Phần 65
Nếu ai đó từng hưởng thụ hương vị cuộc sống tại Việt Nam đủ lâu, sẽ đủ hiểu rằng không đâu trên thế giới có được sự thoải mái đôi khi đến mức độ bất kể thời gian nào trong ngày. Mở mắt ra đã có thể thong thả đi ăn sáng, nhâm nhi một ly cà phê trước giờ làm việc. Thậm chí có người cũng thủng thà thủng thỉnh ngồi la cà ngoài quán ngay cả trong giờ làm việc. Giờ nghỉ trưa, có người đã ra tụ tập ngoài quán nhậu, nhà hàng. Nói chung giờ giấc của người Việt Nam quá sức thoải mái, hàng quán ăn uống mở cửa suốt ngày đêm. Điều này khi đi ra nước ngoài, chúng ta không dễ dàng bắt gặp được sự thuận lợi như thế này.
Công việc ở tiệm nails khá vất vả, các cô tranh thủ giờ nghỉ ăn vội fastfood cùng một ly Coke đúng kiểu người Mỹ. Tiệm hôm nay tương đối thưa khách, cô Chi ngã lưng thiu thiu chợp mắt trên chiếc ghế đặt cuối tiệm. Tâm trạng yêu đời của cô Chi được chính cô giấu kín, tránh những cặp mắt “nhiều chuyện” của mấy đứa làm chung.
Vì tuổi đời cô lớn nhất trong đám thợ làm ở đây, cô không muốn câu chuyện đời tư của mình thành mục tiêu cho những lời bàn tán dường như không có kết thúc của những cô gái kia. Cô đang tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp của cuộc đời người đàn bà. Trải qua ba lần hôn nhân nhưng đều dang dở, tưởng chừng nhưng hạnh phúc không còn đến với cô nữa.
Nhưng thật bất ngờ… cô đang có chàng người tình trẻ tuổi, ở xứ sở tự do này thì điều này thật đáng hãnh diện lắm chứ. Có nhiều khi cô muốn hét thật to cho tất cả mọi người đều biết, nhưng thôi cô phải cố gắng gìn giữ mối quan hệ này trong vòng bí mật để được càng lâu dài càng tốt. Dù đôi mắt nhắm lại, ai đó đi ngang qua chắc chắn nghĩ rằng cô đang ngủ. Nhưng thật ra cô vẫn mơ mơ màng màng cứ tưởng như mình lạc vào giữa giấc mơ. Đúng vậy, giấc mơ của cô bắt đầu vào chính buổi tối ngày hôm ấy…
Tuấn đứng nép người bên ngoài, mắt ngó xuống phía khe sáng dưới cửa phòng cô Chi hắt ra. Bóng cô đã tố cáo cho nó biết cô cũng đang ở thật sát với nó, chỉ ngăn cách đúng vách cửa gỗ này mà thôi. Rõ ràng cả Tuấn và cô Chi đều đang cố gắng che giấu cảm xúc thật trong lòng, còn một chút ngăn cách giữa hai con người họ cũng chỉ bởi mối quan hệ xã hội.
Một đàng là con của một người bạn thân, một đàng là bạn thân của mẹ mình. Liệu có gì có thể phá vỡ được tấm vách ngăn cách khá mong manh hiện tại hay không. Đêm đã khuya, không gian xung quanh cũng thật yên tĩnh. Trong căn hộ này đang có hai con người ở hai giới tính khác nhau, khác cả ở thứ bậc tuổi tác nữa, nhưng họ đang cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào.
Khi đó ở trong phòng, cô Chi cứ nghĩ Tuấn đã đi về phòng của nó rồi. Cô cảm thấy luyến tiếc, không biết giờ phải làm thế nào khi bên dưới của cô chẳng chịu để cho cô được yên ổn. Khát khao của một người đàn bà ở độ tuổi sung mãn như cô làm sao có thể chịu đựng được những tháng năm cô đơn dai dẳng thế này. Tư tưởng cô đang đấu tranh mãnh liệt, giữa một bên là buông xuôi theo cảm xúc, theo bản năng người đàn bà, còn một bên là lý trí, là ý thức về vị thứ của mình đối với chàng trai trẻ ở phòng bên kia.
Cô Chi đứng tựa nghiêng một bên mặt áp sát cửa, đang cố trấn áp luồng tư tưởng của bản năng cố trào lên. Cô đang bước đi trên một sợi chỉ mong manh quá, chẳng phải cô đã tận hưởng được một đoạn dài của con đường nhục dục cùng với Tuấn kia mà. Hình ảnh con cu của Tuấn đậm như in trong đầu cô. So với những người tình trước đây, cu nó cũng chỉ thuộc dạng khá mà thôi.
Nhưng ấn tượng khó phai hơn những người kia, bởi lẽ cô là bạn của mẹ Tuấn kia mà. Cô đang thèm khát cảm giác đó quá. Cô buông lỏng hai tay mình xuôi theo thân người, bàn tay cô run run cầm tay nắm cửa phòng xoay một vòng. Cửa phòng bật ngược lui thật mạnh, đẩy cô lui một khoảng. Cô giật mình nhưng kịp hiểu rõ nguyên nhân. Từ ra ở bên ngoài Tuấn đang đứng chống hai tay vào cánh cửa. Bởi vậy chính nó đã tác động đến khi cửa mở ra, Tuấn chới với chồm tay giữ bên hông cửa kiềm lại. Cô Chi đang nhìn nó trân trối. Nó bối rối chưa tìm ra được lời để nói, mặt thộn đi vì mắc cỡ đỏ bừng đến hai bên mang tai.
Cô Chi mặt cúi nhìn bâng quơ trên sàn nhà, cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
– Vô… rồi đóng cửa lại đi…
Thật ra việc cô yêu cầu nó làm đó quá vô nghĩa, vì trong căn nhà này chẳng còn ai khác ngoài hai người ra cả. Nhưng cô cũng đang bối rối chẳng biết nên nói gì cho phải. Miệng Tuấn mấp máy tuy nhiên chẳng ai có thể nghe được nó nói gì. Tuấn như kẻ mộng du, tay khép cửa lại rồi đứng ngẩn người ra ngó cô Chi. Cô thật sự rất quyến rũ. Chiếc váy ngủ dường như trong hoàn cảnh này lại là một thứ xúc tác mạnh mẽ giúp cho Tuấn thêm cảm giác thèm khát càng hơn. Nhìn cô vô cùng gợi cảm. Ánh đèn phòng ngủ ở mức độ hơi tối một chút, một thứ ánh sáng đồng lõa cho khung cảnh khó cưỡng lại được xuân tình bộc lộ.
Không thể nào cưỡng lại được sức quyến rũ tột cùng của cô Chi, Tuấn đã quyết định làm một hành động. Nó kéo cô sát người mình, mùi đàn bà thơm nồng mời mọc. Gương mặt cô đỏ phừng phừng, toàn thân nóng ran và cảm giác như muốn vỡ tung cả lồng ngực. Cả hai như hai con thú hoang dại vờn lấy nhau. Dù đã từng khám phá cơ thể của nhau rồi, nhưng sức hút vẫn rất mạnh mẽ giữa hai con người này.
Tuấn đã đưa tay lọt vào trong váy ngủ và bắt đầu sờ soạng cặp đùi của cô Chi. Bàn tay còn lại nó liền nắm lấy tay cô rồi đưa lên đũng quần đùi căng phồng của nó. Cô Chi rạo rực khắp toàn thân, hứng thú với cách nó vuốt ve quanh mu quần lót của mình. Đầu óc cô dần dần lặng đi vì hành động kích thích đó của Tuấn, hoàn toàn bị nhục dục chi phối. Những ham muốn thể xác đang dâng tràn, sự đòi hỏi càng dồn dập thêm nữa. Tay cô xoa nhẹ lên cặc nó anh. To cứng trong lòng bàn tay cô, miệng không ngớt rên rỉ như con mèo cái khát tình.
“Cặc to cứng quá”, cô nhủ thầm trong đầu, “đút vô sẽ sướng lắm.”
…
Ngày Tùng Ký – mì gia khai trương vô cùng long trọng. Một đoàn múa lân sư rồng chuyên nghiệp được mời đến biểu diễn. Cả một đoạn đường trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người sinh sống xung quanh cho đến những người đi đường ngang qua cũng tập trung đứng xem. Vì hôm đó là ngày Chủ nhật, nên Tiên Sa ở nhà, sẵn cũng có Ngọc Dung ghé đến chơi nữa.
Hòa lẫn vào trong đám đông bao quanh quán, hai chị em được dịp nhìn thấy sự rình rang nhưng trong lòng trỗi lên nỗi buồn. Đặc biệt là ở Tiên Sa, cô biết rồi đây trong những ngày sắp đến mức thu nhập từ quán hủ mì vỉa hè của Ngoại cô sẽ giảm đi rõ rệt. Quan cảnh nhộn nhịp nhưng trong lòng cô bé buồn vô hạn. Cái siết tay của Dung, Tiên Sa dường như hiểu được sự san sẻ của cô bạn đồng nghiệp nhỏ kia.
Dù thời gian quen biết và làm việc chung với nhau chưa được bao lâu nhưng cả hai đã xem nhau như hai chị em ruột thịt với tình cảm gắn bó, và sự sẻ chia buồn vui. Tùng Ký, chính là lấy tên của cậu chủ út đó, hắn tên là Tùng. Hắn được nuông chiều từ thuở nhỏ, nay ba mẹ hắn mở quán ăn này cũng muốn thằng con mình tu chí làm ăn. Tuy nhiên vốn dĩ đã là cậu ấm từ bấy lâu nay, dường như ăn sâu vào trong máu của hắn rồi. Tư tưởng sống hưởng thụ đã hình thành từ rất lâu, với tài sản của cải ba mẹ hắn đang có, dư sức cho hắn một cuộc sống sung túc mà không cần phải động tay động chân lao động vất vả.
Đám bạn bè ăn chơi của Tùng cũng đến chúc mừng. Mang tiếng chúc mừng, nhưng chủ yếu để ăn chơi nhậu nhẹt hát hò thôi. Đám trai gái lố nhố với quần áo sặc sỡ đi kèm theo cùng những màu tóc xanh đỏ vàng lòe loẹt khác người. Điều đáng nói hơn những chính là những chiếc xe mô – tô phân khối lớn, tiếng nẹt bô gầm rú thay thế liền theo sau tiếng trống múa lân vừa kết thúc. Chúng y như những con quái thú với nhiều thương hiệu nổi tiếng trong làng mô – tô thế giới như Ducati các dòng như Monster, Diavel, Kawasaki Z series, Suzuki GSX, BMW… gầm rú điên cuồng vang dội cả khu vực.
Chịu không nổi sự hòa lẫn của âm thanh từ những động cơ phân khối lớn kia đang dội đinh tai nhức óc nên Tiên Sa nhanh chóng kéo bé Dung cùng dẫn theo cu Bí đi qua bên một quán trà sữa phía xa gần đường. Ba chị em đặt người ngồi xuống ghế. Cu Bí tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết quan tâm đến chị gái của mình.
– Chiều nay Ngoại có mở quán bán không chị Hai?
– Có chứ Bí. Em không thấy Ngoại đã nấu sẵn mọi thứ hết rồi sao nè?
– Dạ… nhưng em thấy… em thấy…
Thằng bé cứ ấp úng làm Tiên Sa cũng thắc mắc.
– Có gì thì Bí cứ nói chị Hai nghe, Bí đang nghĩ gì nè?
– Em sợ mình ít khách đó chị Hai.
Cu Bí e dè bộc bạch trăn trở của nó, thằng bé sợ chị nó la rầy nên gương mặt không được tươi. Tiên Sa xoa lên mái tóc nó, rồi nựng yêu lên má. Cô bé hiền hòa nói với em trai mình.
– Đồ Ngoại nấu ngon nên hổng sao đâu Bí. Quán người ta to chứ chưa chắc ăn ngon bằng được phân nửa của Ngoại mình đâu nha.
– Dạ.
Thằng bé trả lời với sự tin tưởng tuyệt đối vào lời của chị Hai nó nói. Đối với cu Bí, Ngoại và chị Hai là hai người nó thương yêu nhất trên đời này. Những kỷ niệm với cha mẹ với cu Bí khi đó vẫn thật sự sâu đậm trong trí nhớ của một cậu nhóc. Nhưng thằng bé biết rằng sau này không còn được lại cha mẹ, thì bên cạnh nó lúc nào cũng có chị Hai.
Chị Hai luôn lo lắng cho nó mọi lúc, thường hay dẫn nó đi chơi công viên hay đi nhà sách mua bút viết sách vở cho nó. Nó biết chị Hai thương yêu nó nhất trên đời, à quên, chị Hai cũng thương bà Ngoại nữa chứ. Ngôi nhà nhỏ bé kia, có ba trái tim nồng ấm bên cạnh nhau. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế thôi.
Cầm muỗng mút từng viên thạch phô mai đưa lên miệng, cu Bí đâu hay biết chị Hai nó đang ngắm nhìn. Tiên Sa tự dưng nghe nhói trong lòng. Cô bé thỉnh thoảng nghĩ đến một ngày nào đó Ngoại cũng sẽ không còn ở trên đời với hai chị em cô nữa, còn lại cô và cu Bí là hai chị em tự phải nương tựa đùm bọc cho nhau mà thôi. Rồi nước mắt cô nhỏ xuống mặt bàn từ lúc nào không hay. Ngọc Dung tinh ý hiểu chị bạn mình là một người có tấm lòng yêu thương, biết lo nghĩ. Cô bé cũng nghe buồn vời vợi, đôi mắt lại đỏ hoe. Giật mình khi bàn tay chạm lên mặt bàn, Tiên Sa nhanh chóng vuốt vội mắt. Cô lau nhanh để không ai có thể kịp phát hiện, nhất là với cu Bí.
Tiếng gầm rú của đám mô – tô phân khối lớn cũng xa dần, trả lại cho phố phường sự bình yên thường ngày. Ba chị em ngồi cũng khá lâu, sợ Ngoại ở nhà một mình buồn nên tính tiền rời khỏi quán. Cu Bí hồn nhiên, chạy nhảy vui như chú chim sáo chuyền cành trong buổi sáng ban mai. Nhìn thấy em mình như vậy, Tiên Sa có chút chạnh lòng. Cô lại nhớ đến ba mẹ, nhớ những ngày gia đình cô hạnh phúc sum vầy. Nay mọi thứ chỉ còn trong miền ký ức.
“Ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ lắm!”
Rầm…
Cô bé giật mình hốt hoảng, cu Bí nằm ngã sóng soài ngoài giữa đường. Ngọc Dung vừa khóc bù lu nhìn qua phía cô bé. Một gã trai chạy mô – tô phóng vèo với tốc độ quá lớn, va chạm với cậu bé. Gã lồm cồm bò dậy, cái mũ bảo hiểm fullface trùm kín mặt nên không thể biết rõ mặt mày như thế nào. Nhưng nghe giọng cũng có phần hốt hoảng.
– Gọi… gọi… cấp cứu đi…
Gã tự nói rồi cũng tự mình móc từ trong túi quần jean lấy ra điện thoại di động. Tiếng người đi đường la lên.
– Có taxi kìa, chở thằng nhóc nhanh lên.
Chỉ một phút lơ đễnh khi băng qua đường, cô không nắm chặt tay thằng bé cùng đi. Bây giờ nếu cu Bí có mệnh hệ gì thì cô biết sống làm sao, nguyện cầu cho ơn trên gìn giữ cho thằng bé sớm tai qua nạn khỏi. Người đi đường cũng như hàng xóm gần đó đã giữ chiếc mô – tô đang tai nạn lại. Gã lái xe đau khổ cùng ngồi lên taxi chở cu Bí cùng Ngọc Dung và Tiên Sa chạy đến bệnh viện gần nhất.
…
Ba Hoàng đang ngầm dò xét tình hình. Ông đang bán tín bán nghi sau khi đã biết chắc chắn chủ nhân của chiếc xe Audi A6 với biển kiểm soát có 4 số cuối 7879 kia rồi. Ông đang ôm trong lòng sự thắc mắc, tại sao thằng con của ông lại có mặt bên cạnh cô Thu trong khung cảnh đó. Tại sao người lạ nào đó lại gửi những tấm ảnh kia với dụng ý gì.
Tất cả những điều đó càng khiến ông thêm bức bối. Nếu chọn hỏi thẳng Hoàng, thì ông không cho đó là giải pháp hay nhất. Nên bây giờ ông chọn việc âm thầm theo dõi động tĩnh của nó mà thôi. Bữa ăn sáng diễn ra trong không khí khá trầm lắng. Câu chuyện trao đổi giữa hai cha con chủ yếu xoay quanh mấy vấn đề của Công ty, cũng như công việc của nó mà thôi.
– Con thấy công việc giờ ổn chưa? Có tiến triển tốt không?
– Dạ con thấy ổn lắm rồi Ba. Còn mảng về bên nhân sự thì con đang học thêm.
– Đúng rồi, nhân sự luôn là cốt lõi của bất kỳ tổ chức hay một doanh nghiệp. Quản trị nhân sự là điều không dễ tiếp thu trong một sớm một chiều.
– Dạ hiện tại cô phó phòng của con đảm trách nhiều về mảng này.
– Nhất thời như vậy thôi, nhưng người chịu trách nhiệm chung vẫn là con. Con nhất định phải để tâm vào, nhất định phải nắm bắt được cái hay của mảng nhân sự này nhé con. Hay lắm đó.
– Dạ con đang theo học lớp quản trị nhân sự bên Trung Tâm đào tạo của Hội doanh nghiệp Trẻ Thành phố đó Ba.
– Tốt, bên đó đào tạo bài bản lắm. Học và được thực hành ở một số doanh nghiệp của chính các giảng viên ở đó nữa. Cố lên nha con.
– Dạ.
– Mà này, dạo này có quen cô bé nào không? Chuyện tình yêu có gì kể cho Ba Mẹ nghe không?
– Dạ… con chưa có ai hết.
– Ba Mẹ biết chuyện tình cảm của con thì Ba Mẹ không có ý kiến gì hết, nhưng cũng xem tranh thủ mà chọn một đứa con gái nào đó đi con. Còn thời gian tìm hiểu nhau 1 vài năm trước khi cưới nữa chứ, suy nghĩ đến chuyện yêu đương cũng vừa rồi con à. Hồi trước còn đi học, sợ chuyện đó ảnh hưởng học hành chứ còn giờ con đã đi làm rồi. Công việc cũng dần ổn định nữa chứ, thấy Ba nói đúng không con trai?
– Dạ đúng Ba. Chuyện lấy vợ tại hiện giờ con chưa nghĩ nhiều về nó.
Mẹ Hoàng xen vào.
– Tại Ba với Mẹ cũng muốn có cháu nội để ẵm bồng con biết không? Chuyện lấy vợ luôn là chuyện hệ trọng bậc nhất nha con. Không có suy nghĩ hời hợt được đâu, dù có yêu cũng phải không được cảm xúc kiểm soát hết lý trí đó. Chọn vợ là điều phải cân nhắc thấu đáo, chuyện cả đời người mà.
Nó biết mẹ đang muốn nhắc nhở, ý bà ngầm khuyên nó nên thận trọng trong mối quan hệ với cô Thu. “Chuyện lấy vợ là chuyện hệ trọng bậc nhất”, nó hiểu rằng ở trên đời này khó có bậc làm mẹ làm cha nào có thể vui mừng khi con mình yêu và lấy một người phụ nữ lớn tuổi cả. Rồi mọi người xung quanh, người thân trong gia đình, bà con lối xóm… Nói chung là xã hội, tất cả đều sẽ nhìn với con mắt thiếu thiện cảm. Một vấn đề cực lớn, chẳng phải như suy nghĩ của nó. Tuy nhiên nó biết rõ ràng mình đang làm gì. Nhưng có lẽ nó sẽ không lường trước điều gì ở phía trước đang chờ đợi nó và cô Thu. Liệu mọi thứ như tiên liệu của nó được bao nhiêu phần trăm. Tất cả do thời gian trả lời.
Nằm một mình trên giường, cô Thu thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve bụng. Cái thai mấp máy lên nhưng cảm nhận được mẹ của nó đang âu yếm. Bất giác cô tự mỉm cười, cô lại có thêm một đứa con trai bé bỏng này nữa. Kết quả của một cuộc tình khó được xã hội chấp nhận khi cha của đứa bé chỉ đáng vào tuổi con của mẹ nó. Trận gió lớn thổi ngang qua sân vườn sau nhà khiến cây lá xào xào nghe rất rõ. Giữa đêm khuya tâm hồn của con người dường như tĩnh lặng nhưng cũng có biết bao suy tư trằn trọc.
Sáng mai thôi, cô sẽ bay qua Singapore để chuẩn bị cho việc sinh nở. Cô mong chờ từng ngày, đếm từng giờ từng phút đến khoảnh khắc được bồng trên tay sinh linh bé bỏng. Mọi thứ đã sắp xếp xong đâu vào đó rồi, gọn gàng đầy đủ. Một tình yêu phải che giấu, sống trong kín đáo như vậy cũng làm cho cô thấy thoáng buồn. Biết làm sao được khi hai người trong cuộc yêu nhau với cả đống sự khác biệt.
Khác biệt về tuổi tác là điều ngày nay thường thấy trong xã hội, đặc biệt ở xã hội phương Tây. Nhưng khác biệt gấp đôi tuổi của người kia như cô và Hoàng là trường hợp đặc biệt hơn. Chênh lệch nhau cả một thế hệ, tưởng chuyện của cô và nó chẳng thể đi đến đâu. Nhưng ai ngờ, giờ cô đang ôm trong bụng cái thai của Hoàng với sự quan tâm chăm sóc và yêu thương dành cho nhau. Chuyện đời cũng thật oái oăm thay.
Chuyến đi này, Hoàng tự thu xếp không để cho ba nó biết, ngoại trừ mẹ nó ra. Cô mua vé hạng thương gia, nó mua vé dạng thường. Không phải vì tiếc tiền không mua chung hạng ghế ngồi cùng với cô, mà vì giữ tế nhị và sự kín đáo nên buộc nó không ngồi gần với cô. Nó cũng thấy cô mủi lòng, nên vẫn thường an ủi cô. Cô hiểu nên cũng chỉ buồn thoáng qua, cô lại càng yêu nó hơn.
“Tối nay anh về trễ chút nha em. Hôn em!”
Hoàng nhắn vội cho cô Thu vài chữ, nó phi xe thẳng đến bệnh viện nơi cu Bí đang nằm cấp cứu sau khi đọc được tin nhắn của Ngọc Dung. Nó luôn là như vậy, sống chí tình chí nghĩa với mọi người xung quanh. Đằng này, Tiên Sa là nhân viên phòng Hành chính do nó quản lý nên chuyện gia đình cô bé xảy ra chuyện lớn cũng là việc nó cần hết sức quan tâm.