Phần 26
Đã một tuần trôi qua kể từ cái đêm hoang đường ấy, Quân và Trinh rất ăn ý không hề đề cập đến điều đã làm cùng nhau. Trinh vẫn là cô giáo nghiêm khắc, tràn đầy nhiệt huyết như bình thường. Còn Quân từ học sinh cá biệt thì thay đổi thành học sinh chăm ngoan, từ dạo ấy cậu đã không còn cúp tiết thêm lần nào nữa.
Riêng các học sinh lớp 12A đã tham gia, mối quan hệ của bọn họ cũng trở nên có chút kỳ lạ.
Tiếng chuông vang lên, tiết học thứ ba của chiều hôm đó kết thúc, các học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, tận hưởng chút thời gian nghỉ ngơi trước khi vào tiết thứ tư.
Quân không ra ngoài như mọi khi mà ngồi yên tại chỗ, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm lên bục giảng. Bên trên bàn giáo viên là cô Hương dạy Sử, cô ấy mặc áo dài màu vàng ánh kim, đang chăm chú cúi đầu bấm điện thoại. Quân vẫn luôn tìm cách ăn cắp điện thoại của cô Hương từ đó đến giờ, tuy nhiên động thủ bằng cách nào thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Vì quan sát mấy hôm nên Quân phát hiện cô Hương có đến hai cái điện thoại, một cái trắng và một cái màu đen, cái đen có thể là chứa những bí mật khó nói vì Quân thấy nó và cô Hương như hình với bóng – chưa từng rời xa nhau, còn cái trắng thì thi thoảng cô vẫn để trên bàn giáo viên nếu như có việc ra ngoài.
Tóm lại, Quân nghĩ bản thân không thể dùng cách thông thường để trộm.
“Ê, đại ca, hay giả vờ chặn đường trấn lột bả?” – Quang béo thì thầm bên tai Quân, từ khi giờ ra chơi bắt đầu thì cả năm thằng đã tụ lại một chỗ.
“Ý mày là giả vờ làm cướp? Rồi bị phát hiện là cả đám ăn cám đấy.” – Quân bảo, cách này chưa phải cậu chưa nghĩ ra nhưng độ nguy hiểm quá lớn, hơn nữa ở thời buổi hiện tại thì ngoài đường chỗ nào mà không có camera, bất cứ cái gì khả nghi cũng có thể bị bế về đồn uống trà.
Tuấn chêm lời: “Thôi đại ca dùng nam sắc chinh phục bả luôn đi. Bà Hương nhìn thế chứ chắc cũng có vấn đề lắm, bả đi với ông Tùng còn gì.”
Linh nghe thế thì đánh lên đầu Tuấn, chửi: “Mẹ, tao thấy mày dạo này hơi khác nha Tuấn, câu trước câu sau là đề cập đến việc quất nhau liền, khó thế mà mày cũng nghĩ ra?”
Tuấn cười với vẻ ngại ngùng, từ dạo kia tư duy của cậu bé có chút đi theo xu hướng biến thái.
Chính lúc này nói: “Nghĩ thì cũng khả thi đấy, đại ca dụ dỗ bả cũng được, vừa được ngủ vừa được điện thoại, nhất tiễn hạ song điêu luôn.”
Mặt Quân sầm lại, gắt giọng: “Thôi nghiêm túc đi mấy bố, nói linh tinh tao đá cho bây giờ. Mà thôi, ra ngoài làm điếu thuốc, tao nghĩ ngồi ở đây cũng công cốc thôi.”
Nói xong, Quân đứng dậy dẫn lũ anh em đi ra ngoài.
Ngay lúc đi qua hành lang thì Quân chợt nhìn thấy thầy Ninh đứng hút thuốc ở dưới sân trường – ông thầy năm ngoái chủ nhiệm cậu, cũng đồng thời là chồng của cô Hương. Quân bất giác cảm thấy thương hại thầy Ninh, chắc là người đàn ông ấy vẫn chưa biết rằng vợ mình có thể đang ngoại tình.
“Hmm, ngoại tình?” – Quân lẩm nhẩm hai chữ đó, có một chút ánh sáng lóe lên trong đầu cậu, tuy nhiên vẫn chưa hề rõ ràng.
Sau đó Quân theo quán tính cùng mấy đứa xuống thẳng phòng hội trường cũ cạnh nhà vệ sinh, tự châm một điếu thuốc và suy tư.
“Nghĩ ra rồi.” – Quân đột ngột hét lên, vỗ đùi một cái đét khiến lũ bạn giật mình.
“Tụi mày nghe nè. Cái điện thoại đen cứ ở cạnh bà Hương cho nên chúng ta sẽ phải tìm cách để tách nó ra. Tao sẽ tìm cách để bả không dám đem nó về nhà, mà phải tìm một chỗ để giấu.”
Cả đám hưng phấn, lắng nghe Quân nói.
“Mà để làm điều đó thì phải cho thầy Ninh biết được rằng bả có khả năng ngoại tình, đối với một người đàn ông thì họ sẽ tìm cách dò hỏi, xem xét và kiểm tra điện thoại của vợ. Tao nghĩ bà Hương sẽ không dám đem cái điện thoại đấy về mà sẽ cất ở tủ giáo viên, khi đó sẽ dễ ăn trộm hơn.”
Quang đột nhiên thở dài, bởi cái kế hoạch của Quân đầy kẽ hở, cậu chất vấn: “Sao mày biết bà Hương sẽ làm thế? Nhỡ đâu bả chỉ xóa tin nhắn, xóa sạch sành sanh thì sao? Mà thật ra cái kế hoạch ăn trộm điện thoại đã có vấn đề rồi, tuy không biết mày muốn tìm gì bên trong nhưng mà nếu là tao thì tao sẽ gán cho mấy thứ nhạy cảm tận ba lớp bảo mật, cho dù có cầm vào tay thì sẽ rất tốn công để phá giải mật khẩu. Hơn nữa thì nếu thầy Ninh biết chuyện bả đi với ông Tùng sẽ be bét lắm, dù gì ông Ninh cũng nóng có tiếng.”
Quân nghe thế ngại ngùng cúi đầu, đúng là nghĩ đi nghĩ lại nó cũng không hề khả thi. Quân cũng chưa chia sẻ cho lũ Quang chuyện Nhật Hạ nói với cậu, bọn nó chỉ biết cậu muốn lấy điện thoại của Hương chứ cũng không hiểu mục đích đằng sau.
Quang bĩu môi, nói: “Tao nói mày nghe nè đại ca, dạo gần đây mày cứ giấu tụi tao chuyện gì ấy, có cái gì anh em cứ nói thẳng ra để giúp nhau… À, còn mày nữa Tuấn, đêm hôm đó mày lén đi đâu mà sáng mới mò về, đi nhún nhảy với em nào thì khai đi, để chúng tao còn cân nhắc mà khoan hồng.”
Chính lẫn Linh đều gật đầu bảo phải.
Tuấn gãi đầu, vì lời hứa với Thùy Vân nên không dám nói ra, song ánh mắt của mấy thằng cứ nhìn chòng chọc khiến cậu mất tự nhiên. Tuấn đành chống chế: “Hèm… hiện tại chưa nói được, lần khác sẽ khai. Mà cứ từ từ, lo chuyện của đại ca đi đã, nó quan trọng hơn.”
Quang tạm bỏ qua cho Tuấn, chuyển ánh mắt về lại Quân.
Quân nhún vai, rít một hơi thuốc dài rồi mới nói: “Thế được rồi… nhưng mà lũ chúng mày phải tuyệt đối kín miệng… nhỡ cái này mà lan ra ngoài, chúng ta chết chắc…” – vừa nói cậu vừa dáo dác nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai nghe lén.
Cả đám dỏng tai lên, tinh thần có chút hồi hộp.
“Lý do chính mà tao muốn lấy điện thoại của bà Hương là vì…”
Quả nhiên đúng với Quân dự đoán, biểu cảm của bốn thằng bạn khi nghe xong cũng không khác gì Quân ngày hôm ấy, cằm cứ như rớt xuống đất, trợn mắt, há hốc mồm.
Mãi một lúc lâu sau, bốn cái não mới hoàn toàn tiếp nhận thông tin.
Quang vuốt trán, lại châm thêm điếu thuốc, ngẩng đầu lên phà ra khói trắng, sau đó mới nói: “Đại ca nói như vậy là muốn chứng minh điều con Hạ nói là thật? Thế thì chắc không cần chôm điện thoại của bà Hương làm gì đâu.”
“Vì sao?”
“Đơn giản thôi, mặc dù con Hạ không nói vì sao nó biết nhưng mà chắc chắn rằng nó tình cờ nghe được. Chúng ta cứ thử làm y chang nó, chỉ khác cái là dùng điện thoại ghi âm lại và chủ động theo dõi bà Hương.”
“Ờ nhỉ… sao tao không nghĩ ra?” – Quân cười trừ, nếu suy luận theo hướng đó thì chuyện lại đơn giản hơn nhiều, dù sao rình rập lén lút cũng là nghề của cả năm đứa, thường áp dụng khi chủ quán lơ là để quỵt tiền chơi điện tử.
“Chiều nay đi, chia ra theo dõi. Chúng ta có năm người, tao và thằng Tuấn sẽ đi theo dòi bà Vân. Linh và thằng Chính sẽ bám theo lão Tùng lần nữa. Còn đại ca mày cứ đi theo bà Hương. Nếu ba người này có gặp nhau trong trường hợp nào thì luôn sẽ có người ngay hiện trường. Ghi âm chút xíu chắc chẳng ảnh hưởng gì mấy đâu, quá dễ.” – Quang phổ biến kế hoạch luôn, rất quyết đoán, cũng rất xứng chức quân sư quạt mo.
Quân gật đầu đồng ý, sau đó lấy điện thoại ra báo cho Loan một câu rằng tối nay có thể cậu sẽ không đến chỗ cô làm việc được.
Mọi thứ đâu ra đấy, năm thằng dập thuốc rồi vội vàng trở về lớp, dù sao đã năm phút trôi qua kể từ khi tiếng chuông báo giờ vào học kêu vang.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Chiều hôm ấy, sau khi kết thúc tiết thứ tư – cũng là tiết dạy của cô Hương thì Quân cũng xin nghỉ học với lý do đau bụng. Đối với điều này thì thầy Khánh dạy Lý cũng quá quen nên đồng ý luôn mà chẳng thèm hỏi gì thêm.
Quân sau khi rời khỏi lớp thì vội vàng chạy xuống bãi đỗ xe. Thằng Quang béo đã tính toán thế này hiển nhiên là để không ai nghi ngờ vì cậu cúp học.
Rất nhanh chóng, Quân đã nhìn thấy một cái bóng quen thuộc đứng ở bãi đỗ. Tuy thế, cậu cũng không ló đầu ra mà chỉ chăm chú nhìn Hương từ xa. Hiện tại cô ta đang đứng cạnh chiếc xe tay ga trắng của mình, cúi đầu bấm điện thoại mà không hề chú ý đến xung quanh.
Phải đến một lúc sau đó, cô Hương mới cất điện thoại vào túi xách, mở cốp lấy váy chống nắng, mắt kiếng lẫn găng tay.
Ngay khi chắc chắn là Hương sẽ rời trường ngay bây giờ, Quân lập tức quay ngược trở lại đường cũ, hộc tốc chạy ra ngoài cổng trường. Cậu dáo dác nhìn chút xíu thì thấy một anh Grab đã chờ sẵn ở phía đối diện, trên tay tòng teng chiếc mũ bảo hiểm.
Quân chạy sang đường, nhận lấy mũ và cả áo khoác rồi bảo anh grab hãy khởi động xe để sẵn sàng. Tên chạy grab này tên Vinh, là người mà Quân quen biết từ khi bắt đầu làm tại quán rượu. Hắn là pha chế trong quán, còn buổi chiều thì chạy grab kiếm thêm.
“Ê ku, chú làm gì mà trông vội vàng thế?” – Vinh hỏi ngay khi Quân leo lên xe.
Quân không đáp, nhìn chằm chằm phía cổng phụ của trường, mấy giây sau đã thấy cô Hương dắt xe đi bộ ra.
Cậu bèn chỉ tay, bảo: “Anh thấy bà cô mặc váy chống nắng ca rô đi chiếc AB đấy không? Làm sao giúp em bám theo cô ta mà không bị phát hiện là được rồi.”
Vinh có lẽ cũng có tiềm chất lén lút, nghe thế thì hai mắt sáng rực, gã quơ tay tắt app đi, sau đó nói: “Xời, gì chứ chuyện này anh rành lắm. Cô giáo của chú đúng không? Theo dõi bà ta làm gì.”
Quân lúc này nói ra những gì đã chuẩn bị sẵn – “Em nghe nói cô ta ngoại tình, mà chồng cô ấy từng là giáo viên chủ nhiệm của em. Nên là… em…”
“Ra thế. Phụ nữ như vậy là không chấp nhận được. Để anh giúp chú, hôm nay không lấy tiền.”
Vinh nói một cách hứng khởi, sau đó rồ ga bám theo Hương.
Hai anh em theo cô giáo ra đến tận ngoại ô, Hương dường như chẳng chú ý đến cái đuôi theo sau, chạy xe nhìn đường rất nghiêm túc.
Lúc này, Vinh nói: “Ê chỗ này toàn nhà nghỉ giá rẻ, có khi cô giáo chú em ngoại tình thật đấy.”
Quân nép sau lưng Vinh, hỏi: “Thế theo anh nên làm gì giờ? Đi vào theo để ghi âm hay sao?”
Vinh nghĩ lát rồi đáp: “Chắc là nên như vậy, chứ mà giờ gọi ông chồng bả đến đánh ghen thì kỳ cục lắm. Dù sao cũng là giáo viên cả, bêu rếu xã hội lại cười cho. Mà dạo này anh thấy nhiều cô giáo bị phốt ghê lận, cái vụ lòng xào dưa ấy nhỉ.”
“Haha, em chịu, mà em không có tiền đi nhà nghỉ, anh trai cho mượn được không?”
Vinh cười gượng rồi mắng: “Cả nhà chú ấy, suốt ngày mượn tiền, vài bữa lấy lương nhớ trả lại cho anh. Còn không anh đòi con Loan.”
“Ấy anh trai, đừng nóng, tối nay em mời anh ăn khuya, hủ tiếu gõ hẳn hoi nhé.”
“À thế thì nghe còn được.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Sau vài câu chém gió qua quýt thì hai người đã thấy Hương dừng lại ở trước một căn nhà nghỉ cũ nát. Vinh theo quán tính cũng dừng xe, tấp vội vào quán cà phê gần đó và vờ như đang tìm chỗ giải khát.
Hương dáo dác ngó xung quanh một lát, sau đó tắt máy xe rồi vẫn giữ nguyên kiểu ăn mặc kín mít mà đi vào trong.
Quân lúc này ngửa bàn tay ra đưa đến trước mặt Vinh, sau khi nhận được tiền và mấy tiếng lầu bầu thì cậu cũng chạy đến cái nhà nghỉ nọ. Để thêm phần cẩn thận, cậu đi vài vòng trước sân để xe của nhà nghỉ nhằm quan sát động tĩnh, chờ cho đến khi cô Hương đã lên lầu thì cậu mới bước vào.
Một mùi ẩm mốc khó ngửi xộc ngay vào mũi, trước mắt có ngay đám bụi mịn thốc lên, ánh nắng chiều vào từ cửa sổ khiến Quân nhìn rất rõ, chẳng những thế mặt sàn dưới chân cậu cũng khá nhớp nháp, viền gạch đen kịt. Tạm gác việc dơ bẩn của căn nhà nghỉ lại, Quân đi thẳng đến quầy lễ tân.
Nơi đó là một cô gái trẻ nhìn cậu với sự đề phòng và dò xét, cô bé mặc áo thun trắng, gương mặt thanh tú có cả má lúm đồng tiền, mái tóc dài cột kiểu đuôi ngựa.
Đối diện với ánh mắt của cô gái thì tự nhiên Quân cảm thấy ngại, cậu chưa biết phải nói gì.
“Anh cần phòng hả? Tám mươi ngàn một tiếng, ở thêm thì một trăm rưỡi. Anh có căn cước không?”
“Căn cước? Cái quái…” – Quân đến hiện tại mới nhận ra rằng, đi thuê phòng thì cần căn cước, tuy nhiên căn cước của cậu hiện tại đang ở tiệm cầm đồ, cắm nó là vì lần ấy Quân phải mua quà cho Loan.
Quân gãi đầu, nói: “Không có chị ạ… Không cần có được không?”
Cô gái nhìn Quân từ đầu đến chân, chẹp miệng một cái rồi nói: “Thôi cũng được, anh vào lẹ lẹ nha.”
Quân nói: “Lẹ sao được? Phải lâu lắm, có gì em trả thêm tiền cho chị.” – Cậu đang nghĩ là có thể cô Hương sẽ ở đây rất lâu, nhưng mà cô gái khi nghe vào tai lại là một ý khác.
Cô bé nhún vai, móc chìa khóa ra đưa cho Quân – “Thế tùy anh.” – Nói xong cô bé ngồi xuống quầy, dán mắt vào màn hình máy tính, bên trên là bộ phim Hàn Quốc đang xem dở.
Quân ngẩn tò te, hình như có gì đó sai sai ở đây. Cậu nhìn sang cô gái, gườm giọng – “E hèm… cái cô ban nãy vào, ở phòng nào đó chị?”
Cô bé quay đầu lại, nheo mắt – “Anh đi đánh ghen? Thế mong anh về cho, chỗ em còn kinh doanh.” – Nói dứt cô bé đứng lên, cục súc giật lấy chiếc chìa khóa vừa đưa cho Quân.
Quân lại ngẩn ra, hình như lại có gì đó không đúng, cậu giải thích: “Ý em không phải thế, em muốn phòng bên cạnh.”
Lúc này cô gái mới nhoẻn miệng, gật gù như có vẻ hiểu ra, sau đó cô ta cúi xuống, lấy một chiếc chìa khóa khác đưa cho Quân – “Bên cạnh đó, anh thanh toán tiền trước đi. Muốn ở bao lâu?”
Quân đưa cho cô bé tờ năm trăm cậu cầm trong tay, nói: “Thì em có chừng này, khi nào em xuống chị thối cho em nhé.”
“Ừ.”
Quân sau đó nhìn chìa khóa, phòng 302 rồi bước về phía cầu thang, chẳng biết vì sao mà cái cách cô gái này nhìn cậu cứ có điểm gì đó là lạ.
“Hừm, lại là một thằng biến thái thích nghe lén.” – Cô gái lẩm bẩm, tiếp tục xem phim như điều cô vừa nói cũng chỉ là chuyện bình thường.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Tối hôm ấy, chín giờ đêm, tại một quán nướng theo kiểu Nhật.
Quang cùng Tuấn đã ngồi chờ sẵn từ lâu, trên cái bàn hình tròn được bày biện đủ thứ món ăn đã được sơ chế sẵn, chính giữa họ là cái bếp than tỏa khói nghi ngút. Trên đầu là một cái ống đen để hút khói.
Quang chủ động rót cho Tuấn một ly bia, sau đó lại tự cầm ly mình lên uống mà không cụng.
Tuấn chẳng hiểu ra sao, ánh mắt nhìn Quang rất mơ hồ, Tuấn biết dù gia đình của Quang rất giàu nhưng tiền tiêu vặt của thằng bạn không được bao nhiêu, đây là lần đầu tiên nó mời cả đám ra ngoài ăn đồ nướng và uống bia như thế này. Thậm chí là còn ngồi cả phòng riêng chứ không phải ở sảnh.
“Tao rất buồn Tuấn ạ…” – Quang đột nhiên nói khiến Tuấn càng xoắn não.
“Buồn cái gì? Tốn cả buổi chiều theo dõi mà không được gì hả?” – Tuấn hỏi, từ năm giờ chiều hai người họ đã xách xe theo đuôi cô Vân, mãi đến khi cô ta về nhà cũng chẳng tìm được gì cả, mọi thứ cực kỳ bình thường.
Quang lắc đầu, rít thuốc – “Không phải, chỉ là mày phản bội anh em lắm Tuấn ạ. Đã nói có phúc cùng hưởng, có họa tự… nhầm, cùng chịu, mà mày làm thế là không được đâu.”
Tuấn tự nhiên chột dạ, nhìn vào ánh mắt nửa cười nửa không của thằng béo mà bất giác thấy hơi rùng mình. Lẽ nào, Quang đã biết về chuyện hôm ấy.
Ôm chút may mắn, Tuấn vẫn chống chế: “Có gì cứ nói thẳng, tao chẳng hiểu gì hết.”
Quang nở nụ cười tà dị, nói: “Thế là mày vẫn kiên quyết không khai? Chờ tí nữa thằng Quân đến thì đừng có hối hận.”
“Hừm, chẳng có gì phải khai cả, tao không làm gì có lỗi hết.”
“Chẹp chẹp, thế chờ bọn nó đến đi rồi mình giải quyết…”
Quang và Tuấn cũng không phải chờ lâu, tầm năm phút sau thì Linh và Chính cũng tới, sau khi chào hỏi qua loa thì hai đứa chia nhau ngồi xuống. Mấy phút sau đó, Quân cũng xuất hiện, cậu bước vào với vẻ mặt có chút kỳ lạ, ánh mắt hơi thất thần.
Quang: “Ê đại ca, mày lâu thế? Có tìm được gì không?”
Quân gật đầu, biểu hiện bản thân đã thu được kết quả, cậu kéo ghế ngồi xuống vị trí trống duy nhất trong bàn, vừa hay là ở chỗ chủ xị. Đến giờ Quân mới chú ý đến căn phòng này hơi đặc biệt, khá rộng so với bình thường, ngay chính giữa còn có cả sân khấu nhỏ, dàn âm thanh và cả một chiếc máy chiếu, chắc là bình thường để khách vừa nhậu vừa hát karaoke.
“Dịp gì mà long trọng dữ vậy? Chú tán được con Hà rồi?” – Quân hỏi Quang, cậu cũng rất thắc mắc vì sao hôm nay thằng béo chịu chi.
“Không có, hôm nay mời anh em đến là để xử tội thằng Tuấn. Nó dám đi ăn mảnh một mình mà không rủ ai.”
Tuấn nghe thế tự nhiên có dự cảm không tốt lành gì, ba cặp mắt đổ dồn đến khiến Tuấn bất giác tê da đầu. Sau cùng, bởi không thể chịu được áp lực nữa, Tuấn đành nói thật: “Thôi được rồi, muốn hỏi gì hỏi đi, tao sẽ trả lời hết.”
Quang bĩu môi – “Mày khôn đấy, để tao chiếu cái đó lên thì mày có mà quê đến chết.”
Tuấn nghe thế hơi giật mình, nhìn Quang có vẻ giận dữ: “Nhà mày có máy quay lén?”
Quan vội xua tay, cam đoan – “Không có, nhưng mà thật sự đó đứa quay lại đấy. Nó chiếu nhan nhản trên mạng kia kìa.”
Bàn tay Tuấn siết chặt, cậu tạm tin lời Quang nói, sau đó giải thích với ba người còn lại: “Đêm hôm đó… Trúc An rủ tao đến phòng tụi nó chơi. Có cả thằng Đại, Thằng Hùng với thằng Thanh. Tám đứa tụi tao… chơi tập thể.”
Ngắn gọn có mấy câu, Tuấn đã khiến cho Linh và Chính đỏ cả mắt. Hôm ấy vốn dĩ là bốn người họ tính đánh bài xuyên đêm, không ngờ còn chưa kịp bắt đầu thì Tuấn đã chuồn mất.
Quân cười khổ nhìn mấy anh em, tự nhiên cậu cảm thấy buồn cười, ra là trừ cậu thì ngay cả Tuấn cũng có bí mật tối hôm ấy.
Linh: “Chà, chà, thế mà xưng anh em tốt. Có đồ ngon không thèm chia sẻ… má, mà mày nói thật á? Tụi mày chơi tập thế? Mẹ nó, đây là đời thực chứ không phải phim heo nha con.”
Chính: “Ờ, mày nói thật sao? Đám con gái là con nào?”
Tuấn đáp: “Thì Nhật Hạ, Trúc An, Thanh Nhã với Thùy Vân… à thì… tao cũng biết đâu. Lúc đầu tụi tao chơi tiến lên, ai thua thì uống, sau đó thì con lớp trưởng nó đổi sang rút gỗ cởi đồ, bên nào thua thì lột. Rồi cuối cùng, là trò tù binh gì ấy… không nhớ nữa…”
“Tù binh bịt mắt phải không?” – Quang hỏi.
Tuấn gật đầu, song lại thấy có gì sai sai, nó trợn mắt nhìn Quang hỏi: “Sao mày biết?”
“Thì đã bảo có đứa quay lại. Mày muốn tự xem không?”
“Ừ… mày tìm phòng máy chiếu là vì thế?”
Quang gật đầu, không phủ nhận, sau đó nó đứng lên, ra ngoài khép cửa lại rồi đi đến khu vực máy tính để mở máy chiếu.
Gã béo nhanh chóng cắm một chiếc USB đã chuẩn bị sẵn vào máy tính, thao tác chuột và rồi rất nhanh đã tìm đến một đoạn phim duy nhất ở bên trong. Quang chỉnh lại âm lượng, để mở mức vừa phải rồi nhấp hai cái.
Đoạn phim được đưa lên màn hình lớn.
“Xin chào các anh, lại là em đây, hôm nay… em sẽ kể cho mọi người một câu chuyện kích thích nhất cuộc đời em…” – trên màn hình là một cô gái đeo khẩu trang, trên thân là bộ váy ngủ xuyên thấu.
Tuấn nhìn chằm chằm, chốc sau đã nhận ra người quen, nó thều thào với vẻ tự hỏi: “Nhật Hạ?” – Tuấn nhận ra nhanh như vậy vì trước bụng Nhật Hạ có một vết sẹo lồi hình bán nguyệt, tuy chỉ bé bằng ngón út nhưng thật sự rất đặc biệt.
Ba thằng còn lại, nghe thế thì trố mắt nhìn. Ngay cả Quân cũng khó tin những gì đang diễn ra.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Thuở nhỏ, làm tình là một thứ xa lạ mà Quân không thể định nghĩa được, trong trí nhớ mơ hồ thì Quân nhớ ai đó đã từng nói rằng “việc ấy chỉ dành cho vợ chồng”.
Lớn hơn chút nữa, khi khái niệm về con gái có phần rõ ràng thêm thì Quân nhận ra rằng các cặp đôi yêu nhau đã có thể làm như vậy.
Cho đến khi cậu trải nghiệm với Loan thì Quân nghĩ rằng đó là điều rất tuyệt vời, khi được chìm đắm trong cơ thể trần trụi của người cậu yêu quý.
Dẫu là như vậy, thì những gì hiện đang diễn ra trước mắt Quân lại khiến cậu thấy kinh tởm. Chẳng biết là thời thế thay đổi, hay vốn dĩ bản chất của cuộc sống đã đáng sợ như vậy.
“Ừm mà… cô Hương đâu khác gì.” – Quân nghĩ thầm, nhớ lại những gì đã chứng kiến và nghe được trong căn phòng khách sạn nọ.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Trên màn hình, cô gái mà Tuấn cam đoan là Nhật Hạ đang diễn tả lại quang cảnh hoang đường đã xảy ra trong cái đêm hôm ấy.
“Chà, em đã dụ mấy anh bạn qua phòng sau đó thì… Đây này, mọi người xem chúng em bắt đầu cuộc vui với rượu và bài bạc nhé, hì hì, đây coi như mở đầu câu chuyện. Thật ra thì đều là mấy anh đó uống, chứ nếu họ tỉnh táo quá thì làm gì có khúc sau hen…”
“Để em tua nhanh đoạn này, đến khúc trò chơi rút gỗ cởi đồ nè. Luật đơn giản lắm nhé, lựa chọn giữa nói thật và thoát y thôi. Nè mấy anh thấy không, cô bạn em cởi quần lót rồi nhé… chà, anh nào mới hỏi cảm giác của em lúc đó hả? Nứng chết đi được ý… Thì… kiểu như em chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy… Mà mấy anh chắc không thấy, ánh mắt của mấy thằng trở nên khác lắm, hì hì, họ nhìn em như chỉ muốn đút cái thứ đó vào người em vậy đó, muốn lột sạch bọn em để ngắm hết toàn bộ…”
“À… khúc cao trào nhất đã đến rồi nè. Mấy anh xem, trò này gọi là tù binh bịt mắt nhé… Trời, lúc ấy em kích động lắm nha. Trước mặt em là một con cặc cứng ngắc, non mịn… chủ nhân của nó đã che mắt và em có thể làm những gì em muốn… Ôi, em nhớ hình như mình đã chảy nước đầm đìa…”
Ngay vào lúc này, Nhật Hạ chuyển máy quay xuống phần dưới của mình rồi khẽ vén chiếc váy ngủ qua một bên. Đập vào mắt khán giả là một chiếc quần lót bé xíu, sợi dây mảnh mai chính giữa không che được hai cái mép đang ứa ra từng chút nước nhờn bóng nhẫy.
“Ướt như thế này này… ôi, không ngờ kể cho các anh nghe mà em hứng đến vậy… Tặng quà cho em nha… em muốn móc lắm rồi đấy…” – Thậm chí cô bé còn dùng đầu ngón tay để thấm lấy chút nước rồi kéo dài ra tạo thành một đường chỉ trong suốt giữa không trung.
Mấy tiếng “ực” vang bên tai Quân, và chính cậu cũng theo bản năng làm điều đó. Quân nhìn mấy anh em, vuốt trán đầy bất lực – “Thôi tắt đi Quang, mày muốn nói gì thì bây giờ nói được rồi đấy.”
Tuấn cũng đồng tình, vì cậu nhớ đến bản thân có một cảnh rất khó quên – “Phải đó, thôi tắt đi, có gì muốn hỏi thì tao sẽ khai hết.”
Quang cũng không làm khó, đi đến tắt ngang rồi rút cái usb ra khỏi máy tính – “Cái này tao tình cờ thấy trên mạng. Con nhỏ Hạ giờ thành idol quốc dân rồi đấy, bao nhiêu anh em đều hóng nó livestream mỗi ngày, tặng tiền không tiếc tay. Mà cũng không phải mình nó, còn cả mấy con kia tham gia nữa.”
Quang quay trở lại bàn, cầm lấy ly bia rồi dốc ngược, nó nói tiếp sau khi khà ra một hơi dài – “Anh em muốn xử thằng Tuấn như thế nào?”
Quân nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, còn Linh và Chính thì hô hào đem Tuấn nướng than vì điều ấy không thể chấp nhận được.
Tuấn sau đó gân cổ lên bào chữa, đủ thứ lý do được đưa ra như đã say, như tao tưởng đang mơ các kiểu.
Căn phòng ồn ào một lúc, cho đến khi Quang béo lần nữa lên tiếng: “Thôi đùa thế, chứ chém thằng Tuấn thì tiện cho nó quá. Tao thì nghĩ như này…”
Ba thằng ngậm miệng, nhìn Quang.
“Hay là… tìm cách, biến bọn chúng thành đồ chơi cho anh em mình.”
Quân trố mắt nhìn Quang, bỗng nhiên mọi ấn tượng tốt từ xưa đến bây giờ đều biến mất.
Quang vờ như không biết, nói tiếp: “Theo tao thấy thì có vẻ chỉ có mình chúng ta phát hiện ra chuyện tụi nó làm. Con Hạ dù là đưa ra đoạn quay lén nhưng chúng nó đã che mặt hoặc làm mờ, sửa cả giọng nói nên rất khó để nhận ra. Nếu như không phải tụi mày làm ở nhà tao thì chưa chắc tao đã để ý đến. Ừ, nếu dùng thứ này để uy hiếp thì có thể chúng sẽ phải theo khuôn khổ, quá rõ ràng rồi phải không?”
“Mày điên à?” – Quân hỏi, ánh mắt nhìn Quang trân trối.
Quang lắc đầu – “Không, đó chỉ là cách thứ nhất nếu bọn mình đều đồng ý. Còn cái cách thứ hai… à, không phải uy hiếp, mà chúng ta sẽ hợp tác.”
“Hợp tác?”
“Ừ, rõ ràng là con Hạ không thông minh cho lắm, nó không thể nào cẩn thận đến mức độ như vậy được. Che chắn quá kỹ, nếu như không phải bỏ sót cái bức tranh treo ở đầu giường thì tao cũng không nhận ra được đó là nhà mình. Tao đoán con Vân là kẻ đầu têu, và mấy cô bạn học này muốn kiếm tiền. Nói không phải gì, tao nghĩ rằng chúng ta có thể gạ thử chúng nó, như thằng Tuấn ấy… Mà mấu chốt là phải giả vờ như không biết gì hết…”
Lời Quang béo nói khiến mắt Chính là Linh sáng bừng lên, còn Quân thì chỉ cảm thấy có chút ghê tởm. Cậu không hiểu vì sao thằng bạn mình lại trở nên như thế, hoặc vốn dĩ trước giờ cậu chưa hề hiểu rõ Quang.
“Tao không tham gia. Cái này rất… tởm.” – Quân nói rõ quan điểm của mình.
Quang châm điếu thuốc, nói: “Đại ca, mày… cảm thấy tao không nên làm như thế?”
“Ừ, tụi nó là bạn học, mày không cảm thấy tội lỗi gì sao?”
“Không hề, tụi nó sẽ tìm người để quan hệ nếu muốn kiếm thêm tiền. Còn anh em ta gạ cũng chỉ là trao đổi thôi. Làm tình là việc cả hai đều đồng ý, tao không bảo tao sẽ hiếp dâm bọn nó.”
“Mày đánh tráo khái niệm? Mẹ kiếp, nếu như thế thì sao lại có điều đầu tiên? Uy hiếp?” – Quân nói như gào lên, từ dạo Trinh bị lộ ảnh, cậu khá nhạy cảm với mấy từ này.
“Thì sao? Quân à, tụi mình chơi với nhau đã lâu. Nhưng tao luôn thấy ghen tị với mày đấy.” – Quang hít một hơi, nói thật lòng – “Mày đẹp trai, cao to, dù không tiền bạc gì nhưng gái lúc nào cũng bu đầy. Mày đã có bà Loan, có khi cả cô… Còn bọn tao? Ngoài việc dùng để đi đái ra thì có khi nào được thử gái đâu. Ngay cả con Hà chết bầm, nó còn chê tao nữa cơ mà, nó bảo tao không đẹp trai bằng mày.”
Quân sững người khi nghe Quang nói, cậu không ngờ rằng có ngày sẽ nghe được mấy câu này – “Thế thì mày làm như vậy có ích gì? Tình dục mà không có tình cảm thì tốt sao?”
“Tốt, gái mại dâm đầy đường là minh chứng rõ nhất đấy thôi. Mày không muốn tham gia thì tùy nhưng đừng cản tao, nếu không thì tao với mày tuyệt giao.” – Quang nói với vẻ giận dữ, bất giác cậu ta nhớ lại những câu nói châm chọc từ miệng của mấy con nhỏ hôm ở nhà cậu, những chữ “chê” đanh thép như từng nhát dao cứa vào tim, Quang hiểu đó chỉ là đùa nhưng ở hiện tại cậu lại thấy chúng thật chói tai, thật đáng ghét.
Quân nhìn chằm chằm vào gương mặt Quang, ánh mắt gã béo đã phiếm hồng – “Mày… mày… nghĩ lại đi… mày từng nói mày thích Hà… cái này không quá đáng sao?”
“Tình yêu… mẹ kiếp, đều là chó tha cả. Quân, mày cũng đừng nghĩ cuộc sống này màu hồng như vậy. Là anh em tao nói thẳng, tao thấy chẳng có vấn đề gì cả, dù sao chúng nó vốn là mấy con đĩ đê tiện rồi.”
Quân nghe đến đây thì trong lồng ngực xuất hiện một cơn giận vô hình, cái chữ “đĩ” Quang nói ra thật khó nghe. Bàn tay Quân siết chặt, run rẩy chốc lát rồi buông thõng ra.
“Tùy mày.” – Cậu không thể cản, cũng không thể thật sự làm gì Quang.
Quang thấy Quân im lặng thì mới quay đầu nhìn về ba người còn lại – “Còn tụi mày, muốn theo tao không?”
Tuấn: “Thôi cứ bình tĩnh đi Quang, Quân nói không phải là không có lý. Cá nhân tao thấy thì đừng dùng mấy từ ngữ đó để nói tụi con gái có hơi khó nghe. Mày nói ra thì cũng nên biết không phải ai cũng có ông già lực như mày, cơm áo gạo tiền cả.”
Chính cũng nói: “Ừ, anh em đừng để vì con gái mà mất hòa khí, xưa giờ Quân nó đẹp trai, mày ghen một thì tao đây ghen cả mười, mà không đủ tiền đi phẫu thuật đây này.”
Linh cũng bảo: “Đúng rồi, tao thấy mày nên bình tĩnh cái đã. Có gì từ từ nói, anh em có ăn thì ăn chung máng, Quân nó không thích rồi thì thôi, dù sao nó cũng có người yêu.”
Quang trầm tư một thoáng rồi gật đầu, quay sang Quân – “Xin lỗi, tao hơi say, nhiều câu hơi quá đáng, mà nói chung thì tao cảm thấy chuyện này không có gì không ổn cả. Cuộc đời mà, gái trong lớp thì để anh em ăn trước, chứ người ngoài làm thì cũng thế. Để mày yên tâm… ừm tao quyết định sẽ cho mày đi đánh tiếng với Vân.”
“Hả? Đánh tiếng?”
“Ừ, mày có thể hiểu thế này. Đó là tụi tao muốn gạ lũ con gái, cũng muốn thử làm tụi nó. Nếu tụi nó không muốn thì coi như xong, tao sẽ không uy hiếp hay làm gì cả. Còn nếu mà tụi nó đồng ý, thì để bọn tao ăn thử. Như thế là được chứ gì?”
Quân không đáp, cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cậu nhìn quanh một lượt, ngoài Tuấn ra thì hai thằng kia trong mắt đã xuất hiện vẻ mong chờ.
“Để tao nghĩ đã, mẹ nó, sao lại có thể như thế này?” – Quân vuốt thái dương, quá rối não. Chợt, cậu nảy ra một ý tưởng để di dời sự chú ý của cả đám, Quân nhìn Quang, nhìn cái cơ thể mập mỡ, bụng ba ngấn như bà bầu thì nói: “Mà cứ từ từ, chuyện đâu còn có đó, tao nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là mày đó Quang.”
“Hả? Tao thì sao?”
“Còn nói, mẹ, hồi còn con nít thì mặt mũi mày không đến nỗi nào, so với tao một chín một mười, do cái lớp mỡ che hết mẹ rồi, cho nên bây giờ tao quyết định sẽ giúp mày giảm cân.”
“Hả? Không được.” – Gã béo lắc đầu nguầy nguậy.
“Được, mẹ kiếp, anh nói thì mày nên nghe. Chim mày nó thụt vào trong nhiều lắm rồi, mày nghĩ thử, cho dù mày có muốn lên giường thì cũng có lôi được hàng ra xài đâu, vả lại mày cảm thấy mày làm tụi nó lên đỉnh được sao?”
Quang thấy có lý, trầm mặc không lên tiếng, nhưng giảm cân rất mất thời gian, còn phải dành thời gian để học.
Quân rèn thép khi còn nóng, đá đểu tiếp: “Nghĩ kỹ đi, bốn thằng ăn bốn con, ba thằng kia làm ổn, mình mày không thể làm, không quê hả?”
“Nhưng mà… mẹ, năm nay năm cuối cấp, mày nghĩ giảm cân giảm được trong một sớm một chiều hả? Còn học hành nữa?”
Quân nhìn Quang, thấy rõ vẻ bị thuyết phục trong mắt gã thì lại trêu: “Ừm nếu mập mỡ hoài thì làm làm gì, mày không muốn bị lũ con gái khinh chứ hả? Thằng Tuấn nó làm thế nào mày coi rồi nhỉ? Có cảm thấy làm được như nó không?”
Tuấn nghe Quân nhắc tới mình, khuôn mặt nhếch lên đầy tự hào, đó là vì hôm đó cậu biểu hiện rất không tệ.
Quang cuối cùng cũng bị thuyết phục, cậu không thể không thừa nhận rằng bản thân rất thiếu hấp dẫn, và thằng em cũng đang bị mỡ bụng che lấp. Tuy thế Quang vẫn hiểu là Quân đang di dời sự chú ý, cũng cố ý kéo dài thời gian.
“Thôi, chịu, giảm béo vậy, nhưng mà…” – Quang nhìn sang ba thằng kia, nói thẳng – “Cấm tụi mày giấu tao đi ăn mảnh… tao mà biết là tao bất chấp đấy.”
“Rồi rồi, hứa không đi lén, có gì tụi tao sẽ báo…” – mấy thằng kia cười lả giả, vội cam đoan.
“Thế, mày ghi âm được cái gì rồi Quân?” – Quang béo hỏi chuyện khác, bắt đầu gắp thịt để lên lò nướng.
“À thì, cũng chỉ là biết được bà Hương thật sự có âm mưu, mai tao sẽ báo cô Trinh sau.”
“Thế được rồi, thôi nhậu đi, ly này coi như là tao cáo lỗi vì mấy suy nghĩ biến thái khi nãy…”
“Dô! Dô”
Quân vẫn uống và trò chuyện với anh em như mọi khi, chỉ là trong lòng cậu xuất hiện đôi chút lấn cấn nên lựa chọn không nói hết toàn bộ sự thật.