Phần 32
Dạo gần đây, Hương càng lúc càng cảm thấy phiền não với Black, tên khốn nọ vẫn hay nhắn tin cho cô, đưa ra những yêu cầu quái dị. Mặc dù chưa bao giờ ép Hương làm gì cả, song cô vẫn có cảm giác rằng đây chính là một quả bom nổ chậm, chờ đến khi việc đếm ngược hoàn tất thì rất có thể nó sẽ thành một cây nấm to.
Mới mở mắt ra, trời vẫn chưa sáng hẳn thì Hương đã nhận được tin nhắn mà Black gửi vào ba tiếng trước – “Chào cô giáo, hôm nay cô muốn chơi trò gì?”
Hương vuốt tóc, vẫn còn vẻ ngái ngủ, bấm điện thoại trả lời: “Xin anh đó, mới sáng ra, tôi trả tiền lại cho anh có được không?”
“Không! Cô cứ giữ đi, tôi không ép cô làm gì cả.”
Hương cắn môi, thằng cha này lại “lạt mềm buộc chặt”, điều này chỉ khiến Hương thấy khó xử. Hơn nữa, Hương dần nhận ra Black rất có thể là học sinh thông qua cách nói chuyện của cậu ta, khó xử lại thêm khó xử. Cô không bài xích mấy đòi hỏi biến thái của Black, nhưng cô lại rất phản cảm khi cậu ta là học sinh của chính mình.
“Tôi không thể, anh chắc chắn là học sinh của tôi.”
Black ở đầu bên kia hiện lên những chấm tròn, cứ nhấp nháy như thế đến khi Hương sắp hết kiên nhẫn và muốn dậy để vệ sinh cá nhân.
“Quan trọng thế sao? Đến năm sau tôi cũng có thể trở thành khách hàng của cô rồi.”
Hương thì thầm – “Hóa ra hắn học lớp 12” – sau đó cô đáp: “Thế thì chờ năm sau đi, anh muốn gì tới đó tính tiếp.”
“Cũng được, thế hôm qua làm với chồng vui vẻ không?”
Hương vô thức quay đầu nhìn Ninh vẫn nằm ngáy ở ngay bên cạnh, anh ta quay lưng với cô, tiếng khò khè từ lỗ mũi Ninh vang theo nhịp điệu rất chói tai. Tối hôm qua, bởi chồng đòi hỏi nên Hương đành nhắm mắt xuôi theo, ai dè hắn ta vẫn cứ làm như thế, cái quy trình chán chết mà cô đã phải trải qua biết bao nhiêu lần. Theo ý chồng, Hương đã ướt sẵn nên không cần dạo đầu, còn liếm mút thứ gì đó cho cô là việc dơ bẩn và anh ta không nguyện ý làm thế. Ninh đơn giản chỉ đưa cái dương vật hôi hám đó vào bên trong cô, nhấp chừng chục lần đến khi bắn hết bên trong là kết thúc, không hề quan tâm rằng cô rên rỉ là vì sướng hay vì chỗ đó đau xót. Cô không phải chưa từng cố gắng thay đổi Ninh, song chỉ có một bàn tay thì làm sao vỗ được thành tiếng. Đôi khi Hương cảm thấy bi ai cho chính bản thân mình vì lấy phải Ninh và trao lần đầu tiên cho anh ta.
Cô nhắn lại: “Không! Chẳng có gì vui cả. Anh thích thì cứ cười đi.”
“Cười gì chứ, tôi chỉ thấy tội nghiệp cô thôi.”
Đến khi Hương đọc được tin nhắn đó của Black thì đã là giờ nghỉ trưa, cô không phải không muốn xem mà vì quá bận rộn đến mức quên béng. Lời chân thành của Black làm Hương có chút cảm động, dù sao cô chịu khó trả lời tin nhắn của hắn như vậy là bởi vì nhận ra được sự chân thành trong lời nói. Black chưa bao giờ phán xét cô, ngược lại còn thường xuyên an ủi động viên.
“Vì sao tội? Tôi đã phản bội anh ta còn gì.”
Black trả lời ngay: “Nếu như có thể làm người tốt, ai muốn làm kẻ xấu? Chẳng phải cô không có sự lựa chọn hay sao?”
“Có đó, tôi có thể lựa chọn không đi làm gái. Mà mấy cái này tôi quen rồi, chẳng phải có câu đừng nghe cave kể chuyện hay sao? Anh biết nhiều về tôi như thế, có khinh tôi không?”
“Cô vẫn chỉ là con người thôi, tôi đối thoại và tôn trọng cô vì tôi cũng là người. Bất quản công việc của cô là gì.”
“Haha, nghe thật kỳ cục, con người sao?”
Hương tự giễu, chẳng biết tên Black này học cách văn vở ở đâu mà cô cảm thấy khá vui khi nói chuyện với hắn.
“Đúng rồi, là con người. Vả lại tôi nghĩ đâu có ai chắc chắn bản thân tốt một trăm phần trăm đâu, thế thì lấy tư cách gì để đánh giá người khác?”
“Haha, ai cũng nghĩ như anh thì thiên hạ thái bình mất rồi.”
Hương vừa nhắn xong thì chiếc điện thoại khác của cô đổ chuông, cô nhìn lướt qua tên rồi nhấc máy.
“Alo! Gọi chị có gì vậy em?” – Người gọi đến tên Văn, một anh chàng cò đất mà Hương vừa gặp mấy ngày trước.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: “Chị Hương hả? Em mới tìm được lô đất tốt lắm. Ở ngoại thành, giá chỉ một tỷ rưỡi nhưng mà thế đất đẹp, thoáng đãng đúng ý chị. Chủ nhà đang bán gấp đấy ạ.”
Ánh mắt Hương hiện lên sự vui vẻ, song nghĩ lại thì trầm ngâm: “Nhưng chị chỉ có khoảng bảy trăm thôi, tỷ rưỡi hơi quá sức với chị.”
Văn cố thuyết phục – “Chị thử vay ai đó đi nè, miếng này được lắm. Hay chỉ rảnh không em dẫn chị đi xem thử? Nếu được thì mình cọc và nghĩ cách xoay tiền sau?”
Do dự trong chốc lát, Hương cũng đồng ý: “Được, chiều nay bốn giờ chị rãnh, gặp em ở đâu? À chỗ đó chị biết, thế nhé, chị tự đi được.”
Miếng đất đó quả nhiên rất xịn theo lời Văn mô tả, diện tích gần trăm rưỡi mét vuông, cực thoáng đãng, đường ô tô vào tận nơi, sổ hồng, giấy phép xây dựng đều có đủ. Ngoài ra chủ nhà có vẻ là người hiền lành, lấy lý do muốn theo con cái định cư ở nước ngoài nên bán với giá rẻ như cho, chứ thật tâm thì họ cũng thấy tiếc. Hương mặc dù đã lớn song trong chuyện này khá non nớt, cô dễ dàng bị Văn và bác chủ nhà dắt qua dắt lại, ngay sau đó quyết định chuyển cho họ số tiền năm trăm triệu coi như tiền đặt cọc, cũng viết tờ giấy tay có chữ ký hẳn hoi.
Ban đầu Hương rất vui vẻ, nghĩ rằng bản thân đã tìm được một món hời lớn, cô mượn người quen một ít, rút cả tiền bảo hiểm ra, tốn vài ngày bán nồi đập sắt thì đã gom góp đủ số tiền còn lại. Tuy nhiên, đời chẳng giống như mơ, Hương sau đó không thể liên lạc được với Văn, kể cả số điện thoại, qua zalo hoặc những phương pháp mà cô có thể nghĩ tới.
Vài ngày lại trôi qua, Hương không ăn cũng chẳng thể ngủ được, sự lo lắng luôn hiển hiện trong đầu, cô mong chờ điều mình nghĩ là sai nhưng thực tế lại phũ phàng thủ thỉ với cô điều ngược lại.
Phải, dù không tin thì Hương đã bị lừa. Tờ giấy tay cô cầm chẳng khác gì một mớ giấy vụn. Hương đã nghĩ bản thân nên đi tìm cảnh sát để báo án song lại cân nhắc và bỏ ý định đó đi. Nếu người ta hỏi cô về nguồn gốc số tiền, cô làm sao trả lời được.
Hương cũng đã quay lại căn nhà ở ngoại thành ấy và phát hiện gia chủ thật sự là người thành phố khác. Còn cái người cô cho là chủ nhà kia có thể chỉ là diễn viên Văn thuê về.
Không có manh mối, chẳng có chút cơ sở nào. Hương thật sự không biết nên làm gì.
Tối hôm đó, Hương nghỉ dạy yoga, ăn vận bình thường, tìm đến một quán bia hơi xô bồ. Cô chẳng thiết nữa, chỉ muốn uống cho say để quên đi cái thực tại chết tiệt này. Hương trách Văn là tên đểu giả, nhưng càng nhiều hơn là tự trách bản thân quá dễ dàng tin người.
Quán bia rất nhộn nhịp dù chỉ mới bảy giờ tối, Hương chọn một cái bàn sát góc. Gọi đại vài món ăn và thêm một thùng bia.
Uống được một lát, Hương cảm thấy hơi chán, hơi lạc lõng với tiếng cười nói xung quanh nên bèn lục trong danh bạ để tìm xem có ai để rủ không. Tìm một chập, Hương cũng chẳng biết gọi ai cả nên đành bỏ vào túi xách. Xét cho cùng hầu hết số mà cô đã lưu đều là của đồng nghiệp lẫn phụ huynh học sinh, và cô thì không muốn kể cho ai nghe việc này.
“Chị Vân được không nhỉ? Hay gã Tùng?” – Hương tự nói rồi tự phản bác, kể từ sau việc Vân bỏ thuốc cô thì giữa hai người hơi có vết rách, còn Tùng có chăng cũng chỉ là bạn giường chứ cô không thật sự thích gã.
Tự uống thêm hai lon, cái cảm giác cô đơn và tủi thân trong Hương càng lúc càng nhiều. Cô lấy điện thoại ra, tìm tên Black.
“Cô thế nào rồi? Mấy hôm nay không thấy trả lời? Mọi việc vẫn ổn chứ?” – Cái tin nhắn được gửi từ ba hôm trước, phía trên còn câu chuyện dang dở và lời chúc ngủ ngon.
Hương không rõ bản thân nghĩ gì, cô gõ: “Tôi đang rất buồn, đang nhậu một mình tại quán XXX, nếu muốn thì ra đây. Còn lại lần sau đừng nói chuyện gì với tôi nữa.”
Cô có chút muốn làm ra nhẽ chuyện này, dù sao số tiền Black cho thì Hương cũng đã dùng để trả lãi những người cô vay tiền, chẳng còn lại được bao nhiêu.
Quang béo đang đứng trước cửa lớp học yoga, gương mặt mơ hồ vì ở đây chẳng có ai cả, đèn tắt tối om, hình như là lớp học nghỉ, nhưng vì sao không ai báo cho cậu một tiếng?
Đang chần chờ chưa biết làm sao thì điện thoại trong túi quần rung lên. Quang mở ra, đọc được tin nhắn của Hương thì trợn mắt.
Mấy hôm nay rõ ràng là cô ta xảy ra chuyện vì gương mặt lúc nào cũng treo vẻ buồn bã. Quang đã hỏi cô rất nhiều bằng nhân dạng Black, nhưng dĩ nhiên là không nhận được lời hồi đáp.
“Toi rồi. Cô ta muốn gặp? Nên đi hay không?” – Trải qua một thời gian nói chuyện lẫn tiếp xúc khi tham gia lớp học thì dần Quang cũng không hề ghét Hương, trái lại còn cảm thấy tội nghiệp cô giáo. Chẳng qua cái vụ cô Hương muốn bỏ thuốc cô Trinh vẫn như cái gai cuối cùng còn sót lại.
Phân vân một lúc lâu thật lâu, Quang vẫn chưa có câu trả lời. Cậu thật sự sợ Hương biết cậu là ai, và nướng hết cái lớp mỡ béo trên thân cậu. Trong trí óc thoáng qua hình ảnh cô giáo nghiêm khắc khi bắt được một bạn quay bài, cái ánh mắt nọ khiến Quang thấy sống lưng lạnh lẽo.
“Mẹ, chả nhẽ bỏ người ta một mình?” – Quang biết Hương đang nghiêm túc, cậu hiểu cô không nói đùa.
“Tôi không ra được không? Cô đoán đúng rồi đấy, tôi chỉ là học sinh thôi.” – Quang lật bài luôn, không dám xạo nữa.
Chốc lát sau, Hương gửi cho Quang một đoạn ghi âm: “Kệ anh, không ra thì từ nay đừng nhắn cho tôi nữa. Số tiền của anh, tôi xài hết rồi, tôi không trả lại được nữa đâu. Nếu anh muốn làm gì, hôm nay tôi sẽ chiều hết.”
Lời nói như rót mật vào tai, ba hồn bảy vía của Quang như muốn thăng thiên lên trời, giọng nói này, quyến rũ đến mê người.
“Thật sao? Dù tôi là ai?”
“Đúng! Tôi chán lắm rồi, anh muốn gì thì ra đây, tôi ghét cái trò bí mật này rồi. Anh có phải đàn ông không? Sợ cái gì?” – Giọng nói này không còn mị hoặc nữa, mà đã có chút giận dữ.
Quang hít một hơi dài, lớp mỡ trên mặt rung rung, cậu do dự chút rồi nhắn: “Vậy chờ chút!”
Trước cửa quán XXX tự nhiên xuất hiện một gã béo, cách ăn mặc trông như dân tập gym với áo gió đen và đồ thể thao cũng đen nốt. Tuy nhiên gã rất dễ gây chú ý vì đã đứng đó gần nửa tiếng đồng hồ, cứ đi qua đi lại, vò đầu bức tóc, đôi khi bước đến cửa quán, rồi lại rụt chân trở về, đôi khi đứng trầm ngâm hút thuốc, rồi lại thở dài thườn thượt.
Các nhân viên phía ngoài, dù là đang nướng thịt cho khách cũng không nhịn được tò mò. Dù sao nhìn tên béo cứ như đang chuẩn bị đánh ghen, chờ đợi con mồi xuất hiện vậy. Cũng có người cho rằng gã này lần đầu đi hẹn hò, nhìn cái bộ dạng mướp mồ hôi kia là rõ.
Sau đó, một nhân viên chờ thêm mười phút thì cũng hết kiên nhẫn. Cô ta đi đến trước mặt Quang.
“Thưa anh, anh có bạn ngồi ở trong hả?”
Quang hơi giật mình, gãi đầu: “Vâng… vâng ạ.”
“Vậy mời anh vào trong… Anh cứ đứng thế này, khách chúng em nhìn kỳ lắm.”
“À… rồi rồi… em vào.”
Quang dò dẫm đi vào, có cảm tưởng như đi trên băng mỏng hoặc kế bên một vách núi thẳng tắp mà phía dưới là chông nhọn.
Dù sao thì cái cảm giác đó cũng trôi qua khá nhanh, khi Quang nhìn thấy cô giáo ngồi một mình trong góc. Quán nhậu này chỉ là một quán lề đường thông thường, từng dãy ghế nhựa xếp song song nhau, chẳng có điểm nào đặc sắc ngoài việc quán rất đông khách, tiếng cười nói, tiếng lè nhè chửi tục hòa cùng những hương thơm bốc lên từ đống đồ ăn nóng hổi kèm chút mùi thuốc lá và nhiều nhất chính là hơi người.
Ngay cái lúc Quang bước vào thì Hương trùng hợp ngẩng đầu lên, ánh nhìn hai người bất chợt đối diện nhau. Hương thoáng sững sờ khi nhận ra Quang, nhưng rất nhanh cô đã thu hồi lại sự thất thố, đứng lên và vẫy tay với cậu.
Quang thấy thái độ của Hương thì mạnh dạn hơn, chầm chậm đi tới.
Cả cổ và tai của cô giáo đã đỏ bừng, mái tóc ngắn hơi rũ rượi. Trang phục trên người cũng không hề chăm chút mà lại hơi xuề xòa với quần jean ống loe, áo phông trắng và cả đôi dép lào lạc quẻ. Lần đầu Quang thấy Hương thế này, cô dường như không để ý gì đến hình tượng của bản thân.
Chỉ một đoạn đường ngắn, mà Quang đi cả phút mới hết. Cậu vừa khó xử vừa ngại và cũng vừa quê.
“Ngồi xuống đi Quang. Là em hả?” – Ánh mắt Hương vẫn còn lại sự kinh dị, có đoán thế nào thì cô cũng không thể đoán được Black lại là cậu học trò béo, trông ngố ngố và vô hại này.
Quang ngồi đối diện Hương, gãi đầu, vì không đoán được cô giáo đang nghĩ gì nên cũng chỉ đành gật đầu có lệ. Trong lòng đã sẵn sàng cho tình huống mà Hương chửi đổng rồi đứng lên đi về.
Cậu cứ thế cúi đầu, nhìn mấy vết đen trên cái bàn xanh dương cũ kỹ.
Còn Hương thì thật sự thấy sốc, nhất thời cũng chẳng biết phải nói gì. Trong lòng cô cũng có chút ảo tưởng rằng đối phương sẽ là một cậu học trò đẹp trai, và cô đã sẵn sàng để chơi đùa trái tim bé nhỏ ấy. Chỉ là…
“Thưa anh chị, hai người muốn gọi thêm gì không?” – Người tháo gỡ không khí trầm trọng này không ngờ là cô bé phục vụ lúc nãy đã hối Quang.
Cả hai người đều giật mình, Hương chủ động gọi thêm vài món cho Quang.
Sau khi cô gái kia đi khỏi, Hương mới nhìn Quang, cười xòa.
“Thôi, đừng e ấp thế Quang, cô… à chị đã chuẩn bị tinh thần rồi. Hơi bất ngờ khi là em.”
Quang ngẩng lên, lắp bắp mãi chữ “em, em” cũng không nói ra lời.
“Chị chán quá, cần tìm người uống. Em uống được bia không? Vẫn còn nhiều lắm.” – Vừa nói Hương vừa lau đũa và chén cho Quang, tiện tay cũng gắt đá và rót bia cho cậu. Dù như thế nào, thì Quang vẫn cho cô tận năm mươi triệu, và là người duy nhất mà cô có thể mở lòng tâm sự.
“Em… em uống được. Cô… à chị có chuyện gì hả?”
“Hmm, uống đi rồi nói. Chị chẳng biết nữa.”
Cứ tưởng mượn bia sẽ dễ trò chuyện hơn nhưng không khí vẫn nặng nề như thế, cho tới khi đồ ăn đã dọn ra thì hai người vẫn chẳng nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng ly va chạm liên tục, bia cũng chẳng còn lại mấy lon.
Sau đó Hương cảm thấy mót nên đi vệ sinh. Cô bước vào bên trong, mùi ngai ngái thốc vào mũi. Sau khi đã giải quyết và rửa mặt cho tỉnh táo thì cô lấy điện thoại ra. Vốn muốn nhắn tin cho Black, nhưng ai dè chưa kịp gõ thì cậu ta đã mở lời trước.
“Em xin lỗi vì vụ này… Hay em về nhé?”
Hương bật cười, hơi hối hận vì đã ép Quang ngả bài. Nhưng cũng cùng với đó, Hương lại thấy an tâm hơn dù phải trải qua đôi chút thất vọng.
“Đừng về, chờ chị một chút.”
Hương nhắn xong thì bước ra ngoài, Quang vẫn ngồi đó thẳng lưng, trầm ngâm uống bia.
Cô đi đến, cũng chẳng muốn im lặng nữa, thay vì ngồi đối diện thì Hương kéo ghế, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
“Thôi nào, em ngại quá đấy, lúc nhắn tin với chị sao không ngại đi? Nói nhiều thứ biến thái như thế? Còn hại chị nửa tháng nay đoán già đoán non.”
Tai Quang đỏ lên, bởi vì đã hơi say nên cũng bạo dạn đáp lại: “Vì em nghĩ… em sẽ không lộ mặt.”
“Chà thế vì sao đến đây gặp chị? Không sợ chị thẹn quá hóa giận và chửi em hả?”
“Em không rõ nữa. Chỉ là nghe chị bảo chị buồn, em thật sự không nỡ để chị uống một mình.”
“Vậy sao? Cảm ơn em!”
Hai người lại uống với nhau, chút nút thắt trong tâm như từng chút được cởi ra.
“Thấy thế nào?”
Mặt mũi Quang vẫn đỏ, hàm răng như va lạch cạch vào nhau – “Em… em, thấy thơm… lắm ạ.”
“Hửm?”
“Chị… thơm lắm… Em… em…”
Lúc này Hương mới hiểu, chẳng biết phải nói gì tiếp với Quang, cái bộ dạng bức bách này của cậu khiến cô vừa buồn cười vừa bực mình. Chả nhẽ tên nhóc này còn muốn cô chủ động hơn hay sao? Hương vốn đã quen với việc được đàn ông săn đón.
“Quang… em có muốn chị làm gì cho em không?” – Hương hỏi rồi chợt nhận ra hôm nay mình ăn mặc khá xuề xòa – “Nếu em không ngại… thật tình, chị quên lửng, chẳng chăm chút gì cả.”
“Em…” – Quang cảm thấy cứ thế này thì thật là tệ, cậu nhìn ly bia đầy trước mặt, quyết đoán nâng lên uống một hơi hết ly. Cơn say như bùng lên, kích thích thứ gì đấy ẩn sâu trong Quang, đồng thời cũng dẹp bỏ hết bối rối và ngại ngùng.
Lá gan của Quang mập hơn hẳn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, cậu sờ nhẹ vào tay cô giáo, nói thẳng: “Em rất muốn được ngủ với chị… Số tiền đó coi như em tặng chị thôi, không cần trả lại.”
“Ái chà, Black quay trở lại rồi này.” – Hương híp mắt, uống bia quá nhiều cũng khiến cô có chút buông lỏng, chẳng quá quan tâm gì nữa. Khi nãy lúc ngồi chờ Quang, tâm lý cô đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì sẽ diễn ra.
“Em thành thật lắm…” – Hương áp vào tai Quang – “Cảm ơn em vì số tiền đó… chị, hôm nay, sẽ là của em… Đổi chỗ nhé… khách sạn gần đây nhiều lắm…”
Giọng nói quyến rũ mơn man bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt, cơ thể Quang nóng bừng, chẳng biết nói gì ngoài cái gật đầu coi như đồng ý.
Ngay sau đó, Hương tính tiền rồi cùng Quang chạy đến con hẻm đối diện, đi sâu vào trong rồi tìm đến một nhà nghỉ mà cô đã từng ghé qua. Theo thông lệ thì Hương để Quang vào trước, lấy phòng và trả tiền. Còn cô sẽ lên sau.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Căn phòng nhỏ, đèn vàng mờ ảo không thấy rõ nhau, không khí im lặng đến mức cả hai người đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Hương ngồi sát vào Quang, chờ đợi sự thể hiện của cậu bé. Nhẽ ra là giờ này hai người phải đi tắm, rửa ráy sơ sơ song Quang cứ đực mặt ra, chẳng hiểu là đang nghĩ gì.
“Em không làm gì hết?” – Hương thấy hơi sốt ruột, lên tiếng hỏi.
“Em…” – Quang gãi đầu, quả thật là không biết bắt đầu từ đâu, mùi hương thơm ngát từ cô giáo khiến não cậu như trống rỗng. Lần đầu Quang tiếp xúc với phụ nữ, lại còn là kiểu phụ nữ đầy phong trần và rất quyến rũ thế này. Có cảm tưởng như Quang chỉ là con heo sữa non nho nhỏ, đang ngồi bên cạnh con sói già gian ác.
“Nếu chưa tắm… thì em nên đi tắm. Muốn ôm nhau hay làm gì thì phải sạch sẽ trước đã… Và chị ghét mùi thuốc lá lắm.”
“À, vâng… vâng, em biết rồi…” – Quang lúc này đứng lên, tim như treo ở cổ họng, không bật đèn gì mà dò dẫm đi thẳng đến nhà vệ sinh. Cậu ấn vào cái công tắc, ánh đèn sáng trắng hắt ra bên ngoài. Quang nhìn vào trong, không thấy có sữa tắm hay dầu gội chi cả, chỉ thấy có mỗi chiếc khăn lông treo trên giá, trên khăn là những vết bẩn loang lổ.
“Chị này… rửa bằng nước thôi có được không? Chẳng có gì ở đây hết á.”
Hương thấy Quang tẽn tò đứng đó thì lại buồn cười, cô cũng đi đến, bảo: “Thì rửa sơ người đi nè, em đang say rồi, tắm cũng không tốt. Nhưng nếu chưa đánh răng… thì ờm không được hôn chị đâu đó.”
“Vâng ạ…” – Quang vào bên trong, do dự chốc lát thì cũng đóng cửa lại. Sau đó cậu làm tất cả những gì có thể, cởi quần ra và vệ sinh cho thằng em đang cứng ngắc.
Mấy phút sau đó, Quang quay lại.
“Em xong rồi…”
Hương vỗ vỗ xuống bên cạnh – “Lại đây ngồi với chị đi…”
Quang ngoan ngoãn ngồi xuống, cứng đơ như tượng.
Hương cũng không ép cậu học trò nữa, cô coi như là đang miễn phí dạy cho cậu. Hương sáp vào, những ngón tay chạm nhẹ vào đũng quần Quang, khám phá cái thứ đó của cậu bé.
“Chị nói nghe nè, sau khi tắm đừng mặc đồ lại nữa… mất công cởi lắm…”
Quang đang ở giữa ranh giới của mơ hồ và thực tại, điều diễn ra trước mắt cậu quả là hoang đường. Cậu – một thằng con trai lông cánh còn chưa mọc đủ đang ngồi cạnh cô giáo, và những ngón tay mảnh khảnh của người truyền tri thức đang mò mẫm giữa hai chân của cậu.
Cảm giác thoải mái chẳng thể diễn tả thành lời đến từ những cú chạm ngỡ như nhẹ bẫng ấy, mơn man tựa như cơn gió dịu nhẹ của tiết chiều thu đầy nắng vàng. Thứ tạo vật chưa bóc tem phập phồng bên trong lớp vải bó sát, máu từ khắp cơ thể dồn xuống khiến nó ngạo nghễ nhổm dậy.
Rồi cô giáo liếm môi, có tiếng nuốt nước bọt khan, Quang nghe giọng nói quyến rũ vang bên tai – “Chị sẽ dạy cho em… chưa bao giờ chị làm với ai còn trinh cả.”
“Vâng…” – Quang ậm ừ, mặc dù xưng là đã duyệt qua ngàn bộ phim lẫn truyện, lý thuyết chẳng thiếu mà cậu cảm thấy không thể áp dụng được. Mấy cái mô tả trong đấy hết sức ảo diệu, tốt hơn hết thôi cứ để người có kinh nghiệm dẫn dắt cậu vào đời.
Cô giáo đẩy Quang nằm xuống giường, cơ thể di chuyển lên trên một chút để chừa không gian cho việc bắt đầu cởi quần. Quang khá mập, mà cái quần bó hơi chật, Hương mất một lúc mới có thể tụt nó xuống.
“Nói nghe nè, đi tập mặc thoải mái một chút, như thế này sẽ hại thằng nhỏ đó.” – Vừa nói, cô giáo vừa kéo nốt cái quần lót xuống.
Trong bóng tối mông lung, Hương không thể ước lượng cái thứ đó thông qua ánh mắt, cô chỉ có thể dựa vào bàn tay mình để cảm nhận. Nóng hầm hập, cứng như đá, đã thế nó còn dài gần bằng một gang tay của cô, độ to cũng ngang ngửa với khi nắm tay lại. Hương khá bất ngờ, không phải trên mạng nói bụng to thì lò xo sẽ ngắn hay sao? Vì lý gì mà cái thứ này lại bự như vậy.
Hương không khỏi liếm môi, vừa mân mê chạm nhẹ lên cái đầu khấc vừa khen: “Quang này… không ngờ to như thế.”
“To hả chị? Thật hả?” – Quang nghe thế không khỏi tự hào, cậu vốn vẫn luôn rất tự tin về cái chỗ đó vì đã tìm nhiều tài liệu tham khảo, nói cho vuông thì chim thằng Tuấn không thể ngầu bằng cậu được.
“Phải rồi… dù em chưa rửa kỹ, vẫn còn mùi, nhưng mà chị đã không nhịn được để liếm nó đấy.” – Hương vừa nói vừa áp đầu xuống, đầu lưỡi ngọ nguậy đưa ra bên ngoài, nửa thân trên của cô tỳ sát lên đùi cậu nhóc.
Khoái cảm khác thường trào lên trong cơ thể, Quang cảm thấy như bên trong mình có gì đó muốn bùng nổ. Và rồi, nó nổ thật. Ngay khi cái lưỡi Hương vừa mới chạm nhẹ vào đầu dương vật, thì Quang cũng nhịn hết nổi, cậu có cảm giác bản thân như đái ra, kèm theo đó là sướng đến mức tê liệt.
Chất dịch trắng đục phun ra từ khe dọc chính giữa, Hương chẳng kịp phản ứng nên tất cả đều văng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, may mắn duy nhất là cô giáo vẫn thành công nhắm mắt lại ngay khoảnh khắc ấy.
Tinh trùng tanh tưởi, chút hương ngai ngái văng tung tóe, mấy giây sau mới dừng lại.
Hương tẽn tò nắm chặt cây xúc xích khủng nhưng yếu của Quang trong lòng bàn tay, dở khóc dở cười.
“Em… em xin lỗi! Chết mất… thôi! Em… em…” – Quang luống cuống quơ tay sau khi cơn sướng chấm dứt, cậu không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu dưới chân có một cái lỗ, Quang sẵn sàng chui xuống dưới và sống nốt phần đời còn lại.
Hương phì cười, lần đầu tiên cô thấy làm tình lại có thể hài hước như vậy, tạm bỏ qua mớ tinh binh vẫn còn dính trên mặt và một phần đang tong tỏng chảy xuống, Hương nắm thằng em Quang, nói: “Ngồi yên đó, chị còn chưa ăn.”
Giọng nói có chút lớn khiến Quang sững lại, im thin thít.
Cái ấy của Quang vẫn đang cương rất to, dù là xuất ra rồi vẫn không có dấu hiệu xìu xuống. Hương không do dự quá lâu, liền há miệng ra đón nó vào bên trong. Mùi vị hơi dị thường, chút nòng nọc tràn ra trên đầu lưỡi. Tuy không hẳn là thơm ngon lắm song cảm xúc thật lạ lùng. Nói cho cùng Quang chính là học sinh của cô, và làm điều này với học trò của mình thật sự là rất biến thái.
Bản năng trong Hương vô thức trỗi dậy, giữa hai chân bắt đầu có cảm giác râm ran khó chịu. Cô ngậm nó một lúc, cảm giác Quang vẫn có thể tiếp tục được nên ngồi dậy, vừa vuốt ve cái thứ đó vừa nói với Quang: “Thứ nhất, em ra bật đèn trắng đi, chị không ngại em thấy cơ thể chị đâu. Thứ hai, hãy vỗ về khi chị đang liếm nó cho em, đừng ngồi yên như tượng đá vì chị sẽ thấy chán. Còn cuối cùng, em có muốn cởi đồ cho chị không?”
Quang rít qua kẽ răng, mãi mới nói được hai chữ: “Em muốn!”
Ngay sau đó, không để cô nhắc nhở nữa, cậu bước xuống giường, mở hẳn đèn lên rồi quay lại.
Hương lúc này không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lả lơi nhìn Quang, đôi chân khẽ tách ra trong khi cô chống tay xuống giường.
Quang cũng không nói gì nữa, chỉ có cảm giác ái ngại khi mớ chất lỏng của cậu vẫn còn đọng lại trên tóc cô giáo. Cậu tự cởi nốt áo ngoài, cơ thể mập mỡ tròn trùng trục phô ra hết mức, song đáng nói vẫn là cái thứ đó của Quang, to đến mức bất hợp lý.
Hương nảy sinh thêm hứng thú, da thịt Quang khá trắng trẻo, dù béo nhưng cảm quan cũng không hề khó coi. Còn cái thứ chết tiệt kia, dù hơi thâm đen song độ dữ tợn lại không thể chê, cô đã có chút cảm xúc muốn thứ đó đút vào bên trong mình… nếu dập được tơi bời thì lại… Mới nghĩ tới đó thôi, chỗ hiểm của Hương hình như đã có nước tràn ra, cô thật sự đã nứng.
“Đến đây với chị… cởi đồ cho chị đi…” – Hương lại mời gọi, gò má có chút ửng hồng.
Trái tim Quang đập càng thêm dữ dội như muốn phá vỡ da thịt bay ra ngoài. Cô giáo trông như một ác quỷ giả dạng thiên thần, bề ngoài thánh khiết xinh đẹp, nhưng ẩn sâu trong xương cốt là tâm hồn biến thái đến cùng cực. Cái ánh mắt khao khát nhu tình của cô, cái cách liếm môi đầy dụ hoặc, và dĩ nhiên là cả cơ thể ngon lành ẩn đằng sau những lớp vải mỏng ấy.
Quang leo lên giường một cách chầm chậm, đến bên cạnh cô giáo, vươn bàn tay to lớn chạm khẽ vào lớp áo của cô. Chỗ cậu lựa chọn chỉ là vùng bụng, sự ấm áp, mềm mại thốc lên tận trí não. Chẳng thể dừng lại được nữa, Quang từ từ kéo áo cô lên, cơ thể khỏe khoắn với làn da ngăm ảo diệu ấy lộ ra từng chút một. Vùng eo chẳng chút mỡ thừa, lỗ rốn xinh xắn và lên cao hơn. Bên trong cô giáo là chiếc áo ngực màu tím khá nổi bật, rãnh ngực trông rất gợi cảm.
Hương cũng phối hợp giơ tay, khiến Quang thuận lợi hơn.
“Em biết cởi áo ngực không?”
“À… em… không.”
“Vậy hãy vòng tay ra sau lưng chị, có cái khớp nối chính giữa, chỉ cần kéo nó ra thôi.”
Quang làm theo lời cô giáo, mặc dù hơi trúc trắc nhưng cũng hoàn thành.
Khuôn ngực quyến rũ của cô lộ ra, dù không quá lớn nhưng thật tròn, tròn như bánh bao vậy.
“Dưới này… nữa.” – Hương nói, nâng một chân lên.
Quang chưa kịp thưởng thức đôi gò bồng đảo thì đã luyến tiếc chuyển mắt xuống dưới, cậu nhẹ nhàng cởi cúc quần, rồi kéo cái quần jean ống loe xuống. Ngoài móng chân màu xanh lá được tô vẽ cầu kỳ, Quang còn thấy cả những vết sẹo cả mới lẫn cũ trên cặp giò thon gọn ấy. Hương cũng từng kể cho Quang nghe lý do, nhưng nhìn thấy tận mắt và nghe kể là chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu không có vết thương đan xen, hiển nhiên đây là đôi chân rất tuyệt vời. Thon dài, thẳng tắp, mềm mại và khá đàn hồi.
Ánh mắt Quang bất chợt dời đến vị trí chính giữa, nơi chỉ có độc một mảnh vải màu tím bé xíu che chắn, hai sợi dây mảnh mai quấn qua hông, đáy quần cũng chỉ là một đoạn nho nhỏ nối từ trước ra đằng sau. Dù chưa cần cởi hết thì Quang đã thấy rất kích thích, vì thật sự cái quần lọt khe đâu phải là lá chắn an toàn, cậu bé thấy được mấy sợi lông vươn ra ngoài, cả chút nước nhờn đã thấm ướt mảnh vải làm vài chỗ trở nên đậm màu hơn.
“Cơ thể chị… đẹp không?” – Câu Hương hỏi khiến Quang nuốt nước miếng, trong não lùng bùng. Bất chợt, cậu nhìn thấy một vết bầm rất lớn trên phần má ngoài đùi của Hương, có vẻ chỉ mới gần đây.
“Chị… chị, lão kia lại đánh chị hả?”
Hương nhìn xuống, thẳng thắn thừa nhận rồi nở một nụ cười có phần chua chát – “Ừm, hôm qua Ninh say, về trễ. Chị đang ngủ thì hắn lôi dậy đánh. Cũng quen rồi.”
“Sao chị không… bỏ hắn đi.”
“Đâu dễ như vậy, dù chị không thích thằng nhóc vì nó quá giống Ninh nhưng… trẻ con thì chẳng có tội gì cả. Đừng hỏi nữa. Mất hứng lắm. Cứ đến đây đi.”
Hương kéo Quang nằm xuống, ôm cơ thể béo của cậu ta vào lòng. Tự nhiên Hương thấy cảm giác này cũng tương đối thích, vừa ấm vừa mềm, dù là hơi rít vì chắc Quang ra nhiều mồ hôi, cũng chẳng thơm tho cho lắm.
“Em, người em dơ lắm.”
“Không sao cả, chị chỉ muốn gần gũi thôi. Chị cũng chưa tắm.”
Quang thở phào trong lòng, cũng vòng tay ôm lấy cơ thể cô giáo. Cái thứ đó của cậu đang chọc vào bụng Hương, còn phần đùi bị cô ta kẹp vào giữa hai chân, đầu gối có chút cảm nhận khác thường vì có đôi khi cọ xát với mảnh vải nho nhỏ ấy.
Ôm được một chút, Hương tự nhiên nói: “Chị rất cảm ơn em, số tiền ấy quá lớn đối với chị. Mặc dù không biết vì sao chị lại ngủ với học sinh của mình, nhưng mong rằng những gì hôm nay chị em mình làm, đừng cho ai biết nhé.”
“Vâng… em hiểu mà.”
“Được rồi, hôn chị đi.”
“Hả? Không phải chị nói…”
“Mặc kệ, chị muốn hôn.” – Gương mặt hai người kề sát nhau, Quang cảm nhận được hơi thở đầy mùi cồn của cô giáo, khóe môi có vương vấn chút mùi dị thường của chính cậu, và trên mái tóc ngắn của cô vẫn là những vết tinh binh còn sót lại.
Tình cảnh này thật sự hoang dã, đầy trần trụi, lớp màng ngăn cách giữa hai người như thể được vén qua một bên, thứ còn lại là hai cơ thể nóng hổi với bản năng lấp đầy. Đầu Quang hơi nhích về phía trước, miệng cậu chạm vào đôi môi đã phai màu của cô.
Cảm giác tựa như Quang đang được ăn một món ăn mới toanh vậy, độ ẩm, sự mềm mại, mùi hương thoáng chốc lấp đầy tâm trí. Cậu muốn chiếm hữu nó, chiếm cái thứ ngon lành này bằng tất cả những gì có thể. Cánh tay to lớn ghì chặt cô giáo, dù chưa có kinh nghiệm nhưng Quang vẫn hút lấy môi cô, môi trên rồi đến môi dưới. Chờ đến khi nụ hoa hơi hé mở, cậu chẳng do dự gì mà đưa luôn lưỡi vào bên trong.
Ban đầu Hương vốn cũng chẳng thích lắm vì mùi thuốc lá hơi khó chịu, song dần dà với sự nhiệt tình và tham lam của Quang đã khiến cái cảm giác đó trôi qua. Cô buông lơi chút phòng vệ, chút tâm tư cuối cùng ra khỏi tâm trí. Phóng đãng ôm lấy Quang, gạt bỏ hết mọi việc mà thật sự đã coi cậu thành đối tác.
Bàn tay của cô giáo chỉ để yên chừng ba giây, ngay sau đó đã vuốt ve da thịt khắp nơi, miễn là cô có thể chạm vào. Lên đến cổ, xuống tới lưng hoặc thậm chí là mông, lần đầu Hương được ôm một người béo thế này, cho nên cũng hết sức tò mò lẫn muốn khám phá. Thật sự không tệ, trong tiết trời lạnh lẽo của nơi này thì rất ấm, chắc đây là định nghĩa đúng nhất của lò sưởi ba mươi bảy độ. Tuy nhiên, cái thứ cứng ngắc kia thì ngày một cứng hơn, nó giật giật theo tiếng thở của cậu bé, đoán chừng là sắp nhịn hết nổi.
Hương tách Quang ra, nói khẽ: “Lúc nãy em ra nhanh quá mà sao giờ chị lại thấy nó cứng ngắc. Có muốn ra nữa không?”
“Thì… cứ hôn chị như vậy, em thích lắm.”
“Ngon hả?”
“Vâng, như lần đầu tiên em ăn gà rán vậy… à thì…”
Hương phì cười bởi cách miêu tả khác lạ này, cái gì Quang cũng liên tưởng đến đồ ăn được. Cô lại bảo: “Thật là lạ, chị nghĩ Black sẽ là người thiện chiến am hiểu lắm, ai ngờ em vẫn còn nguyên tem. Chị phải hướng dẫn em thế nào đây nhỉ?”
“Thế khi làm tình… người ta sẽ làm thế nào hả chị? Em xem phim thì thấy họ sẽ hôn lên cơ thể nhau?”
“Haha, đúng vậy. Thế sao chàng trai chưa làm gì đi? Nếm thử chị đi cưng, đừng nằm yên như vậy.”
Lời động viên của cô giáo chẳng khác gì cái đèn xanh to tướng nhấp nháy liên tục, bây giờ mà Quang không làm gì thì cũng sẽ thấy có lỗi với bản thân. Bởi thế cậu quay người Hương lại, đặt cô giáo nằm ngửa lên. Lập tức, cậu khẽ trườn lên thân thể cô, bắt đầu mọi thứ bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Ánh mắt Hương thoáng mong chờ, khúc dạo đầu Quang làm rất tốt, chỉ hy vọng…
Chiếc lưỡi của chàng béo rà dọc trên phần da thịt mát lạnh, thấm những giọt mồ hôi đọng lại như sương sớm trên lá. Bất luận vùng da nào cũng không hề bỏ sót. Từ gáy, đến vùng xương quai, trong cánh tay và thậm chí là cả nách. Đôi khi cái miệng tham lam lại hút vào thật mạnh, để lại vài vết đỏ để tô điểm cho làn da ngăm.
Sự dịu dàng, đầy trân trọng khiến cơn hứng tình đang âm ỉ bên trong người phụ nữ càng thêm mãnh liệt. Cô thích táo bạo, song cũng vẫn thích cái cảm giác cơ thể mình được vuốt ve nhẹ nhàng. Hương khẽ cong người, phía dưới đã ướt đẫm, chiếc quần lót từ từ lỏng ra rồi rơi xuống từ lúc nào chẳng hay.
Chẳng mấy chốc, chiếc lưỡi mềm đã chạm lên đỉnh núi – chính là đầu nhũ hoa có chút cứng ngắc và hơi dài. Lưỡi đảo quanh, miệng hút khẽ, môi trên lẫn môi dưới cọ xát liên tục. Phía bên kia, cũng đang được một bàn tay to lớn mân mê.
Hương không thấy thất vọng, dẫu cho có khi Quang hơi mạnh tay, lần đầu thế này cũng đã quá ổn. Cô cũng chẳng nói gì, đặt tay lên đầu Quang, vuốt ve mái đầu cậu nhóc và mặc cho cậu ta thưởng thức.
Từng đường nước trong suốt xuất hiện trên cơ thể cô giáo, chốc lát sau đã chuyển dời xuống lỗ rốn, đảo quanh vòng eo rắn chắc và cái rãnh bụng cô dày công luyện tập. Kế đến là món ăn chính cho ngày hôm nay.
Hương ghì lấy Quang, dù muốn nhưng vẫn nâng đầu cậu bé dậy.
“Được rồi, chị chưa có rửa, mùi sẽ kỳ cục lắm. Em… hãy nhét nó vào đi.”
“Nhưng mà… nhét thế nào ạ?”
Hương xoa thái dương, tìm kiếm từ ngữ để giải thích – “Chị đang nằm, em hãy leo lên người chị, từ từ nhét nó vào… chỗ ấy. Chị sẽ dạng chân ra.” – Cô nói rồi làm động tác như thế.
Trước mắt Quang xuất hiện tất cả những gì trần trụi nhất khi cô giáo nâng chân trần lên, cái chỗ kín của cô giáo trông ngon mắt, dù là đã trải qua mưa gió với màu sắc hơi đậm, dâm thủy ứa cả ra bên ngoài.
“Hương này.”
“Hửm?”
“Em thấy tội nghiệp chị đấy, em… thấy, chị là người… có nhu cầu cao, nhưng mà sao lại…”
“Đừng nói, làm đi! Chị biết mà.”
“Vâng.” – Quang tiến đến, quỳ hai gối trên giường, trúc trắc cầm lấy cây thần khí của cậu, mất một lúc phân vân khá lâu, thì cuối cùng Quang cũng đưa được nó chạm vào nơi cửa mình. Cái đầu to tướng len lỏi qua hai lớp thịt, cảm giác ướt nhẫy bao trùm lên toàn thân, cơn nóng hầm hập như hút trọn thứ đó vào bên trong.
Bất chợt, còn chưa nhấp được cái nào thì khuôn mặt Quang đã vặn vẹo, cậu muốn khống chế bản thân nhưng sao lại thấy sướng quá, thứ đó giật giật như chẳng kiểm soát nổi. Bằng chút lý trí cuối cùng, Quang lập tức rút nó ra.
Cậu thở phào khi thành công đưa nó ra ngoài, nhưng đồng thời đó cũng là thời điểm mà cậu không thể nén nổi, tinh dịch cứ vậy bắn ra trong không khí.
Hương ngẩn ra, ánh mắt xoay chuyển, cô thậm chí còn chưa kịp rên lấy một tiếng thì trận chiến này đã kết thúc mất rồi.
Quang thấy khuôn mặt Hương, cảm thấy nhục không thể tả, lần đầu được người ta ngậm thì cũng thôi đi, cớ sao hiện tại lại vẫn như thế.
“Em… em xin lỗi… Để em lau cho cô.” – Quang lúng túng đến mức nói nhầm, sau đó quay ngang quay dọc một hồi cũng không thấy có thứ gì để vệ sinh như giấy hoặc khăn.
“Trong túi xách chị có giấy ăn đó.”
“À vâng.”
Hương thở dài, nhìn cậu bé đang cẩn thận lau những gì còn sót lại trên cơ thể mà đúng kiểu vừa buồn cười vừa bất lực. Chàng trai này có cái của quý lớn nhất mà cô từng chứng kiến, khi nãy vừa đâm vào cô cũng thấy sướng, cảm xúc vô cùng dạt dào, dù chỉ hai giây nhưng ấn tượng đúng là rất khó phai.
“Quang này, bình thường em thủ dâm nhiều lắm đúng không?”
“Ơ… dạ… chắc là vậy.”
“Muốn cải thiện không? Chứ nhìn hùng dũng như thế mà… ăn không được chị hơi tiếc đấy.”
Quang cúi thấp đầu nhìn thằng em đã ỉu xìu, hết sức sống – “Vâng… em muốn cải thiện nó.”
“Vậy chúng ta giao kèo nhé. Chị sẽ dạy em làm tình, số tiền kia coi như học phí.”
“Được ạ.”
“Thế đừng quỳ nữa, nằm xuống đây, ôm chị đi, chị đang cần ai ủi đó.”
Quang y lệnh nghe theo. Tự nhiên cảm thấy tức cười khi đã nghĩ “sẽ uy hiếp và đưa cô giáo vào khuôn khổ”, tình hình hiện tại thì cậu mới là kẻ bị người ta thao túng. Có chút bối rối nhưng Quang cũng ôm Hương vào lòng lần nữa, cô giáo tựa lên vai cậu, cũng chẳng quan tâm đến sự việc yếu sinh lý vừa xảy ra.
“Chị Hương này, em có thể hỏi một câu được không?” – Quang dùng dằng mãi rồi mở lời, cây gai đó vẫn còn trong tâm trí.
“Chuyện gì? Em hỏi đi.”
“Vì sao chị muốn bỏ thuốc cô Trinh vậy? Đừng hỏi vì sao em biết, tình cờ thôi.”
Ánh mắt Hương nhìn thẳng vào mặt Quang, sau đó thở dài – “Không nên hả?”
“Không nè, dù sao…”
Hương đưa một ngón tay lên môi Quang, lắc đầu ý bảo cậu hãy nghe cô nói.
“Chị ghen tị đấy. Trinh chắc không nhớ, nhưng mà trước kia bọn chị từng học chung trường. Chị kém cô ta một lớp. Cũng từng thích cùng một người.”
“Thật ạ?”
“Ừm, hồi đó chị chỉ là con vịt xấu xí, còn cô ta vốn là con thiên nga cao thượng. Chị vốn không quan tâm đâu, nhưng mà… tình cờ thôi. À, bạn thân em là thằng nhóc Quân đúng không?”
“Vâng, sao ạ?”
Hương mỉm cười, nói khẽ: “Nó y như tình đầu của chị vậy, nếu không phải chị từng coi học bạ sẽ nghĩ nó và anh ta là cha con. À, người đó trước kia là người yêu Trinh.”
Quang lúc này hơi thắc mắc, nói: “Sao chị lại lựa chọn kể cho em nghe? Mà chị đừng làm như thế nữa được không? Dù gì cũng là đồng nghiệp với nhau.”
“Haiz, hết Vân, hết Tùng rồi đến em. Được rồi, chị sẽ không làm gì nữa, cô ta thật tốt, tốt đến mức nếu chị xuống tay cũng sẽ thấy ngại. Còn câu kia chị cũng không biết, chắc là ở cạnh em thoải mái, chị cảm thấy có thể nói cho em nghe…”
“Chị Hương này, bây giờ có thể đi với em đến chỗ này một chút không?”
“Chỗ nào? Trễ lắm rồi đó.”
Quang hít một hơi thật sâu, nói: “Em nghĩ em nên đưa chị đi bệnh viện… vết bầm và những vết sẹo kia, chẳng đẹp chút nào. Có thể đi băng bó hoặc xử lý chút không chị?”
Hương cảm thấy ngoài ý muốn với lời nói chân thành và ánh mắt hiện rõ sự quan tâm của Quang. Sâu thẳm trong tim cô thật sự thấy rất cảm động. Đã rất nhiều người chứng kiến cơ thể cô, tuyệt nhiên chẳng có một ai nói như vậy.
“Được. Chị… đi cùng em.”