Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cô giáo Trinh (Update Phần 34)

Truyện Sex: Cô giáo Trinh (Update Phần 34)


Phần 33

Tối muộn, Hương trở về nhà với vẻ mặt khác hẳn mọi khi, nếu như Ninh chứng kiến, có lẽ chính anh cũng phải ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy vợ vui vẻ như vậy. Trên tay cô còn cầm theo cả một bịch thuốc lớn.

Loan giật mình, bừng tỉnh giữa đêm, cô lại trải qua cơn ác mộng ấy một lần nữa. Căn phòng trọ tối om, chỉ có tiếng thở đều đặn từ người bạn cùng phòng. Tiết trời thật lạnh nhưng Loan chảy mồ hôi ròng ròng, thấm ướt cả chiếc áo lót lẫn chiếc chăn lông dày cộm.

Cô bần thần ngồi bên trong bóng tối, chốc lại lấy tay xoa lên mái đầu rũ rượi, cả hai bên thái dương để ép bản thân bình tĩnh trở lại. Từ dạo phải chia tay Quân đến bây giờ, càng ngày thì trình trạng của cô càng trở nên tệ hại, Loan không rõ vấn đề nằm ở đâu, suy cho cùng thì chính cô cũng không yêu Quân, hoặc thứ tình cảm mà cô dành cho cậu ta không được định nghĩa là tình yêu.

Loan thích Quân phần nhiều là vì sức hấp dẫn hình thể của cậu ta, cái vẻ đẹp trai ấy lúc nào cũng khiến phái nữ cảm thấy xao xuyến. Ngược lại thì hai người không quá hợp nhau, cho dù là từ tính cách, quan điểm sống hay đến các sở thích cá nhân. Ở với Quân, Loan không có cảm giác bên cạnh một người đàn ông chín chắn, trưởng thành, cái mà cô cảm nhận được chỉ là bản thân có thêm một cậu em trai dễ mến.





“Nhưng mà… sex thì hợp thật.” – Loan bất giác nở nụ cười, nếu Quân chịu làm bạn tình của cô thì có lẽ cũng tốt, vì đó là liều thuốc tốt nhất sẽ chữa lành những tổn thương mà cô đã chịu đựng.

“Thôi vậy, cậu ta thích bà Trinh. Mà chả lẽ mình không hấp dẫn bằng bà cô già đấy sao?” – Loan lại thì thầm, sau lại cười trừ vì đúng là bản thân chẳng bằng bà già đấy thật. Trinh và Loan là hai cấp độ khác nhau nếu dành để định nghĩa cái đẹp. Cô được sáu điểm thì Trinh chắc chắn là chín điểm trở lên, hai người vốn không nằm ở cùng một thước đo.

Nghĩ một chập, Loan lần nữa nằm xuống giường nhưng đạp cái chăn qua một bên, chỉ để nó che lên phần bụng cho bớt phần nóng bức. Rồi cô chợt nhớ đến cái lần mà Quân kể rằng bà Hương dạy Sử có mưu đồ gì đó với Trinh. Về điều này thì Loan chẳng quá quan tâm, dù sao cũng không phải việc của cô. Thời kỳ mà cô làm giáo sinh thực tập cho trường cũng sắp sửa kết thúc. Tuy nhiên điều bất ngờ là thầy hiệu trưởng cũng mời bọn cô tham gia buổi du lịch sắp tới.

“Quân à, lần cuối có thể gặp nhau rồi. Em thật sự thèm cái đó của anh đấy, thật tiếc khi biết rằng từ giờ trở đi nó lại dành cho người khác.” – Loan vừa nghĩ đến điều này thì bàn tay đã sờ xuống bên dưới một cách vô thức. Chẳng biết từ bao giờ, Loan đã trở thành kiểu phụ nữ mà cô ghét cay ghét đắng – theo định nghĩa của cô thì kiểu phụ nữ đó mang cái tên “dâm loạn”.

Khi Loan đi ngủ thì cô không có thói quen mặc nhiều đồ, phía dưới chỉ là một chiếc quần lót ren xuyên thấu với hai sợi dây mảnh mai. Khi Loan chạm tay vào chính giữa thì chợt nhận ra bản thân đã ướt đẫm.

“Hmm, vì sao lại thế này? Kể từ khi quen Quân… sao mình càng ngày lại càng mẫn cảm?”

Câu hỏi này chẳng hề có đáp án, Loan chỉ có thể từ từ nghiên cứu. Rất có thể cái gì đó sâu thẳm trong Loan đã bị kích hoạt, kể từ khi có những trận làm tình đầy say đắm với Quân.

Cô buông tay ra khỏi Quần lót, cố chợp mắt nhưng không tài nào ngủ lại được. Nằm lăn qua lăn lại một chút thì Loan vớ lấy điện thoại, vào facebook lướt không có mục đích. Chợt, Loan nhìn thấy tài khoản của Quân sáng đèn khi vào thư mục tin nhắn. Lưỡng lự một thoáng, Loan nhắn tin cho Quân. Sau gần cả tháng trời, cuối cùng hai người cũng nói chuyện lại với nhau.

“Chưa ngủ hả?”

“Em chưa, mới bị khách vặn đầu dậy. Chị cũng chưa ngủ?” – Quân trả lời ngay, ngữ điệu hoàn toàn không có gì lạ.

“Ừ. Làm lễ tân khách sạn bận lắm nhỉ? Chị thì không ngủ được.”

“Cũng không bận, hôm nay em gặp khách hãm thôi chị ạ. Mới hai giờ sáng lôi dậy hỏi em biết số gái ngành không. Ông già đấy say rồi. Sao chị không ngủ được thế?”

Loan nhìn màn hình điện thoại chốc lát, cũng không rõ bản thân nghĩ gì mà gõ xuống hai chữ “Nhớ em”. Sau đó cô tự nhiên thấy đỏ mặt, muốn ấn nút thu hồi nhưng mà Quân đã xem.

“Nhớ thật à?”

“Không, xạo đấy. Em với bà cô đó ổn không?”

“Haha, chị định nghĩa thế nào về ổn? Nếu như là bình thường thì em rất ổn. Chị thì sao?”

“Không ổn. Cái cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện rồi.”

“Bóng ma quá khứ?”

“Ừm, nó đó, chị mệt mỏi quá. À, thầy Tùng ông ta đang tán chị, em thấy sao? Nên quen không?”

“Không, em ghét ông ta.”

“Vì sao?”

“Em không rõ, chỉ là không thích thôi. Chị đừng nên suy nghĩ nhiều, quá khứ hãy để nó trôi đi.”

Ánh mắt Loan đăm đăm nhìn điện thoại, cũng không biết trả lời thế nào. Cái câu này Quân đã nói với cô rất nhiều lần, nhưng chưa khi nào cô thực sự làm được. Câu chuyện đã từng diễn ra trong quá khứ như một bóng ma ám ảnh, nó luôn theo đuổi Loan, khi cô quay đầu lại thì nó sẽ nấp vào trong bóng đen dưới chân cô, còn khi cô nhìn về phía trước, thì có vẻ nó sẽ bò lên lưng cô, sờ soạng Loan bằng những món vuốt bé tẹo nhưng sắc nhọn. Thời điểm còn có Quân bên cạnh, Loan có thể tạm quên đi, nhưng việc đó cũng chẳng kéo dài mãi được.

“Thôi! Chị biết rồi. Em hãy ngủ đi, cảm ơn em.”

“Vâng, chị ngủ ngon nhé.”

Loan ném điện thoại qua một bên, tự nhiên cảm thấy bản thân rất cô đơn, một sự cô đơn đến cùng cực.

Chiều hôm sau, Loan đứng ở cổng trường, trên thân thay vì là áo dài thì đã đổi thành quần tây đen, áo sơ mi trắng và áo vest khoác bên ngoài. Trang phục trông không khác gì một cô nàng công sở chứ chẳng giống giáo viên gì mấy.

Chờ một chút xíu thì Loan thấy thầy Tùng xuất hiện, anh ta vẫn mặc trang phục lịch sự như bình thường, quần tây, áo sơ mi kẻ sọc và bên ngoài là một chiếc áo khoác da màu nâu. Mái tóc vuốt keo kỹ càng, với quả kính gọng vàng trông khá tri thức.

“Chào cô, chờ lâu lắm không? Tôi xin lỗi vì giờ này mới xong việc.”

Loan lắc đầu tỏ ý không sao cả, rồi nói: “Giờ đi đâu? Đi ăn chứ?”

“Cô muốn ăn gì? Thời tiết này thì tôi nghĩ chúng ta nên ăn lẩu.”

Loan lên xe Tùng, để gã chở, cô cũng không dựa sát vào gã ta mà để chiếc túi xách chắn phía trước. Cô gái muốn thử cho anh chàng này một cơ hội để tìm hiểu, dù gì thì Loan cũng đang chỉ một mình.

Hai người sau đó đến một quán lẩu bò nhộn nhịp ở trung tâm, ngồi đối diện nhau rồi dùng bữa. Theo đánh giá sơ bộ của Loan thì thầy Tùng cũng là người khá được, gã ta chú ý đến những chi tiết vặt vãnh như để cô chọn món hay lau đũa cho cô. Tuy nhiên, ở người đàn ông này có điều gì đó mà Loan không thích lắm, có thể là do ánh mắt mà anh ta dùng để quan sát cô. Nó khiến Loan có cảm tưởng như đang đối diện với một tên thợ săn lọc lõi.

Mặc dù vậy thì Tùng che giấu điều đó rất tốt chứ không tỏ vẻ gì, hai người vẫn nói chuyện với nhau thật vui, về công việc, cho đến khi bữa ăn kết thúc.

“Cô có muốn đi uống một chút không? Tôi mời.” – Tùng đề nghị như vậy khi dắt xe.

Loan nói: “Cũng được, nhưng phải là tôi trả tiền thì tôi mới muốn đi. Ăn anh đã trả rồi.”

“Tùy cô, tôi cũng không muốn giành đâu.”

Địa điểm tiếp theo của hai người là quán bia tươi, và tại đây thì họ tình cờ nhận ra người quen.

Quán bia không lớn mà cũng chẳng nhỏ, chỉ có tầm mười mấy cái bàn gỗ được kê gần nhau trong một sảnh lớn. Ngay khi vừa bước vào thì Loan đã thấy Quân ngồi trong góc, và bên cạnh cậu ta cũng chính là cô giáo Trinh.

Tùng thấy Loan sững lại giữa đường thì cũng nhìn theo. Gã nheo mắt lại, thầm nghĩ quá trùng hợp. Chỉ là, không biết vì sao cô Trinh lại ngồi cùng học trò? Lẽ nào lời đồn thổi bấy lâu nay lại là sự thật?

Đối với Trinh, Tùng luôn có cảm tình đặc biệt. Gã vẫn nhớ mãi ngày đầu tiên gặp Trinh, cái nhan sắc xuất thần ấy làm tim gã lỡ mất một nhịp, rồi gã lại hứng thú khi nghĩ bản thân sẽ đè cô ta dựa vào hàng tá thủ đoạn không lên được mặt bàn của Hương. Rồi đến sau cùng, gã lại thấy thương tiếc cho người phụ nữ ấy, chỉ muốn cô ta sống vui vẻ. Trinh là người Tùng chưa bao giờ chạm vào, nhưng chẳng hiểu sao gã luôn cảm thấy cô đặc biệt.

“Cô Trinh vẫy tay kìa, thầy muốn qua đó ngồi chung không?” – Loan quay đầu lại hỏi. Tùng chỉ nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Và cứ thế, hai người đi thẳng về phía bàn của Trinh.

Trinh chủ động đứng dậy chào hỏi, cô tỏ ra rất tự nhiên cười bảo: “Trùng hợp thật, hai người cũng ở đây sao?”

Tùng gật đầu – “Vâng, tôi tính rủ cô Loan đi uống một chút. Không ngờ cô cũng ở đây. Hình như có vẻ hơi kỳ lạ đấy.”

“À, em Quân thi tốt, nên tôi khao em ấy một chầu.”

Quân, thật ra là đã đứng lên từ đầu, lần lượt chào hỏi cả Tùng và Loan rất lễ phép.

Tùng nhìn thoáng qua, gật đầu, gã nhớ tới bài kiểm tra vừa chấm lúc chiều rồi buột miệng: “Quân tiến bộ hơn rồi đấy, nhưng mà em nên viết nắn nót một chút, tôi đọc bài của em mà rối hết cả mắt.”

“Vâng ạ. Em biết rồi thưa thầy.” – Quân vẫn không có mấy cảm tình với Tùng, cho dù là lão thầy này đã bỏ qua chuyện đâm lén Trinh, đã thế lão còn đi cùng Loan.

Loan thì chỉ gật đầu nhẹ, sau đó rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Bốn người ngồi cùng nhau trong một cái bàn, gọi thêm vài món và một thùng bia, vì ban đầu Trinh và Quân cũng chỉ uống nước ngọt, vì lẽ đó nên Tùng chẳng có cớ để hỏi dồn gì thêm. Tính ra thì đây đúng là một quán bia, nhưng cũng chẳng ai cấm việc vào đây ăn và gọi nước ngọt đóng chai cả.

Trinh mở lời trước, lại giải thích thêm một lần – “Em Quân có kết quả thi tốt, và tôi có hứa sẽ khao em nó một chầu, cho nên chúng tôi mới ở đây.”

Tùng không tin lắm, gật đầu cho có, trong lòng gã đang nhớ đến mấy lời đồn rằng giữa hai người này có tình cảm khó nói. Theo như Tùng đoán, thì khả năng cao tấm ảnh lộ ra hồi đầu năm cũng là của hai người này. Ghen tuông, hay cái cảm xúc dị thường nào đó, cứ đang đâm chồi nảy lộc trong tâm trí gã. Tùng cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào gã lại ghen với cái thằng nhóc này.

“Quân này, thầy với mấy cô uống bia chút xíu, em có muốn uống không? Nghe nói em trên mười tám tuổi rồi nhỉ?”

Quân thấy ánh mắt của Tùng, lắc đầu bảo: “Dạ cảm ơn thầy, thật ra thì cũng tới giờ em phải đi làm. Cho nên chắc em xin phép về trước.”

“Ồ được rồi, em có tiền đi xe về không?”

“Dạ có.” – Quân nói xong cũng chẳng dây dưa gì, đứng lên chào hỏi từng người rồi cứ vậy đi thẳng ra ngoài. Cậu không muốn làm Trinh khó xử thêm nên chỉ đành để cô lại. Quân dĩ nhiên uống được, nhưng cậu không muốn uống với Tùng hay thậm chí là cả Loan.

Trinh cũng không ngăn cản, thấy bóng Quân khuất dạng mới xởi lởi cười bảo: “Mời thầy Tùng, mời cô Loan, chúng ta cụng ly nhé.”

“Vâng, mời cô.”

Ba người cùng nâng ly, dù trong lòng đang suy nghĩ khác nhau nhưng cũng chỉ đành tỏ ra vui vẻ.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html

Chừng hai tiếng sau, khi cả ba đã ngà ngà say thì giải tán. Tùng chở Loan về còn Trinh tự ra bãi xe. Cô cố ý đi sau bọn họ vài phút, vừa đi vừa vuốt trán, thân hình hơi chút lảo đảo.

Một thân ảnh ngồi chễm chệ trên chiếc tay ga của Trinh, thoáng thấy cô xuất hiện thì cười bảo: “Em chờ thật lâu đấy. Chị uống mệt lắm không?”

Trinh thoáng ngạc nhiên, nhìn quanh chốc lát rồi hỏi: “Sao em còn ở đây? Lúc nãy không bị Tùng hay Loan nhìn thấy chứ?”

Quân lắc đầu, bảo: “Không đâu, lúc nãy em xin ngồi ké trong phòng bác bảo vệ…” – vừa nói cậu vừa chỉ về cái phòng nhỏ dựng bằng mái tôn ngay bên cạnh – “… chờ đến khi họ đi mất mới ra đây chờ chị nè.”

“Thông minh đấy, nhưng mà xui thật, chị cũng không ngờ lại gặp hai người họ ở đây. Nãy em ăn no chưa?”

“Cũng tương đối, thôi chị lên xe đi, em chở chị về.” – Quân cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm cho cô giáo.

“Ừm.”

Trinh để Quân chở, trong đầu hơi lùng bùng vì hoa bia, tửu lượng cô vốn cũng không cao lắm nên đã cảm thấy khá mệt. Nhẽ ra Trinh mời Quân đi ăn để tưởng thưởng cho thành tích vừa qua của cậu bé, nhưng chẳng ngờ giữa đường xuất hiện vài kẻ phá đám. Nhưng mặc cho quá trình có đôi phần kỳ lạ thì có lẽ kết quả vẫn sẽ đúng. Vì hơi say nên Trinh cứ vậy tựa vào vai Quân, vòng tay siết chặt cậu bé, ngả đầu đúng vị trí, không có chút gì là giữ kẽ như mọi khi.

Quân hồi hộp khỏi phải nói, hai bầu vú to tròn áp lên lưng cậu, có chút ấm áp kỳ diệu. Trang phục trên người Trinh hiện tại là quần jean xanh, áo len và áo khoác phao có mũ lông. Cho dù là đã qua vài lớp trang phục thì Quân vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng. Việc hai người xác định quen nhau đã trôi qua được một thời gian khá lâu, nhưng Trinh cũng không để cho Quân thân mật hơn một nụ hôn. Tối hôm qua, ngay khi biết được kết quả của hầu hết các môn (trừ toán) thì Trinh khá hài lòng và nói sẽ cho Quân phần thưởng. Có thể, phần thưởng Trinh nói là… chính bản thân cô.

Vừa nghĩ đến đây, Quân lại nhận ra một chuyện, rằng không thể chở cô giáo về phòng trọ được. Dù sao mọi người ở dãy trọ cũng biết Trinh là ai.

“Chị này… chị muốn về trọ hả?”

“Hửm?” – Trinh hơi giật mình, ngẩng đầu lên đôi chút rồi như nhận ra gì đó mà đáp bên tai Quân: “Không muốn về… đi chỗ khác đi.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

Quân nói, sau đó vít ga chạy thẳng đến một chỗ mà cậu đã tính sẵn từ trước, đó là một homestay nằm ở trong một con hẻm, dù vẫn ở trung tâm nhưng chỗ này tương đối kín đáo, và thứ tuyệt vời nhất là lễ tân sẽ không hỏi chứng minh hay thông tin gì của khách hàng.

Chừng mấy phút sau, bất chấp những cơn gió lạnh lẽo thì hai cô trò đã tới nơi. Quân đỡ Trinh vào trong, thành thạo lấy chìa khóa rồi đưa thẳng cô giáo lên phòng. Chẳng biết là cô giáo đã say hay còn tỉnh, nhưng bước đi loạng choạng, hầu như là cả cơ thể ép lên vai Quân khiến cậu vô thức nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên khi hai người đi uống cùng nhau. Cậu còn nhớ lại cái lần lén lút hôn môi Trinh, mà cũng không hẳn là lén lút gì, vì có lần Trinh cũng đã thừa nhận là để cậu làm như vậy.

Căn phòng đã hiện lên trước mặt, Quân quét thẻ từ lên tay nắm rồi mở cửa vào bên trong.

Loan vẫn nghĩ mãi từ khi tình cờ gặp Quân, trong lòng cô có cái gì đó trào dâng khi chứng kiến khuôn mặt thân quen ấy mang cặp mắt lạnh lùng, dù rất muốn chạm vào, song Loan cũng chẳng đủ dũng khí.

Cánh cửa gỗ dày nặng bật mở, Loan theo Tùng tiến vào bên trong. Cô chẳng biết vì sao bản thân làm thế, chịu quan hệ với một người trong lần đầu gặp mặt. Có lẽ Loan cần làm thế để tự an ủi bản thân, hoặc cô thật sự muốn gần gũi cho vơi đi sự trống trải. Tùng không hẳn là lựa chọn tốt, nhưng là lựa chọn thích hợp.

“Cô ổn không? Đừng miễn cưỡng quá.” – Giọng nói của Tùng khiến Loan sực tỉnh. Cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua ánh mắt của gã thợ săn.

“Chắc ổn, anh chắc dày dặn kinh nghiệm lắm phải không? Trước khi làm thì tôi muốn xác định cho rõ, tôi chỉ cho anh một lần này thôi.”

“Vì sao?”

“Anh không phải người tôi thích, lý do đó được chứ?”

“Cũng hợp lý. Nhưng cô nói thế thì tự nhiên tôi không muốn nữa đâu đấy.”

Tới lượt Loan hỏi “vì sao”. Tùng cân nhắc chốc lát rồi nói thẳng: “Vì tôi quá mệt mỏi với chuyện này rồi. Trước kia tôi nghĩ tôi có thể lên giường với bất cứ ai nhưng cái cảm giác sau đó chỉ là hai chữ tồi tệ. Cô nói xem, vì sao tôi phải làm đủ trò để đổi lấy cơ hội lên giường với người khác cơ chứ. Trong khi thứ tôi cần thật sự là hơi ấm từ tận sâu trong trái tim cơ.”

“Haha.” – Loan bật cười – “Anh văn vở lắm đấy, nếu không biết tôi nghĩ anh dạy Văn luôn. Anh có cái suy nghĩ đó từ bao giờ vậy?”

Tùng đi thẳng tới cái giường trong phòng, vừa cởi giày vừa bảo: “Chẳng rõ nữa. Cô với thằng nhóc Quân trước kia quen nhau phải không? Thế thấy nó ngồi với Trinh thì có cảm nhận gì?”

“Ghen đấy. Anh biết mà, phụ nữ chúng tôi tham lam lắm.” – Loan đóng cửa rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Tùng, đôi chân trần đỏ hỏn của cô vung vẩy khỏi giày cao gót – “Thế là không làm nữa?”

“Dù cô ngon thật nhưng thôi đi, tôi có chút ý tưởng muốn làm bạn với cô hơn. Còn đã đè cô rồi, sau này tôi cảm thấy rất khó nói chuyện. Như cô Hương với cô Vân vậy đấy, lâu rồi tôi cũng chẳng gặp họ.”

“Ái chà, thầy giáo mà phóng túng quá hen, làm cả đồng nghiệp.”

“Thì sao chứ? Tôi cũng là con người thôi. Cô cảm thấy ổn hơn không nếu bây giờ chúng ta chỉ nói chuyện với nhau?”

“Tùy anh, tôi cũng chưa muốn về nhà.”

Loan và Tùng cởi mở hơn đôi chút, hai người ngồi kế nhau, chỉ nói chuyện chứ chẳng hề đụng chạm gì cả. Loan, và cả Tùng đều cảm thấy vui vẻ vì lựa chọn này. Hai người bọn họ vốn là kiểu người coi trọng tình dục hơn mọi thứ, có thể là từ rất lâu rồi, họ mới lựa chọn việc đối thoại, thay vì lập tức đâm phầm phập vào nhau.

“Tự nhiên tôi thấy anh dễ mến hơn một chút.”

“Còn trước đó?”

“Anh giống một nhân vật tri thức nửa mùa hơn. Vẻ ngoài luôn tỏ ra đạo mạo, còn sâu bên trong thì toàn suy nghĩ biến thái. Nói anh đừng buồn, chứ ánh nhìn của anh cho tôi cảm giác như thế.”

“Không sao, chắc tôi nên điều tiết lại. Nói chung thì vóc dáng của cô rất đẹp, điều đó làm tôi không kiềm được mà vô thức nhìn nhiều một chút.”

“Chà, nói như thế thì lúc nãy tôi mời anh ăn. Và anh bỏ lỡ cơ hội mất rồi.”

“Sao cô biết được? Tôi chỉ đang chọn giữa việc ăn một lần và ăn nhiều lần thôi. Tôi nghiêm túc muốn tìm hiểu cô.”

Loan híp mắt, trêu: “Nghiêm túc đến mức nào? Anh muốn biết về con người thực sự của tôi sao? Đừng hối hận nhé.”

“Có điều gì khó nói lắm sao? Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”

“Khó nói, nhưng nếu anh hứa rằng anh sẽ giữ mồm miệng, không để nó đi quá xa thì có thể tôi sẽ kể.”

Tùng đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

“Hôn tôi đi.” – Loan nói, ánh mắt hấp háy nhìn Tùng, đôi môi chủ động sà tới.

Tùng không hiểu ra sao, nhưng theo quán tính thì gã cũng hôn Loan, đôi môi của gã khẽ chạm vào môi dưới của cô gái.

Loan sau đó buông ra, liếm môi rồi nhoẻn miệng – “Anh muốn biết cảm giác thật của tôi lúc này không?”

Tùng gật đầu.

“Kinh tởm lắm, vẫn kinh tởm như hồi ấy.”

Ánh mắt Tùng híp lại, gã dùng ngón tay út gẩy cặp kính, không khí nhất thời chìm trong im lặng. Khoảng mấy chục giây sau, Tùng mở lời – “Cô từng bị lạm dụng?”

Loan gật đầu, hỏi: “Ừm, còn muốn tìm hiểu tôi không? Tôi mâu thuẫn lắm đấy, tôi thích chuyện tình dục, nhiều ham muốn, cái ấy lúc nào cũng ướt. Nhưng tôi lại ghét chuyện đó, dùng từ kinh tởm thì chắc anh hiểu rồi.”

Tùng nhìn sâu vào mắt Loan, nhìn kỹ đến tận cùng những vết nám trên mặt cô – “Quân nó biết không?”

“Haha, Quân nghĩ tôi có bóng ma quá khứ, có lẽ tôi không giải thích kỹ, nên thay vì hiểu tôi bị lạm dụng… Thì cậu ta, hiểu thành tôi từng bị ai đó bạo dâm. Tôi không giải thích được, nhưng đó cũng là một phần nguyên do mà tôi chẳng muốn níu kéo gì cậu ta, cho dù lần đầu của tôi là trao cho cậu ấy.”

Tùng chủ động vuốt lên mái tóc ngắn của Loan, nghịch những sợi tóc mảnh mai – “Tôi vẫn muốn tìm hiểu cô. Cho tôi cơ hội đi.”

“Không sợ mệt? Không sợ khổ? Quân là người đầu tiên tôi làm tình, dù tôi không muốn so sánh nhưng cảm giác đó khá là tuyệt đấy.”

“Cô yên tâm, tôi lớn rồi, tôi không ghen với con nít.”

“Haha, được thôi, đừng làm tôi thất vọng.”

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng