Phần 31
Trong quán rượu mập mờ, Trinh tựa sát vào Quân, mặc kệ không khí náo nhiệt xung quanh mà vẫn nhắn tin kể lể.
“Sau đó Phương dẫn chị đến một quán cà phê gần bệnh viện, cô ta và chị nói chuyện với nhau gần nửa tiếng. Mà bộ gen nhà em tốt thật đấy.”
Quân nhắn lại, cũng không bất ngờ lắm vì đã đoán ra từ trước “Chị Phương nói gì với chị vậy?”
“Thì là…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Trong quán cà phê, Trinh ngồi đối diện Phương, trong lòng cô có chút cảm thán với vẻ đẹp của người đàn bà này, cô ta quả nhiên dễ khiến đàn ông xiêu lòng với cái vẻ yếu đuối mảnh mai, chẳng biết có phải giả tạo hay không.
“Cô muốn nói điều gì? Tôi không quá rảnh.” – Trinh mở lời trước, sau khi bác chủ đã bưng nước ra cho hai người.
“Vâng, chuyện là thì… em nghĩ… có phải chăng là… chị và Quân… có cảm tình với nhau?”
“Cô nói sao?” – Ánh mắt Trinh hơi thay đổi.
Phương cắn môi, thấy sự giận dữ trong ánh mắt Trinh, song cô vẫn cố chấp nói: “Em… nói chuyện với Loan, cô bạn gái mới của Quân… Và vì em cũng… hiểu thằng bé, cho nên… em nghĩ… Nó thích chị… và chị cũng có chút cảm tình với nó. Em không chắc, nhưng khi chị… chịu đi với em, thì em nghĩ em đoán đúng.”
“Thế thì sao? Cậu ta có bạn gái rồi, tôi cũng già rồi.” – Trinh không thừa nhận cũng chẳng chối bỏ, cô như chỉ đang nói về một chuyện thực tế không liên quan.
“Thì em nghĩ…”
Trinh cắt ngang lời Phương, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, cô nói một cách khá mỉa mai – “Sao nào? Cô tính dắt mối cho tôi chăng? Cho dù tôi có thế nào, thì chẳng liên quan gì tới cô cả. Cô đừng cố làm trò mèo trước mặt tôi.”
“Em… xin lỗi chị. Nhưng mà…”
“Đủ rồi! Tôi để Phong cho cô, đừng phiền tôi nữa! Cứ đẻ cho anh ta một đứa con và sống hạnh phúc đi.” – Trinh không muốn nghe tiếp, cô đứng dậy, lấy ví ra và ném tiền lên bàn.
“Em… em… sảy thai rồi…” – Phương nói, nước mắt trào ra. Câu nói này khiến Trinh phải quay đầu.
Phương lau mắt, nói tiếp: “Em… biết mình có thai được một tháng, nhưng Phong thì chưa biết… Vụ tai nạn vừa rồi đã cướp đứa bé đi… Đây có lẽ là cái nghiệp mà em phải chịu… Còn anh Phong, thật ra bác sĩ có nói với em rằng… một vài bộ phận của anh ấy có thể bị ảnh hưởng rất nặng, chẳng biết là… có thể còn có con được hay không.”
Trinh vô thức cảm thấy mủi lòng, cô từng trải qua cảm giác tương tự khi trước kia từng phá thai, bản thân cô cũng biết là không nên, nhưng thật sự chẳng buông được câu cay đắng nào. Trinh ngồi lại vào ghế, nhặt tiền lên với chút cảm giác ái ngại.
“Em cảm ơn chị… Nhưng mà, em nói thật… em đã điều tra chị từ rất lâu rồi, từ khi anh Phong lọt vào tầm ngắm của em. Chẳng phải tốt lành gì… nhưng em đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên và cũng phát hiện hai người không phải dành cho nhau… Em biết bản thân mình là kẻ xấu, vì đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Em chỉ như một kẻ tự mâu thuẫn, cố gắng bám víu vào cái mặt nạ đạo đức nhưng em làm không được. Em chọn bản năng thay vì nghe lý trí. Chẳng biết sao, nhưng nhìn chị… em thấy chút bản thân em ở quá khứ…”
Trinh không phản ứng gì, lẳng lặng nghe Phương nói tiếp. Chẳng qua là câu “hai người không phải dành cho nhau” đã đánh động chút gì đó trong lòng cô. Dù Trinh chẳng muốn thừa nhận nhưng thật sự là như vậy.
“Em nghe Loan nói… cũng tìm hiểu sơ về ý nghĩ của Quân… Em nghĩ chị thích cậu bé… Nhưng mà vì lý do gì đó chị lại không dám bước tới… Quân sở dĩ quen cô bé kia cũng vì chị đã từ chối cậu nhóc. Nói điều này thật sự hơi kỳ cục, mà chị muốn em… giúp chị không?”
“Giúp cái gì?”
“Chẳng hạn như khiến Quân yêu chị? Em… em thật sự đang nghiêm túc, em muốn bớt cảm giác tội lỗi trong lòng em hiện tại… Chị thấy sao?”
“Tôi thấy nực cười đấy, tiểu tam giật chồng của chính thất và lại đề nghị giúp tôi khiến người khác mê mình. Cô không thấy thật kỳ cục hay sao? Hả Phương? Nếu cô là tôi thì cô nghĩ thế nào?”
“Em… nếu em là chị… em sẽ coi người cướp chồng em là kẻ thù…” – Phương ngập ngừng rồi nói tiếp – “… mà không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng thôi… Em cũng nói với Phong rồi, xin anh ấy hãy để lại toàn bộ tài sản cho chị, chúng em không cần gì cả…”
“Tôi công nhận… cô là kẻ giật chồng tử tế. Thật sự khác người. Nhưng tôi cũng chẳng thích thú gì khi nghe lời đề nghị của cô. Tài sản tôi cũng không cần nhiều, anh ta trả lại mảnh đất của bố tôi là đủ rồi. Ngoài ra, chuyện của tôi, tự tôi có thể lo được.”
Phương cúi đầu, lấy từ trong túi xách ra một cuốn vở đã chuẩn bị sẵn, đưa đến trước mặt Trinh – “Đây… là thứ em đã viết, mọi điều em biết về cậu nhóc đều ở trong đấy, hy vọng… giúp được chị.”
Nói xong, Phương cũng không dài dòng nữa, đứng lên cúi chào – “Em xin phép, thật sự cảm ơn chị.”
“Như vậy đấy, con nhỏ đó đến nay vẫn làm chị khó hiểu.”
Quân cười trừ – “Thế trong cuốn sổ đó bả ghi vì về em vậy?”
Trinh đưa một ngón tay lên phần miệng sói, ra dấu bí mật. Sau đó hai người lại cụng ly với nhau, chút chất lỏng cuối cùng đều đã đi xuống cổ họng.
“Còn Quân, em thì sao? Em với Loan thế nào?”
Quân trầm tư một lát, sau đó đáp: “Em không muốn nói… ở đây ồn quá và em cảm thấy nếu nhắn tin thì thật kỳ cục. Chị muốn uống thêm gì nữa không? Đừng quá nhiều là được.”
“Thôi nè Quân, chị khá chếnh choáng rồi đấy… Mà chỗ này thật là nhàm chán, chị không thích lắm.”
Quân thấy hơi buồn cười, cậu cũng không ngờ được rằng nó đúng như lời Trinh nói, xung quanh hai người bây giờ đầy ắp những thân ảnh quái dị, nhưng mà tất cả những gì họ làm là hút bóng cười, nhả khói shisha và nhảy nhót như cuồng dại. Thật là đậm chất trẻ trâu, chính cậu cũng chẳng hào hứng bao nhiêu.
“Thế đi chỗ khác chị nha.”
“Ừm, đâu cũng được.”
Sau đó, Quân và cô giáo rời khỏi quán rượu, Trinh cởi mặt nạ ra ngoài bởi thấy khó chịu, còn Quân cũng đã tẩy bớt lớp hóa trang.
Ngoài trời mưa lất phất rơi, hai người đứng ở bãi đỗ xe mà trong nhất thời cũng chưa nghĩ ra là nên đi đâu.
“Chị Trinh này… eh chị muốn đi đâu?”
Trinh mỉm cười, nụ cười tươi rói: “Đâu cũng được, chị nói rồi còn gì.”
Gương mặt cô giáo thật xinh đẹp, hai má có chút ửng đỏ, điều đó khiến tim Quân trật mất vài nhịp. Cậu cười khổ: “Chị này, nói như thế thì em sẽ nghĩ xấu đấy.”
“Nghĩ thế nào?” – Trinh chẳng quá giữ kẽ, choàng lấy Quân rồi thì thầm vào tai cậu bé, đèn xanh bật đến mức táo bạo. Gặp rượu vào người, cái tính xấu của cô giáo lại lộ ra.
Hơi men mơn man bên vành tai làm Quân nóng cả người, song cậu đành kìm nén, mở cốp lấy áo mưa đưa cho Trinh – “Lên xe đi chị, em biết nên đi đâu rồi…”
Trái với suy nghĩ của Trinh, Quân chở cô đến thẳng một quán cà phê tương đối ấm cúng, chỉ cách quán rượu đúng một con đường.
Hai người lại xuống xe, sánh vai nhau vào bên trong. Quán rất vắng, bạn phục vụ ngồi ngáp dài ngay quầy order, thấy hai người thì nở nụ cười, đon đả giới thiệu. Chỗ này Quân chưa uống bao giờ, chẳng qua là tiện đường nên vào thử. Không gian cũng rất được chăm chút, mang đậm phong cách Đà Lạt với tông gỗ, dùng những thứ đồ cũ như máy khâu, tivi, radio, ấm nước… để gợi nhớ lại phong cách những năm hồi đó. Quán mở nhạc hòa tấu piano, kết hợp với màn mưa bên ngoài trông chẳng thể nào hợp hơn.
Chờ đến khi đã gọi nước xong xuôi, cô giáo nhìn xung quanh và cười khổ: “Đây là ý nghĩ xấu hả?”
Quân thổi ly trà, nhấp một ngụm rồi đáp: “Không nè chị, em chỉ muốn tâm sự chút với chị thôi…”
Hiện tại hai người ngồi đối diện nhau, Quân nhìn gương mặt và ánh mắt Trinh thì cũng rõ cô đang cần điều gì.
“Tâm sự huh? Em muốn kể về Loan? Sao hai đứa chia tay thế?”
Quân lắc đầu – “Chị không cần biết đâu nè. Thật ra, em nghĩ kỹ rồi, em muốn… thực sự theo đuổi chị. Nếu như chị chỉ cần em để… việc kia… em nghĩ em không muốn vậy đâu…”
Trinh nghe thế thì lửa nóng có phần nguội lạnh, cô nói hơi gằn giọng – “Em nghĩ chị là kiểu người như vậy sao?”
“Không… nhưng mà…” – Quân hơi bối rối – “… em bị chị phũ… em sợ phết đấy.”
Lời Quân nói làm Trinh phì cười, cô cũng uống trà, không đùa nữa mà nói nghiêm túc: “Được rồi, chị xin lỗi em vì những gì chị đã làm. Chị chẳng biết bản thân nghĩ cái gì nữa, lúc đó chị thấy làm vậy sẽ tốt cho em. Em biết mà… tuổi tác của chị và em cách nhau xa quá. Chờ khi em trưởng thành, thì chị… cũng già mất rồi. Em muốn theo đuổi chị cũng được, nhưng mà hãy suy nghĩ cho kỹ nhé.”
“Không đâu Trinh, em thấy… chị vẫn luôn rất xinh đẹp, em chia tay với Loan, cũng vì muốn nghiêm túc với chị. Em không thể nào làm được việc, vừa yêu cô ấy mà vừa… làm chuyện kia với chị.”
“Cảm ơn em! Chị thật là ngốc, ngốc lắm phải không?”
“Em cũng không rõ ràng lắm, chị dạy học thì khác, còn đi với em rất khác. Em ngỡ như là hai người vậy. Còn về Loan thì… chị ấy chỉ bảo em nhiều thứ lắm, nên em trở nên tinh tế hơn. Chỉ đơn giản vậy thôi…”
“Ừm, mà hôm nay, chúc em sinh nhật vui vẻ Quân nhé.” – Trinh nói xong thì lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ được gói bằng giấy màu đỏ, kèm theo một tấm thiệp mừng – “Thiệp thì về rồi xem sau, còn quà em muốn thì cứ mở ra.”
Quân ngạc nhiên, vuốt đầu – “Sao chị biết hôm nay là sinh nhật em vậy? Em nhớ… chưa nói với ai bao giờ cả.”
Trinh cười đáp: “Khờ thế. Chị giữ học bạ của em mà.”
“À nhỉ, em quên mất.” – Quân nhận quà từ tay Trinh, tự nhiên thấy rất cảm động, vì ngoài gia đình ra thì chưa năm nào cậu được chúc hay tặng đồ vào sinh nhật. Mấy năm vừa rồi thì cũng chỉ rủ bạn bè đi chơi vào dịp Halloween. Cậu cũng chẳng nghĩ gì nhiều, bóc vỏ ra xem sau khi đã cẩn thận cất tấm thiệp vào túi.
Đó là một sợi dây chuyền bạc, có hai chiếc nhẫn đan vào nhau, mang ý nghĩa đặc biệt. Nhìn kỹ chốc lát, thì Quân phát hiện bên trên hai chiếc nhẫn đều có khắc chữ cái, cậu đoán ra ngay, đó là tên viết tắt của hai người.
“Nếu em nhận nó… thì từ giờ… em sẽ là của chị.” – Trinh thản nhiên nói, ánh mắt chăm chú dán lên gương mặt Quân.
Quân cảm thấy cô giáo dạo này như biến thành người khác, không còn e ấp ngại ngùng như khi vừa tiếp xúc, mà thay vào đó là vẻ tự tin, bá đạo. Thấp thoáng Quân thấy được cá tính của Loan.
“Em nhận, chị đeo dùm em được không?”
Trinh gật đầu, đứng dậy đến sau lưng Quân, những ngón tay búp măng lướt trên vùng da mát lạnh nơi phần gáy của cậu nhóc. Mùi tóc Quân khá thơm, Trinh chẳng kìm lòng mà hít hà nhiều đôi chút, vốn là gài móc dây chuyền khá dễ, chỉ là Trinh muốn nó kéo dài thêm vài chục giây.
“Xong rồi đấy! Chị nghĩ sẽ hợp với em.” – Trinh vỗ lên vai Quân rồi quay lại ghế, bởi bạn phục vụ đã bưng nước đến.
Quân cũng gật đầu đồng tình dù chưa thấy được, đến khi bạn nam kia đi khỏi thì mới bảo: “Em thật sự vui lắm, em sẽ coi đây như là lời tỏ tình chính thức, em sẽ nghiêm túc tìm hiểu và quan tâm chị.”
Trinh cũng thấy vui, nhưng nhìn thái độ hiện tại của Quân thì có vài thứ cần phải dời lại. Cô chợt nghĩ ra một kế, để hợp thức hóa việc hai người có thể gặp nhau thường xuyên hơn. Trinh khẽ liếm môi rồi nói nghiêm túc: “Quân này, việc đầu tiên khi chúng ta quen nhau, chị nghĩ… từ ngày mai, bất kể khi nào em rảnh, chị sẽ…”
Quân lắng tai nghe, phần thú trong người cậu đã nghĩ đến điều xa vời. Nhưng gương mặt vui vẻ bất chợt biến thành cứng ngắc, khi Quân nghe hết lời Trinh nói – “… kèm em học bài. Thành tích dạo này của em dù có cải thiện nhưng vẫn còn tệ lắm, chị biết em thông minh hơn thế.”
“Hả? Chị… nghiêm túc hả?”
“Chứ sao nữa. Muốn chăm sóc chị phải có tiền, với thành tích bết bát của em thì đậu tốt nghiệp còn khó chứ huống chi là xét tuyển vào đại học. Chị thích em là thật, mà bởi vậy nên chị cũng không muốn em phải làm công việc tay chân, khó khăn để kiếm sống từng đồng từng cắc. Em dựa vào chị thì cũng có thể, chị dĩ nhiên có khả năng nuôi em… Nhưng mà, em thấy bản thân em muốn như thế sao?”
“Em không muốn.”
“Vậy phải cố lên! Thật sự cố gắng ấy, em làm được mà đúng không?”
“Vâng! Em sẽ cố hết mình.” – Quân thấy điều này thật quái dị, nhưng mà Trinh nói rất đúng.
“Ngoắc tay nào, ai không làm được thì là kiki nhé. À còn nữa, chị biết… em đang nợ tiền, có muốn vay của chị không?”
Quân lắc đầu, bảo: “Không cần đâu chị Trinh, em tự lo được. Nói chung em sẽ cố gắng học hơn, còn việc làm thì em dự tính sẽ tìm một khách sạn nào đó để xin trực đêm, em nghĩ nó phù hợp hơn công việc pha chế quán rượu.”
“Vậy tốt rồi nè. Cố gắng lên Quân nhé.”
Cuộc nói chuyện sau đó giữa hai người diễn ra vui vẻ hơn, dù vẫn có những cử chỉ thân mật như nắm tay, ôm nhưng lại không vượt qua ranh giới ấy. Cả Trinh và Quân đều hiểu được họ nên chậm rãi kết nối tâm hồn và trái tim của nhau, trước khi lần nữa chơi trò chơi thể xác.
Đêm hôm đó, Trinh trao Quân nụ hôn phớt lên má khi cậu ta chở cô về phòng trọ. Dù không quá như ý nhưng Trinh vẫn cảm thấy rất vui, bởi cuối cùng bản thân đã có thể gạt bỏ những ý nghĩ dư thừa và xác định sẽ trao trái tim tan vỡ cho cậu bé. Đâu đó trong lòng Trinh hy vọng rằng Quân sẽ là người chữa lành những tổn thương nơi cô.
Trinh lên phòng, trút bỏ từng lớp vải, sau đó tự ngắm nghía bản thân mình trong gương. Bên trong cô giáo, khuất sau trang phục đơn giản ấy là một bộ đồ lót xuyên thấu mảnh mai, chẳng thể che khuất được hết sức mị hoặc của cơ thể đầy đặn.
“Mình đã hy vọng nhiều hơn thế. Lúc khác… mình sẽ lại cho Quân thưởng thức cơ thể này…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Vài ngày sau đó, cuộc sống của Quân đã có sự thay đổi rõ rệt, trên lớp cậu học tốt hơn, thật sự chăm chú lắng nghe bài giảng chứ không đối phó qua loa như trước, nghiêm túc ghi chép mọi thứ, giơ tay phát biểu, đồng thời cũng nhờ sự giúp đỡ của các bạn khác để bổ sung lại lỗ hổng kiến thức. Ngoài ra biên độ tình cảm cô trò cũng có phần thăng tiến, Quân hay tặng Trinh những món quà nhỏ, như trà túi lọc, đồ ăn vặt hoặc mấy thứ trông dễ thương. Còn thứ mà Trinh tặng cậu, chính là những tập vở dày cộm, chi chít chữ để cậu ôn tập. Quân đã trải qua một tuần vừa sướng vừa khổ như thế. Sướng là khi hôn trộm cô giáo ở nơi vắng vẻ hay nắm tay cô thể hiện chút tình cảm, còn khổ chính là vì bài vở quá nhiều khiến cậu nhức não, ngay cả chuyện chơi điện tử Quân cũng gác hẳn sang một bên.
Đi kèm với sự biến chuyển đó là cả công việc. Quân đã nghỉ làm ở chỗ Loan, xin xỏ mãi mới tìm được một công việc trực đêm như đúng ý muốn. Khách sạn Quân làm chỉ là một căn nhỏ với sức chứa tầm hai mươi phòng, điều tuyệt nhất là chị chủ rất ít khi xuất hiện, chỉ quan sát mọi thứ qua camera nên Quân khá thoải mái khi trực một mình.
Hôm nay, là thứ hai đầu tuần, thời điểm ít khách và chẳng còn phòng nào đang lưu trú, vị khách cuối cùng đã rời đi trưa nay. Quân đến khách sạn lúc bảy giờ tối, sau khi giao ca xong thì cậu hồi hộp ngồi đợi ở quầy lễ tân. Ngày hôm nay, Trinh bảo sẽ đến để ôn bài cho cậu.
Đối với Trinh, Quân dần dần có thêm nhiều cảm xúc kỳ lạ. Cô giáo nếu dạy học thì vẫn là người nghiêm túc, còn mỗi khi ở riêng với cậu chẳng khác nào người chị thân thiện. Sự mâu thuẫn ấy khiến cậu trai mới lớn có thêm nhiều tâm tư, nhất là khi lần đầu Trinh qua ôn tập cho cậu.
Mãi nghĩ về những kịch bản mờ ám khiến thời gian trôi thật nhanh.
Đúng bảy giờ ba mươi, Trinh đã xuất hiện trước cửa. Trang phục trên người vẫn là tà áo dài thướt tha màu xanh lục như ban chiều, trên tay ngoài túi xách còn cầm theo túi bóng đựng đồ ăn.
Quân ra đón và dắt xe cho cô chị. Trinh gật đầu chào rồi bước vào bên trong.
“Chỗ này được phết ha. Công việc có cực lắm không Quân?”
“Cũng không cực gì, em toàn ngủ thôi chị ạ. Nếu hôm nào xui lắm thì chịu khó dậy một lúc để giải quyết vài thứ là được.”
Trinh bỏ mũ bảo hiểm ra rồi nhìn Quân, vuốt lên má cậu bé – “Tội nghiệp em, mấy hôm cuối tuần mất ngủ lắm phải không?” – Nói về là vì Trinh thấy Quân gà gật trên lớp, sắc mặt cậu hơi trắng bệch, quầng mắt lại thâm đen.
Quân vuốt đầu, cười đáp: “Không sao đâu chị ạ. Hôm nay chị mua gì đấy? Nghe mùi thơm thế.”
“Món em thích đấy, cánh gà chiên. Ở đây có bát đĩa chứ?”
“Có á chị, để em.”
Quân cầm lấy túi, đi vào bên trong bếp. Trinh nhìn theo bóng lưng cậu bé, cảm thấy có đôi chút vui vẻ và bồi hồi. Trước kia, cô cũng dạy kèm cho Minh, và hai người cũng hay ăn chung như thế này. Mọi thứ dường như trở lại như trước kia, Trinh vô thức nghĩ bản thân mình đang trở về những năm tháng thanh xuân ấy.
Hai chị em sau đó trải qua một bữa ăn vui vẻ, trước khi thực sự nghiêm túc dạy và học.
Quân lại có thêm một điểm nữa giống với Minh, cái đầu dốt đặc của cậu ta hình như không thể cảm nhận được những bài văn hay hoặc ý thơ trong những khổ chữ. Dẫu như vậy, thì Trinh vẫn rất kiên nhẫn giảng giải từ từ chứ không tức giận. Sự ngọt ngào cứ len lỏi trong trái tim cô giáo, khi nhìn Quân vò đầu bứt tóc, vẻ mặt hoang mang, và cũng vì cô dựa khá sát vào Quân, đến mức ngửi được mùi thơm thoang thoảng toát ra từ cơ thể cậu bé.
Trinh không khỏi lại nhớ đến ngày xưa, cứ sau mỗi bữa học là Minh và cô lại…
“Chị ơi, em làm xong rồi này.” – Quân nói bên tai khiến Trinh giật mình. Cô cầm cuốn vở lên, vuốt trán vì chữ Quân khá khó đọc, kém chút nữa là thành chữ bác sĩ.
Tốn chừng vài phút, Trinh bảo: “Ổn hơn so với bài viết của tuần trước rồi. Mà em chỉ thuộc bài thôi chứ không có chất riêng gì cả. Bài này nếu chị chấm chị sẽ cho em sáu điểm, trừ một vì viết như gà bới.”
Quân gãi đầu, thấy có chút ngại.
“Đừng bi quan gì, cứ cố gắng lên. Em chỉ cần viết hết những gì em nghĩ và học là được rồi. Chị biết em không giỏi ở môn Văn lắm, nhưng mà chị… à, muốn em cải thiện hơn chút xíu.”
“Vâng, em sẽ cố.” – Quân nói xong, nhìn qua đồng hồ thì thấy thời gian đã là mười giờ kém, việc tập trung quá làm cậu quên bẵng đi.
“Eh, hình như khá trễ rồi… Chị…”
“Hả?” – Trinh nhìn Quân, thấy trong mắt cậu trai có vẻ lạ, cô nói: “Nhưng chị không ở lại được đâu đấy, chị chưa tắm rửa gì cả… với lại ở đây có camera hen.”
Quân gãi đầu, không đáp ngay mà giả vờ thu dọn sách vở. Sau một lúc, cậu mới hạ quyết tâm rồi nói: “Thì… em biết công tắc camera ở đâu, tắt đi chút chắc ổn… Với lại, ở đây có đủ cả, sữa tắm em có mang.”
Trinh thấy hơi buồn cười với vẻ mặt đỏ bừng của Quân. Nhưng mà cô cảm thấy rằng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Nhờ Lan tư vấn hàng ngày nên suy nghĩ Trinh lúc này đã khác.
Cô đứng dậy, với tay vuốt tóc Quân, nói khẽ: “Muốn gì thì chờ em thi xong đã. Nếu kết quả tốt… Chị sẽ cho em… thoải mái.”
“Như thế nào thì tốt ạ?”
“Đạt hạng mười cả lớp chẳng hạn. Nếu cao hơn nữa… em sẽ có quà… Thế chị về nha, cũng trễ quá rồi.”
Quân gật đầu, chợt nhớ ra gì đó và nói: “Hay em chở chị về nhé?”
Trinh lắc đầu – “Không cần đâu Quân, chị về được. Em cứ trông chỗ này đi. À mà, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”
“À, chị vào trong này nè.” – Quân nói xong thì dắt cô giáo vào bên trong phòng nghỉ nhân viên, nơi có toa lét.
Chỉ là không ngờ, cô giáo không muốn đi gì cả mà lập tức kéo Quân vào lòng. Ngay khi Quân còn chưa kịp phản ứng thì Trinh đã nhón lên và hôn vào môi cậu. Một nụ hôn nhanh, chỉ chạm vào chút xíu đã buông ra nhưng dư vị vô cùng tuyệt vời.
“Cố lên nhé. Chị tin em làm được.”
Quân siết chặt nắm đấm, thầm thề bản thân nhất định sẽ chiến đấu hết mình.