Phần 12
Sáng sớm hôm sau, Trinh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Cô mở mắt ra, ngáp dài với vẻ uể oải, theo quán tính tìm đến cặp kính đặt trên đầu giường, rồi mới cầm điện thoại lên.
Kẻ gọi đến là một dãy số xa lạ, Trinh không biết là ai nhưng vẫn ấn nút nghe.
“Alo?”
Đầu dây bên kia không có lời đáp lại, chỉ có âm thanh rè rè và tiếng thở khe khẽ của ai đó. Ngay lập tức, đối phương ngắt kết nối.
Trinh chẳng hiểu ra sao, nhìn lướt qua thời gian hiển thị thì bây giờ là năm giờ sáng. Chắc không ai rảnh rỗi phá cô vào giờ này chứ?
Cô tặc lưỡi, lần nữa nằm xuống giường muốn ngủ thêm một lát.
Ấy thế mà tiếng chuông đáng ghét lần nữa lại vang lên. Lần này Trinh không thèm nghe máy mà chọn từ chối cuộc gọi.
Mấy giây sau, tiếng chuông inh ỏi lại làm phiền Trinh, cô ngồi bật dậy, quyết tâm nghe máy và chửi kẻ đã phá cô.
“Alo? Ai đó? Có cho người ta ngủ không thì bảo?”
Kết nối lại bị ngắt, kẻ gọi đến như chỉ muốn trêu đùa sự kiên nhẫn của Trinh.
Cô cắn răng, quyết định sẽ để điện thoại ở chế độ máy bay.
Chợt, mấy thông báo từ email đập vào mắt Trinh.
Kẻ uy hiếp cô đã nhắn “CÔ GIÁO! DẬY VÀ XEM TRANG CONFESSION CỦA TRƯỜNG ĐI! NẾU ĐẾN MƯỜI HAI GIỜ TRƯA NAY MÀ TÔI CÒN CHƯA NHẬN ĐƯỢC ẢNH KHỎA THÂN CỦA CÔ… THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI ÁC.”
Trinh tỉnh cả ngủ, ánh mắt cô nhìn chòng chọc lời uy hiếp. Ngay sau đó, Trinh tìm xem cái trang mà kẻ đó đề cập. Vốn dĩ trang confession cũng không xa lạ gì với cô, mới mấy hôm trước thầy hiệu trưởng đã nhắc đến việc này trong buổi họp. Theo ý thầy Kim thì các giáo viên nên nhắc nhở các em học sinh không nên quá chìm đắm trong không gian mạng, cũng đừng tin tưởng bất cứ thứ gì có trong đó. Tuy nhiên, ở thời đại mà công nghệ thông tin bùng nổ như hiện tại, những việc này là rất khó ngăn cản. Dù cho mọi người cố gắng đánh sập một trang thì ngày tiếp theo đã có thêm vài trang khác mọc lên.
Trinh tốn vài phút đã nhìn thấy một bài đăng nhắc đến cô ở đầu trang. Nó đã chình ình ở đó với hàng ngàn lượt nhấp thích và bình luận. Ánh mắt Trinh mở lớn, chốc lát đã xem xong bài viết.
Cách hành văn trên mức ổn, lý lẽ đưa ra rất sắc bén và bằng chứng không thể cãi được. Những bình luận nằm trên đầu tiên đều mắng Trinh là loại người dâm loàn đĩ thõa, dụ dỗ học sinh làm chuyện đồi bại.
Trinh rất giận, giận đến phát khóc. Đồng thời cô cũng nhận ra kẻ viết bài không thể nào là học sinh lớp cô bởi phong cách viết quá điêu luyện. Trinh dù sao cũng là giáo viên dạy văn, trình độ của lũ học sinh trong lớp nằm ở mức nào thì cô rất rõ.
Mọi chuyện càng trở nên khó lường, những suy đoán ban đầu của Trinh đều đã bị đánh vỡ.
Chợt, tiếng thông báo email lại vang lên, hung thủ đã gửi cho cô một bài viết dài khác.
Trinh gạt đi nước mắt rồi chăm chú xem. Đập vào mắt cô là tấm ảnh cô đang nằm nhắm mắt trên giường và Quân cúi đầu hôn cô.
Khác xa với dự đoán của Trinh, chủ nhân bài viết miêu tả Quân là tên học sinh đồi bại, dám đánh thuốc mê cô giáo chủ nhiệm và hãm hiếp Trinh. Bài viết phân tích rất rõ ràng, đồng thời đưa ra những tấm ảnh chụp lén làm bằng chứng.
Câu chuyện đã diễn ra có thể được tóm gọn như sau: Cô giáo Trinh bởi vì chồng gặp tai nạn nên rất buồn, đã được học sinh rủ đi uống rượu giải khuây. Trong buổi tâm sự, Quân nhẫn tâm bỏ thuốc mê vào ly rượu khiến Trinh say mềm người. Kế đến cậu đưa cô ta về phòng trọ và thực hiện hành vi đồi bại. Người viết bài còn cẩn thận nói thêm rằng cũng có những tấm ảnh khác ghi lại quá trình hành sự của Quân, tuy nhiên bởi quá ghê tởm nên sẽ không đăng lên mà trực tiếp giao nộp cho cơ quan chức năng.
Trinh cảm thấy rối bời, tên khốn nạn nọ quá thông minh. Bài viết đầu tiên cố gắng bôi đen cô, còn bài viết thứ hai lại tẩy trắng cho Trinh một cách hoàn hảo. Đồng thời định hướng và dắt mũi dư luận để cô chỉ là một nạn nhân đơn thuần. Nếu như bài viết này được đăng tải, kẻ nhận hết tất cả hậu quả sẽ là Quân.
Thật sự thì Quân và cô chưa từng làm gì nhau ngoài ôm và hôn, nhưng cho dù có đính chính thế nào thì chắc chắn chẳng ai tin tưởng. Cô làm sao giải thích được rằng bản thân không hề say mà cố ý để Quân hôn lén, cô cũng làm sao giải thích nổi lý do vì sao hai người thân thiết đến mức đi uống rượu cùng nhau.
Có một câu nói thế này – “thứ màu nâu rơi ra từ quần dài, không phải phân thì người khác cũng sẽ nghĩ đó là phân” – và có vài chuyện càng bôi thì sẽ càng thêm đen.
Hơn cả thế, tên này dường như nắm rất chắc nhược điểm của Trinh. Cô không quá quan tâm bản thân mà lo lắng cho Quân nhiều hơn, và đó đã trở thành khe hở để kẻ xấu lợi dụng.
“CHẮC CÔ ĐÃ ĐỌC XONG RỒI? NẾU MƯỜI HAI GIỜ MÀ TÔI CHƯA NHẬN ĐƯỢC ẢNH KHỎA THÂN! TÔI SẼ ĐĂNG BÀI VIẾT NÀY LÊN!”
Trinh nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt đã đỏ hoe. Cô biết bản thân cũng không trốn tránh được nữa. Thời gian thì lại có hạn, dập tắt hết hy vọng điều tra thêm của Trinh.
Nghĩ một lát, Trinh nhắn: “Tôi sẽ không gửi ảnh khỏa thân cho cô. Vả lại tôi đã chụp hết những đoạn tin nhắn mà cô gửi cho tôi, tôi sẽ làm đơn tố giác sớm nhất có thể. Chắc cô nghĩ chỉ dùng một cái email sẽ không sao, nhưng tôi cho cô biết, có một đơn vị gọi là an ninh mạng, cô nghĩ cô thông minh hơn họ sao?”
Từ giọng văn, Trinh dám chắc người viết bài là nữ, khả năng này cao đến tám mươi phần trăm.
“TÙY CÔ THÔI! NHƯNG QUÂN CHẮC SẼ BỊ ĐUỔI HỌC. CAO LẮM TÔI CŨNG CHỈ BỊ PHẠT HÀNH CHÍNH LÀ CÙNG HOẶC LĨNH ÁN TREO. CÒN CUỘC ĐỜI CỦA NGƯỜI CÔ YÊU COI NHƯ ĐI ĐỨT. CÔ NGHĨ CẬU TA CHỊU NỔI ÁP LỰC DƯ LUẬN KHÔNG? CÔ MUỐN ĐẨY CẬU TA VÀO CHỖ CHẾT?”
Kẻ xấu cũng chẳng phải hạng vừa, biết Trinh kiêng kỵ điều gì.
Trinh lại nhắn: “Nếu cần tiền, nói một con số đi, tôi sẽ đưa cho cô.” – Trinh nghĩ rằng nếu kẻ này dám đưa số tài khoản và vòi con số quá cao, cô lại có thêm thông tin để tố giác. Ít nhất cũng phải khiến hắn kinh sợ và không dám manh động.
“CHÀ, THÔI ĐƯỢC RỒI. TIỀN TÔI KHÔNG THIẾU. ĐỔI MỘT ĐIỀU KIỆN KHÁC. TÔI YÊU CẦU CÔ HÃY TRÁNH XA QUÂN RA, KHÔNG ĐƯỢC TIẾP TỤC PHÁT SINH TÌNH CẢM VỚI CẬU TA. ĐỂ CHO CHẮC ĂN, TÔI MUỐN CÔ SỈ NHỤC CẬU TA TRƯỚC LỚP, ĐÁNH HAY TÁT GÌ ĐÓ THÌ TÙY CÔ.”
Cái cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng Trinh, cô đã bị tên khốn này đi trước mấy bước. Có lẽ ý định ban đầu của kẻ đó là thế này, việc vòi ảnh khỏa thân chỉ là một bước đệm.
Đến mức độ này, Trinh không biết phải làm sao. Dù cô có tố giác thì chắc hẳn kẻ xấu cũng sẽ nhởn nhơ bởi ở mức độ này thì cũng không gọi là phạm tội, cao lắm chỉ có uy hiếp và đe dọa làm ảnh hưởng đến tinh thần. Đúng như kẻ xấu nói, hắn giỏi lắm cũng chỉ bị phạt sơ sơ hoặc lĩnh án treo là cùng. Còn Quân, cuộc đời cậu bé sẽ phải chịu đả kích rất lớn, tệ hơn thì Quân có thể đeo ô danh “kẻ hiếp dâm” đến khi chết bởi sức mạnh của dân cư mạng hiện tại đã có danh xưng “quyền lực mềm”. L…
Trinh cũng nhận ra, có thể mưu đồ thật sự của kẻ này là muốn cô đoạn tuyệt tình cảm với Quân, hình như cô gái này có tình cảm với cậu ta.
Nước mắt bất giác tuôn rơi, Trinh cầm điện thoại, run rẩy một thoáng mới khó khăn gõ hết dòng chữ “được, như cô muốn”.
Làm xong, cô ném điện thoại thật mạnh xuống giường, sau đó trùm mền khóc nức nở. Trái tim đã vỡ tan như bị một lực lượng khác xoắn cho nát vụn, từng chút từng chút tình cảm Trinh dành cho Quân biến thành nỗi đau khó tả. Cổ họng Trinh nghẹn đắng, còn lồng ngực xuất hiện cơn đau thắt lại.
Trong căn phòng ký túc, chỉ còn lại âm thanh đau đớn, âm ỉ chứa đựng biết bao nhiêu tủi nhục cùng sự không cam lòng sâu sắc.
Trinh hận ông trời bất công, vì cớ gì lại để Quân xuất hiện trước mặt cô. Và vì cớ gì lại khiến chính cô phải đẩy cậu ấy ra xa. Vì cớ gì lại ép cô không được ở cạnh người cô yêu. Và vì cớ gì lại tàn nhẫn với cô đến như vậy.
Cơ thể mệt mỏi vốn dĩ đã thấm nước mưa từ đêm hôm qua khiến Trinh khóc đến mức ngất đi, trong tâm hồn cô chẳng còn lại gì sự trống rỗng đến vô cảm.
Đúng sáu giờ, tiếng chuông báo thức vang lên, Trinh lần nữa lại thức dậy, ánh mắt vô thần nhìn xung quanh, hệt như đã mất đi một phần linh hồn.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/08/huong-nhat-quyen-7.html
Quân bị Quang lôi đầu dậy khi đồng hồ đã điểm sáu giờ mười phút, cậu ngái ngủ mở mắt, dù sao cả đêm qua Quân kích động đến gần sáng mới thiếp đi.
“Dậy đi chó con. Hôm qua mày đi với bà cô kiểu gì mà hôm nay trên mạng rần rần đây này. Tao bó tay luôn.” – Quang nói, sau đó đưa điện thoại cho Quân xem.
Quân nghe thế cũng giật mình, dụi dụi mắt rồi nhìn màn hình. Thái độ tưng tửng của cậu lập tức biến chuyển, ánh mắt Quân hiện lên sự giận dữ khi đọc xong bài viết và cả những bình luận nhắm vào cô Trinh, điều cậu muốn làm nhất hiện giờ là cho cái lũ óc chó đã dám buông lời suồng sã ấy một bài học.
“Mẹ kiếp! Thằng chó nào viết bài này? Tao phải giết nó mới được.” Quân đứng bật dậy, thân thể cao lớn xuất hiện một khí thế dữ tợn.
Quang nhìn mặt Quân hiện tại và ánh mắt đỏ lừ của cậu cũng cảm thấy hơi rén, đổi giọng: “Đại ca bình tĩnh! Anh mà đi đập mấy thằng bình luận thì hậu quả lớn lắm đấy. Với cả bài đăng ẩn danh, làm sao biết được ai đã viết?”
“Thế giờ làm sao?” Quân hỏi, đoạn quay sang Chính vẫn đứng gần đó mặc đồ rồi hỏi: “Ê thám tử! Mày có cách nào không? Cách để tìm ra đứa đã viết cái bài này ấy.”
Chính nghĩ một lát rồi đáp: “Có chứ, thuê hacker nổi tiếng về dò IP mạng, xâm nhập trang confession rồi điều tra thôi.”
Quân biết Chính đang trêu mình, giọng điệu chuyển sang lạnh lẽo – “Tao đang nghiêm túc!”
Chính nhìn Quân, không dám đùa nữa mà bảo: “Căn cứ theo những gì mày kể hôm qua thì người chụp lén là Vân. Tao biết Vân là bạn thân của Hà, thế cho nên khả năng cao thì Vân sẽ kể cho Hà nghe chuyện gặp tụi mày ở quán rượu bởi nó thích đại ca mày. Nhà con nhỏ mập đó cũng mở tiệm photocopy nên có thể chính nó là kẻ rải mấy tờ giấy. Tuy nhiên cái bài viết tao cũng đã xem qua, cam đoan con Hà Mã đó không đủ trình độ để viết những câu văn thâm sâu như vậy. Thậm chí Vân và mấy đứa đi theo cũng đều được loại trừ.”
“Rồi sao?”
“Thì phải điều tra theo hướng đó, tìm xem mấy tấm ảnh chụp lén của Vân đã gửi cho những ai. Theo cái giọng văn thì tao đoán hung thủ đã khá lớn tuổi, có thể là bà chị Loan mà mày từng nhắc đến cũng nên đấy.”
Quân lắc đầu, phủ định: “Không thể, chị ấy từng viết thư tình cho tao. Còn làm cả thơ, nhưng dở tệ.”
Quang lại nói: “Đậu má, mày còn được cả gái làm thơ tặng á? Sao bọn tao không biết?”
“Không quan trọng, tao chưa kể thôi. Thế bây giờ phải làm sao? Tao không thể cứ để mặc như vậy được.”
Mấy đứa im lặng, không ai biết nên làm gì tiếp theo. Muốn từ một bài đăng ẩn danh để tìm ra kẻ đứng sau thì nói dễ hơn làm. Vân cũng không phải dễ hỏi như vậy, muốn cô ta hợp tác điều tra thì cũng rất khó.
Đúng vào lúc đang bế tắc, Tuấn tự nhiên nhớ ra một chuyện: “Ê, cái hôm ông Tùng dạy dùm cô Trinh ba tiết Văn ấy. Sau đó là tiết Sử của bà Hương, tao nhớ bả có thu điện thoại con Hà thì phải. Có khi nào ảnh lộ ra theo đường đó?”
Chính nghe thế, thoáng cân nhắc rồi trả lời: “Khó! Thứ nhất là điện thoại thì luôn cài mật khẩu, trừ cái loại cùi như của thằng Quân ra thôi. Thứ hai thì thông thường giáo viên cũng sẽ trả cho học sinh vào cuối tiết, họa hoằn lắm thì đem cất ở phòng hiệu trưởng coi như cảnh cáo. Vả lại, tao cũng không nghĩ bà Hương tò mò cố xem tin nhắn của học trò làm gì đâu.”
Lúc này, Linh – kẻ vốn suy nghĩ đơn giản mới nói: “Hôm trước tụi mình bắt gặp bả vô khách sạn với ông Tùng, cho nên bả không phải hạng vừa như mày nghĩ đâu. Nhỡ bả quên trả điện thoại cho con Hà, đúng lúc tin nhắn đến nên tiện tay xem thì làm sao? Còn mật khẩu, tao xem trên tiktok thấy khi quệt ngón tay trên màn hình lâu dài sẽ để lại vết mờ, đoán ra cũng không khó lắm.”
Chính đáp: “Nếu thế chỉ còn một chỗ lấn cấn, là con Hà Mã đó có cài mật khẩu hay không, loại mật khẩu gì, và nếu mật khẩu quá dễ đoán thì có khả năng đó lắm.”
Nói xong, bốn người đồng thời nhìn Quang béo, ánh mắt chứa đựng ý cười rất đê tiện.
Quang béo rùng mình, lắc đầu nói: “Thôi đi! Chuyện này đại ca nên đi điều tra. Nó thích đại ca nhiều như thế, bảo đảm khai tất tần tật.”
Quân nhoẻn miệng, vỗ lên bờ vai của Quang, nói lời thấm thía: “Ai cũng biết chú thích nhỏ Hà. Anh em đang trao cơ hội cho chú đấy thôi.”
“Mẹ, không có, ai thèm thích nó.” Quang nói, gương mặt mập mạp đỏ lên trông khá buồn cười. Chuyện cậu kết Hà luôn là bí mật, nhưng cũng không thể giấu nổi đám huynh đệ thân thiết.
Mấy người Quân không nói, ánh mắt như cười mà không phải cười cứ thế nhìn Quang. Áp lực trong lòng gã béo tăng cao, đành bảo: “Thôi được rồi! Để tao thử!”
Đúng lúc này, tiếng chuông “reng, reng” đột nhiên vang lên, báo hiệu tiết học đầu tiên sắp được bắt đầu. Cả năm đứa cùng chửi thề, rồi bắt đầu vắt chân lên cổ chạy. Nói tới nói lui làm chúng quên bẵng cả thời gian.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/08/huong-nhat-quyen-7.html
Tiết học đầu tiên cũng chính là môn Văn do Trinh dạy.
Hôm nay, cô mặc áo dài trơn màu tím có cổ cao và tay dài, chẳng có họa tiết và Trinh cũng không đeo bất cứ trang sức nào để phụ trợ. Quần dài bên dưới cũng trùng với màu áo, cùng với đó là đôi cao gót mũi nhọn màu đen khá đơn giản. Mặc dù trang phục hết sức tối giản nhưng cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến đường cong trên cơ thể Trinh, vẻ đẹp mặn mà vẫn được phô diễn như mọi khi. Cặp ngực lớn ngồn ngộn bên trong lớp lụa thướt tha, vòng eo gọn gàng và bờ mông thì tròn một cách đầy hấp dẫn.
Dù vậy, gương mặt Trinh vẫn lộ nét mệt mỏi, đôi mắt được cô trang điểm kỹ càng hơn mọi khi như muốn che đi việc bản thân vừa mới khóc. Mái tóc chưa kịp gội cũng chỉ được cô búi lại qua loa bằng một cái kẹp nhựa bản to.
Trinh vờ như bình tĩnh, nhưng thật sự lại rất khó chịu vì mỗi nơi cô đi qua đều là những âm thanh xì xào bàn tán. Từ sáng đến giờ không biết rằng cô đã phải nghe bao nhiêu lần. Có kẻ chê trách cô, có kẻ bàn tán về cơ thể cô, cũng không thiếu những kẻ chẳng biết gì nhưng cũng buông lời xúc phạm Trinh.
Cô là giáo viên, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là một người phụ nữ. Có những thứ thật sự rất khó chấp nhận hay để có thể ngó lơ.
Đến khi tiếng chuông vang lên, và các học sinh đều đã về lớp thì mọi thứ mới trở nên yên tĩnh. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Trinh không biết bản thân phải đối diện với Quân như thế nào, cô nên làm gì với “anh người yêu mới” đây.
Trinh bước trên hành lang thoáng đãng, tiếng gót giày nện cồm cộp lên mặt sàn. Cho đến khi Trinh sắp đến trước cửa lớp thì cô vẫn không thể thôi suy nghĩ.
Trinh đứng ngay góc cầu thang, hít một hơi thật dài, vỗ mấy cái nhẹ lên mặt rồi mới nhấc chân bước vào.
“Cả lớp! Đứng lên!” – Giọng điệu quen thuộc của Quân vang vọng, vốn thân quen nhưng Trinh có cảm giác giật thót cả người. Cô nhìn xuống, chạm ngay vào ánh mắt đầy phấn khởi và vui vẻ của Quân.
“Cả lớp! Chào!”
“Chúng em chào cô ạ!”
Trinh phất tay, vừa đi đến bàn giáo viên vừa nói: “Cô chào các em! Mọi người ngồi xuống đi.” – Giọng nói hơi nhỏ, vì Trinh đã bị cảm lạnh sau buổi tối hôm qua. Cô cảm thấy đôi khi bản thân có cảm giác ớn lạnh, còn trên trán và hai má đã có chút đỏ bừng.
Quân ngồi dưới, nhìn Trinh rồi cảm thấy càng thêm hận kẻ tung tin đồn nhảm. Bởi vì nét vui vẻ trên mặt Trinh hoàn toàn chẳng có, ẩn sâu trong đôi mắt đẹp ấy là một nỗi buồn khó tả dù Trinh đã cố gắng che giấu.
“Trước khi vào học, hôm nay cô sẽ kiểm tra vở bài soạn của bọn em. Lớp trưởng! Em hãy thu vở của các bạn cho cô.” – Trinh vừa ngồi xuống đã nói.
Quân đứng dậy đáp “Vâng! Thưa cô!” Rồi bắt đầu đi đến từng bàn.
Cả lớp xôn xao, vở soạn văn luôn là thứ bắt buộc phải có trong tiết nhưng soạn được bao nhiêu bài thì chỉ có tự bản thân mỗi người hiểu rõ. Trinh chưa bao giờ kiểm tra vở soạn cho nên rất nhiều người ỷ y vào điều đó và chỉ viết vài trang rồi bỏ trống.
Những âm thanh liên tiếp vang lên, có sợ hãi, có chửi thề, cũng có bàn tán. Mặc dù âm lượng rất khẽ nhưng khi số lượng đủ nhiều thì sẽ khiến không khí trở nên ồn ào.
Trinh ngồi phía trên, đột nhiên cầm cây thước gõ mạnh xuống mặt bàn cái “rầm!”.
“Tất cả im lặng!” – Cô nói như hét lên khiến đám học sinh giật mình. Ai nấy đều nhìn Trinh với vẻ khó tin, sau đó như nghĩ đến điều gì đó mà cùng lúc ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
“Chắc cô đang bực mình” – cả đám đều có suy nghĩ như thế, dù sao cả lớp đều biết vụ việc về trang confession nọ.
Và như vậy, trong lớp chỉ còn lại tiếng bước chân của Quân và âm thanh sột soạt khi cậu nhận những cuốn vở.
Tốn chừng năm phút sau, Quân ôm một chồng vở lớn đặt lên bàn giáo viên.
Cậu trai đứng đối diện cô giáo, trong đôi mắt hiện lên sự an ủi rồi nháy mắt với ý bảo rằng cô đừng quá buồn. Có thể vì hôm qua hai người đã xác định mối quan hệ nên gan Quân cũng lớn hơn.
Trong lòng Trinh tự nhiên thấy đau nhói, bề ngoài tỏ ra không quan tâm đến ánh nhìn chan chứa tình cảm của Quân.
Cô nói với tông giọng lạnh nhạt: “Lớp trưởng! Vậy còn vở của em đâu?”
Quân khá ngỡ ngàng, sau đó gãi đầu bảo: “Thưa cô! Em quên ạ!”
“Quên? Ăn em có quên không mà lại quên vở?” Trinh hỏi, giọng khá lớn khiến cả lớp chú ý.
Quân không hiểu ra sao, cậu cúi đầu rồi bảo: “Em xin lỗi cô ạ!”
Trinh đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng quét ngang lũ học sinh, sau đó nhìn thẳng vào mặt Quân, nói tiếp: “Em vốn là lớp trưởng, thì phải làm gương cho các bạn khác. Tuy nhiên mấy tuần vừa qua người bị ghi vào sổ đầu bài nhiều nhất chính là em. Từ cợt nhả, quên vở, nói chuyện riêng, không thuộc bài, bị điểm kém, vân, vân… Cho nên cô quyết định sẽ cách chức lớp trưởng của em. Cho đến khi nào em hối lỗi và tiến bộ hơn trong học tập thì cô sẽ cân nhắc sau.”
Ánh mắt Quân ngây dại, cậu nhìn Trinh với vẻ buồn bã xen lẫn thất thần. Đoạn, cậu đáp: “Vâng ạ! Em biết lỗi rồi.”
“Được! Về chỗ đi!”
Quân quay lưng, đang muốn về chỗ thì đột nhiên Trinh nói: “Chờ đã! Em chờ một chút!”
“Vâng ạ?”
Trinh bước ra khỏi bàn giáo viên, đi đến sát Quân. Hai người đứng đối diện nhau, tuy Quân cao nhưng Trinh vẫn cao hơn bởi đứng trên bục giảng.
Đột nhiên, cô làm một hành động mà không ai ngờ đến.
“Em mới chửi cô đúng không?” – Giọng Trinh khá nghẹn ngào nhưng vì nói nhanh nên chẳng ai phát hiện ra. Ngay sau đó, Trinh vung bàn tay lên, tát bốp lên má Quân.
Cậu trai bàng hoàng, đứng sững lại như không thể tin nổi. Bất giác cậu đưa tay lên má, chỗ đó hơi nóng và có chút nhói.
“Cô cho em biết, có muốn nói xấu cô thì cũng đừng nên để cô nghe thấy. Đến cuối lớp, úp mặt vào tường đến hết tiết cho cô.”
Quân càng thêm ngỡ ngàng, cậu chưa hề nói gì, cũng không rõ vì sao Trinh lại như vậy với cậu.
Tuy nhiên, Quân cũng không phản kháng gì, cậu bảo “Vâng” rồi ngoan ngoãn đi đến cuối lớp mà không nói gì thêm. Quân cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương, lần đầu tiên cậu có cảm giác thấy giận cô giáo.
Suốt hai tiết Văn hôm đó, một người giảng bài nhưng luôn nhìn về phía cuối lớp với trái tim đau nhói. Còn một người, cảm thấy bản thân như một trò hề, trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm những ngọn lửa giận dữ – giận người đã làm tổn thương cậu.
Quân bắt đầu cảm thấy Trinh rất ích kỷ, và cô đánh cậu có thể bởi vì muốn đính chính bài đăng và phủi sạch trách nhiệm.
Tuy thế, Quân vẫn muốn gặp Trinh để nói chuyện, trong lòng cậu vẫn còn chút hy vọng rằng Trinh sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho việc cô đã làm.
Đáng tiếc ý đồ của Quân không thể thực hiện được. Cả ngày hôm đó Trinh dường như cố ý né tránh cậu. Buổi trưa Quân chờ mãi cũng không thấy Trinh xuất hiện ở căn tin. Còn buổi chiều, Trinh không có tiết dạy nên Quân cũng không rõ cô đã đi đâu.
Mọi thứ dường như cứ thế khép lại trước mắt cậu thanh niên, một mối tình còn chưa kịp đơm hoa kết trái thì đã phải dừng lại.