Phần 2
Năm đó, khi Trinh vẫn còn là một thiếu nữ.
“Ê tên oắt Minh này, chờ tớ với!” Trinh vén tà áo dài trắng, chân trần chạy trên mặt đường đất, đuổi theo chiếc xe đạp lóc cóc đang chạy phía trước.
Trên xe là một thanh niên mặc đồng phục, mồ hôi nhễ nhại cười tí tởn: “Giỏi thì đuổi theo đi, tớ cho cậu cuốc bộ về nhé. Ai biểu dám mách cô giáo tớ quay bài làm gì.”
“Chết giẫm, mau đứng lại…” Trinh hét, bộ ngực sữa khiến cô bé khá khó khăn trong việc di chuyển, chúng cứ như hai quả tạ ghì cô chúi xuống.
“Hehe! Bảo đảm ngực to như cậu đuổi không kịp, tới đây đi hehehe.” Giọng cười khả ố lại vang lên, Minh tuy trêu Trinh nhưng cũng không cố ý tăng tốc, cứ tà tà đạp như muốn chờ cô bạn xuống nước xin lỗi.
Trinh đuổi một lúc thì cũng mệt, không thèm chạy nữa mà đứng ngay tại chỗ thở dốc, bộ ngực phập phồng liên hồi, ánh mắt tóe lửa trừng tên oắt con cứ vờn tới vờn lui ngay trước mặt, hiện tại Minh đang biểu diễn cái gì gọi là tay lái lụa, nó lạng lách đánh võng trên con xe cà tàng một cách thật điệu nghệ.
Bỗng, Minh quay đầu xe đạp lại về phía Trinh, không đùa nữa mà bảo: “Thôi! Lên tớ đèo về, lần sau đừng mách cô nữa đấy.”
Trinh hừ lạnh, vỗ vỗ lên bộ ngực rồi nói: “Hứ! Không thèm nữa, tớ tự về.”
Nói đoạn cô bé cúi đầu đi thẳng, không thèm để ý đến Minh.
Minh há mồm ngạc nhiên, sau đó chạy theo để năn nỉ.
“Thôi, tớ xin lỗi, lên xe đi kẻo mưa bây giờ.”
“Nào người đẹp, lên tớ chở về, mây đen kéo tới rồi kia kìa.”
“Ấy… thôi mà, hứa không chọc cậu nữa…”
Trinh nghe tiếng léo nhéo liên hồi, tâm thấy phiền nhưng cũng mặc kệ cứ cắm đầu mà đi. Lúc nãy vì quá vội nên đôi guốc rẻ tiền của cô bé đã đứt mất, chẳng biết văng đi đâu, hai lòng bàn chân dẫm trên nền đất sần sùi khiến cô bé có cảm giác hơi nhói. Ấy thế mà tính khí dữ dội của Trinh đã khiến cô bé không rên một tiếng mà tiếp tục đi tới, nói cô bé cứng đầu ngoan cố cũng được.
Trời đang nắng chang chang bỗng chốc chuyển sang mây đen vần vũ, lời Minh nói vốn dĩ là đùa chẳng ngờ lại thành sự thật. Tiếng sấm sét vang lên, mấy giọt mưa bắt đầu trút xuống.
Đến lúc này, Minh cũng không khuyên nữa mà xuống xe dắt bộ, đi song song với Trinh.
Trinh trợn mắt, quay sang gắt gỏng: “Đồ đần, còn không mau về, mưa rồi kìa.”
Minh vẫn giữ điệu cười tí tởn, đáp: “Thích tắm mưa đấy, thế thì làm sao?”
Trinh quay đi với vẻ cạn lời, thoáng sau, chẳng hiểu sao cô bé lại nở một nụ cười bí ẩn.
Và thế là, dưới màn mưa nặng hạt ngày hôm ấy, hai đứa trẻ cùng đi với nhau, cùng tận hưởng từng giọt mưa mát lạnh.
Vui vẻ hay buồn bã, có lẽ chỉ bản thân họ mới hiểu được.
Mấy hôm sau, Trinh gặp Minh trước cổng trường.
“Cảm mới khỏe hả?” Cô bé nén cười tỏ vẻ nghiêm túc hỏi cậu bạn đang khoác áo len và choàng khăn trong thời tiết nóng hầm hập.
“Hắt xì! Ừm, mới khỏe, tớ cố ý chờ để chở cậu về đấy.” Minh vừa nói vừa lau nước mũi.
Trinh xua xua tay bảo: “Thôi cậu tự về đi, hôm nay bố tớ rước rồi.” – Nói xong cô bé nhớ ra gì đấy, lôi từ trong cái cặp cũ ra quyển vở, dúi vào tay Minh rồi tiếp lời: “Bài tớ có chép trong này, về nhớ học, tuần sau sẽ có kiểm tra một tiết đấy.”
Minh cười trừ, ái ngại sờ lên đầu, nói: “Cậu nghĩ tớ đủ kiên nhẫn để xem và chép lại hết hả?”
Trinh trừng mắt: “Hừ, tớ tốn công chép cho cậu. Cậu phải học!”
“Thế… Trinh qua làm gia sư cho tớ đi nhé. Tớ dốt Văn lắm.”
“Trả công cái gì?”
“Thì… đèo cậu đi đi về về và mua đồ ăn sáng cho cậu chẳng hạn?”
“Được rồi, nhớ đấy. Tớ sẽ xem biểu hiện của cậu rồi quyết định sau…”
Trinh bỏ lửng câu, chạy về phía một người trung niên rồi leo lên chiếc xe ba bánh ông ta đang lái, làm mặt quỷ với Minh.
Người đàn ông trừng mặt nhìn cậu thanh niên, vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Minh lạnh gáy. Chàng trai cúi đầu không dám nhìn thẳng, nuốt khan nước bọt.
“Hắt xì!” Trinh cảm thấy bản thân lạnh lẽo, việc đứng dưới vòi nước quá lâu có thể sẽ khiến cho cô cảm lạnh. Bởi thế cô vội vàng xoa xà phòng lên khắp cơ thể, xối nước một lần nữa rồi dùng khăn lau khô.
Sau đó, Trinh bước ra bên ngoài, đến trước tấm gương để tiến hành tẩy trang.
“Minh à! Vì sao khi buồn em đều nhớ đến anh nhỉ? Nếu anh nhìn thấy vẻ mặt này của em, chắc anh sẽ cười lớn và chê em già ha…”
Lời thì thầm của Trinh sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.
Trinh được thầy hiệu trưởng giao cho hẳn hai nhiệm vụ, thứ nhất đảm nhiệm việc dạy môn Văn cho học sinh ba cấp từ lớp mười đến mười hai, thứ hai là cô sẽ kiêm luôn chức giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A. Mặc dù thầy Kim có bảo là trao cơ hội để cô thể hiện nhưng Trinh biết tỏng ông ta chỉ đang lợi dụng cô mà thôi, bởi hiện tại nhân lực của trường quá thiếu thốn.
Dù là thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trinh giữ chức chủ nhiệm, cô có cảm giác háo hức và ngập tràn mong chờ về tương lai cùng với những thử thách phía trước.
Hôm ấy, là ngày đầu tiên các học sinh quay trở lại trường học. Vẫn đang cuối mùa hè nên thời tiết khá dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Trinh đến trường từ rất sớm, một phần trong cô háo hức như đứa trẻ lần đầu tiên đi chơi xa nhà, phần còn lại là nỗi sợ hãi mơ hồ khi sắp đối diện với một vùng đất mới toanh, Trinh rất sợ nếu như các học sinh sẽ không thích cô và cũng chẳng rõ những lời bản thân sắp phát biểu trước lớp liệu có đem lại tác dụng gì hay không.
Mang theo tâm trạng rối rắm như vậy, Trinh cũng không nhớ bản thân đã trải qua buổi tựu trường đầu tiên như thế nào. Cô chỉ biết rằng bản thân luôn ngắm nghía ly nước trà đặt trước mặt, bên tai mơ hồ vang lên những câu nói sáo rỗng của thầy hiệu trưởng. Cái gì mà các em cố gắng học hành tốt, đừng phụ công dưỡng dục của cha mẹ, sánh vai với các cường quốc các kiểu… Những câu mà Trinh đã nghe đến mòn lỗ tai và có thể những học sinh cuối cấp cũng như thế.
Chỉ cho đến khi những giáo viên bên cạnh đứng dậy vỗ tay thì Trinh mới bất giác làm theo bọn họ. Sau đó chờ cho các học sinh về lớp thì cô mới đi về phía dãy phòng học, tìm đến một căn phòng nằm tại tầng hai ở ngay phía ngoài cùng.
Bên trong nhà vệ sinh bỏ hoang phía sau trường, mấy thanh niên mặc đồng phục tụ tập hút thuốc lá, khói trắng nghi ngút hóa thành những màn sương mờ mờ ảo ảo, mùi ẩm mốc cùng vị khai chẳng ảnh hưởng mấy tới khoái cảm khi rít từng hơi khói của bọn chúng.
“Ê Quân, nghe nói cô giáo chủ nhiệm lớp ta trông ngon lắm.” Một thằng béo cười hềnh hệch lên tiếng, vẻ mặt khả ố hiện rõ nét dâm tà.
Quân – một thanh niên tóc ngắn, gương mặt sáng sủa nghe vậy thì bảo: “Thôi đi cha, năm ngoái mày cũng đã nói câu này. Kết quả thế nào? Còn không phải chủ nhiệm là bà cô già đét, củi khô đến mức không thể đốt lửa.”
Thằng béo tỏ ra thần bí, lục túi móc điện thoại ra, bấm mấy cái thì giơ lên cho Quân xem, nó bảo: “Trông đây này, ngon quá xá ngon chứ lại.”
Quân nhìn màn hình, bên trên là một cô gái cực mặn mà trông như mấy chị đại nó hay xem trong tivi, nét cười dịu dàng, mặc áo phông trắng. Nhưng bởi sắc đẹp này quá đỉnh nên Quân càng không tin lời thằng bạn.
Quân tặc lưỡi rồi nói: “Không thể nào, giáo viên không thể nào có bộ ngực giống diễn viên phim heo thế này được. Mày đừng có trộ bố.”
Thằng béo tỏ vẻ hờn dỗi, chốt: “Thế cá không? Thằng nào thua bao cả đám chơi net.”
“Tao sợ mày chắc, thích thì cá. Thêm cả hai bát mì gói với hai chai sting. Bố mà thằng thì ăn một bát đổ một bát.” – Quân nói rồi nhả khói, sau đó vứt điếu thuốc xuống sàn di chân mấy cái, nó nói tiếp: “Đi thôi tụi bây, hình như trễ mẹ rồi.”
Nói đoạn Quân vác cặp, cà lơ phất phơ đi thẳng, thằng béo và ba đứa khác cũng nối gót theo sau.
Năm đứa bọn nó cũng khá nổi tiếng trong trường Mặt Trời với những thành tích bất hảo, thầy cô thường gọi với tên “năm con quỷ nhỏ”. Quân là kẻ cầm đầu, gã béo tên Quang, ba thằng còn lại tên lần lượt là Chính, Tuấn và Linh.
Với cá tính của chúng thì dĩ nhiên cả năm cũng chẳng thèm tham gia buổi chém gió của thầy hiệu trưởng mà nấp đằng sau trường hút thuốc. Thấy sắp đến giờ mới khoan thai đi đến lớp.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Tại lớp 12A, Trinh đứng trên bục giảng, bên dưới là những học sinh im lặng nghe cô điểm danh. Buổi đầu tiên gặp nhau không thiếu đi sự ngại ngùng, Trinh chưa khi nào có cảm giác bồn chồn như hiện tại, cứ máy móc đọc tên từng đứa, đánh dấu lên danh sách và nghe thấy từng tiếng hô “có” vô vị.
Cô đang ước rằng bản thân sẽ tự tin hơn nhưng không thể, dù bản thân đã rất cố gắng nhưng việc này quả nhiên quá áp lực.
Sau cùng, cố gắng mãi thì Trinh cũng hoàn thành việc điểm danh, cô hướng ánh mắt từ trên xuống dưới tờ danh sách một chốc thì phát hiện ra có năm đứa vắng mặt.
“Các em này, có ai biết bạn Quân, bạn Quang, bạn Linh, bạn Chính và bạn Tuấn vì sao hôm nay không đến lớp không?” Trinh hỏi với tâm trạng nặng trĩu, cô đang nghĩ đến những chuyện xui xẻo nhất xảy ra ngay ngày đầu làm chủ nhiệm.
Mấy học sinh giơ tay, không gian bỗng trở nên ồn ào dị thường với những nụ cười kỳ dị đọng trên môi lũ học trò.
Một giọng nói eo éo vang lên: “Em thưa cô! Mấy đứa đó chắc chắn đang ở phía sau trường đấy ạ.”
Trinh nhìn lại, nhận ra đó là một học sinh tên Tiến, gương mặt kỳ lạ nom hơi giống chuột với cặp mắt xếch và cái cằm nhọn, thật sự Trinh không có bao nhiêu cảm tình với cậu ta vì Tiến rất hay nói leo.
Cô nâng tay lên, ra hiệu cho cả đám im lặng, sau đó nói: “Tiến! Các bạn ấy ở đó làm gì?”
Tiến đứng lên, nở nụ cười khoe hàm răng vàng khè, rồi bảo: “Dạ chơi bê đê ạ.”
Nói đoạn thằng nhóc phá lên cười ngặt nghẽo khiến cả lớp cười vang.
Mặt Trinh đanh lại, cô đập cái rầm xuống bàn thể hiện sự tức giận.
Từng tràng cười bỗng im bặt, lũ quỷ nhỏ tuy vẫn buồn cười nhưng không dám phát ra tiếng bởi ánh mắt Trinh hiện tại quá kinh khủng, kiểu nếu như giết người không đi tù thì cô sẵn sàng dùng cây thước trong tay chém luôn Tiến.
Trinh nhìn thoáng qua nét mặt của đám học sinh, chợt nhận ra bản thân hơi thất thố. Cô vội chữa lời với nụ cười cố tỏ ra hiền hòa: “Các em đều được ăn học đàng hoàng, bởi vậy nghiêm túc cho cô. Chơi bê đê là những từ mà một học sinh không nên nói, nếu muốn em hãy sửa thành tiếp xúc cơ thể mãnh liệt giữa các cá thể nam giới, hiểu chưa?”
Tiến cứng người, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô giáo mà trong đầu mọc lên hàng vạn dấu chấm hỏi. Một học sinh khác thúc vào hông cậu chàng khiến Tiến giật mình, gật đầu như gà mổ thóc.
“Vâng! Em hiểu rồi. Năm bạn ấy đang tạo ra sự tiếp xúc mãnh liệt giữa mồm và thanh hình trụ dài màu trắng. Tóm lại là em nghĩ năm bạn ấy chắc đang trốn ở đó để hút thuốc ạ.”
Tiến chẳng dám quá lố nữa mà thành thật nói, trong khoảnh khắc khi mặt cô giáo đanh lại đã khiến cậu ta sợ hãi.
“Được rồi! Em ngồi xuống đi.”
“Quên nữa, hay là em đi gọi năm bạn ấy về lớp luôn đi nhé.”
“Vâng ạ!” Tiến nói xong rồi chạy ra ngoài.
Trinh ngồi xuống, cởi mắt kính ra, hai bàn tay đan vào nhau, khuôn mặt tràn đầy vẻ suy tư, cô vẫn cứ lo rằng đám học sinh sẽ không thích cô. Cô cũng không rõ ràng thái độ khi nãy có làm chúng sợ hay không.
Lớp 12A có sỉ số tổng cộng ba mươi tám người, nam chỉ có mười hai còn lại đều là nữ. Số lượng không nhiều cũng chẳng ít. Vốn dĩ lớp có đến bốn mươi học sinh nhưng hai em lại không thể đến trường sau kỳ nghỉ hè, Trinh có nghe nói rằng hai đứa nó đã theo bố mẹ chuyển đến thành phố khác để sinh sống.
Tiến đi một lát đã quay trở lại, cậu ta đứng trước cửa thành thật xin phép: “Em thưa cô! Năm bạn ấy đã ở đây ạ. Xin phép cô cho em vào lớp.”
Nghe giọng nói, Trinh quay sang rồi gật đầu.
Tiến bước vào, theo sau là năm đứa nhóc với vẻ cà lơ phất phơ chẳng có chút nào nghiêm túc. Trinh vuốt trán, thở dài, đã nghĩ đến việc bản thân nên từ chối vụ này, còn đi học mà dám trốn đi hút thuốc, chắc chắn là thành phần bất hảo.
“Mấy em qua đây, điểm danh đi đã rồi hãy về chỗ.”
Năm đứa học sinh nghe thế đi thẳng đến trước mặt Trinh. Ánh mắt chúng tỏ ra khá hứng thú, cứ nhìn chằm chằm, riêng tên Quang khả ố còn dám săm soi thẳng bộ ngực cô giáo, không phải thi thoảng liếc mắt mà chính là nhìn trực diện.
Trinh lần nữa đeo cặp kính dày cui lên, cô cận cũng không nhẹ, thông thường nếu ra ngoài cô sẽ đeo kính áp tròng, còn trong khi lên lớp thì Trinh nghĩ bản thân vẫn nên dùng kính để trông trí thức thêm chút đỉnh.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, đến lúc này Trinh mới thấy rõ được khuôn mặt của năm cậu học trò.
Đột nhiên, mắt Trinh trừng lớn như chẳng thể tin nổi, miệng há hốc một cách thất thố.
Ba giây sau, cô giáo nhận ra bản thân đang trở nên kỳ quái nên vội vàng điều chỉnh, tuy nhiên mấy ngón tay bất giác siết chặt, run rẩy đã chứng minh trong lòng cô chẳng bình tĩnh như vậy.
“Em tên gì?” Trinh nhìn thẳng vào gương mặt Quân, giọng nói cố tỏ ra bình thường.
“Thưa cô! Vũ Văn Minh Quân ạ!” Quân nói, thái độ khác lạ của cô giáo khiến cậu có cảm giác chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Quân dám cam đoan đôi mắt cận của “chiếc máy bay xinh đẹp” trước mặt đang quan sát từng lỗ chân lông trên mặt cậu, điều đó khiến Quân chẳng thể tự nhiên nổi.
Trinh cố gắng dằn xuống nỗi lòng đang cuộn trào sau khi nghe thấy tên cậu bé trước mặt, cô nói: “Cô biết rồi, em về chỗ trước đi.” – Nói đoạn Trinh quay sang hỏi tên cả bốn đứa còn lại.
Quân khó hiểu nhưng chẳng hỏi gì thêm, bước về phía cuối lớp.
Sau đó cả Quang cũng đi đến ngồi cạnh Quân.
Thằng mập nói: “Thấy chưa? Mày thua rồi nhá.”
“Thì thua, chiều tao bao tụi mày đi chơi net.” Quân nói gọn, trong đầu vẫn đang nghĩ về thái độ lạ lùng của cô giáo.
Có điều, Quân cũng không phải kẻ thắc mắc duy nhất bởi Quang đã hỏi: “Tao thấy bà cô nhìn mày lạ lắm. Mày với bả quen nhau hả?”
Quân lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói: “Không đâu, chắc tao trông giống người quen của bả chẳng hạn? Có thể là thế.”