Phần 59
– Chắc sếp Hoàng bận việc gì rồi đó chị.
Là một đứa con gái, ai cũng có những giấc mơ hoàng tử – công chúa hoặc hoàng tử – Lọ lem. Trong giấc mơ đó, chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú vô cùng. Đối với Tiên Sa, chàng hoàng tử đó là ai – không cần phải nói thì Ngọc Dung cũng biết được, đó là anh sếp trẻ tài giỏi. Cứ lần nghĩ đến chàng, cô biết thân phận mình bé nhỏ khó thể có thể lọt vào mắt xanh của chàng. Tình yêu có quá nhiều điều khó lý giải theo logic được. Trái tim của Tiên Sa cũng vậy, một tình yêu đơn phương đang ngày càng phát triển.
– Sếp Hoàng chắc chưa biết tình cảm chị dành cho ảnh phải không?
– Người như sếp Hoàng chắc… đã có người yêu rồi.
Giọng Tiên Sa buồn buồn. Ngồi nhìn chị bạn mình như vậy, nhưng Ngọc Dung cũng không biết cách nào để giúp bạn. Sếp Hoàng không phải người để có thể tiếp cận dễ dàng, mặc dù ở Công ty lúc nào cũng luôn thân thiện và nhiệt tình với mọi người. Thời gian về làm sếp trực tiếp ở phòng Hành chính tuy chưa nhiều nhưng đã chiếm trọn tình cảm quý mến của mọi thành viên của cả phòng. Sếp trẻ tuổi, có học thức, tài giỏi và lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện, rồi cả cách ăn nói nhẹ nhàng lôi cuốn nữa chứ.
Tất nhiên có biết bao cô gái thầm mong được làm người yêu của sếp. Chen chân vào chốn chật hẹp như vậy, không biết liệu Tiên Sa có chút cơ may nào hay không. Càng nghĩ cô bé Ngọc Dung lại cảm thấy chị bạn Tiên Sa khờ… Nhưng rồi Ngọc Dung lại chợt nghĩ mình nông cạn, tình yêu đã đến, dẫu có là người khôn ngoan cũng hóa ngu ngơ mà thôi.
Suốt bao nhiêu năm đi học, từ khi còn trung học đến lúc trung học nghề nữa, mặc dù không thiếu những “cái đuôi” theo sau chân, nhưng cô bé chưa hề rung động ai. Dĩ nhiên có một hai người cũng khiến Tiên Sa có chút thiện cảm, và cũng chỉ đến mức độ vậy thôi. Còn yêu ư. Chưa hề có. Không phải trái tim cô bé sắt đá, nhưng vì trong giai đoạn đó một phần do phải cố gắng chuyên tâm học hành để tốt nghiệp ra trường có công ăn việc làm phụ thêm cùng ngoại nuôi dạy cu Bí nên người. Trách nhiệm đôi khi khiến cô bé trở nên già dặn hơn trong suy nghĩ, mặc dù tâm hồn trẻ trung yêu đời.
Buổi chiều trôi qua thật chậm, trời Sài Gòn đã mưa, cơn mưa vội đến và vội đi…
Lơ đãng nhìn qua cửa sổ, Hoàng trầm ngâm nghĩ ngơi. Nó đang nghĩ đến tương lai, đến cái ngày khi đứa con của nó và cô Thu chào đời, nó được chính thức làm một người Cha. Thiêng liêng lắm. Càng nghĩ nó lại càng thấy thương mẹ vô cùng. Rồi nghĩ đến ba nó nữa, ông tất bật với vô số công việc, nhưng vẫn luôn yêu thương, quan tâm đến gia đình. Ai cũng như vậy, lúc còn trẻ đều chưa thấu hiểu tình yêu của cha mẹ dành cho mình. Cứ như mình phải là chiếc rốn của vũ trụ, được cưng chiều được bảo bọc che chở một cách mặc định. Còn nhiều khi tình yêu thương dành cho đấng sinh thành lại có phần hời hợt. Nhưng đến một ngày được làm một người cha, một người mẹ thì sẽ dần dần thấu đạt được tình cảm cao cả của cha mẹ và con cái.
Không muốn phá hỏng dòng suy tư của Hoàng, cô Thu đứng phía sau khá xa nhìn mơ màng. Cô cũng không ngờ chính nhờ sự táo bạo của cô khi quyết định ghé thăm mẹ Hoàng hôm nay lại có một kết quả tương đối khả quan. Dù không mở lời chính thức, nhưng qua cách nói chuyện khi nghe bà gọi cô và Hoàng là hai đứa, cô cũng nhẹ nhàng trong lòng.
Sau đó nó gọi taxi cho cô về, còn bản thân chạy xe gắn máy theo sau. Ngôi nhà này của cô tràn ngập niềm hạnh phúc, chẳng phải chính ở nơi đây cô và nó được hưởng những ái ân mặn nồng đó sao. Những cử chỉ âu yếm vuốt ve dành cho nhau, những nụ hôn cháy bỏng, những cảm xúc thăng hoa quá đỗi tuyệt vời.
Mùi cà phê thơm lừng bốc lên từ sau phía, Hoàng ngó ngược lui thì thấy cô Thu đang pha một phin cà phê. Hai đôi mắt nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng dường như đã nói với nhau tất cả.
“Anh yêu em, Thu ơi! ”
“Em yêu anh, Hoàng ơi”
Trời bên ngoài vẫn đang đổ mưa. Trên sofa phòng khách, cô Thu ngồi tựa đầu vào vai Hoàng tình tứ.
– Giờ còn phần ba anh nữa, không biết mẹ sẽ lựa lời nói với ba sao nữa đây.
– Anh có thấy chán khi yêu em không?
– Sao lại chán? Anh không cho em được nói vậy nữa nghen hông? Anh yêu em, anh muốn mình thành vợ chồng với nhau, được ở bên nhau cả đời.
– Em xin lỗi. Tại em thấy vì em mà anh mâu thuẫn với ba mẹ.
Siết chặt cô sát ngực, Hoàng hôn lên tóc cô âu yếm.
– Anh muốn chăm sóc cho em với con. Anh không thể sống thiếu em được đâu Thu ơi.
– Em cũng vậy, em yêu anh. Em muốn được làm vợ của anh, anh làm em hạnh phúc lắm.
– Mẹ chịu em làm con dâu rồi đó em thấy không?
– Dạ em biết. Mẹ thương anh lắm đó anh biết không?
– Anh biết chứ.
– Em thấy… quý mẹ anh lắm.
Nó đã thấy cách cô cư xử với mẹ nó, và nó hiểu cô thật sự như lời cô vừa nói không ngoa chút nào. Nhưng càng nghĩ nó càng yêu cô nhiều hơn, cô đã vì nó mà phải chịu nhiều buồn đau.
Sáng thức dậy khi cô vẫn còn ngủ say, Hoàng ngồi ngắm cô một lúc thật lâu. Bước vào phòng tắm, dòng nước ấm buổi sớm mai khiến nó tỉnh táo và thêm phần khoan khoái. Một ngày mới tràn đầy năng lượng, nó tự mình cười mỉm khi soi mình trong gương. Nó nhìn thấy một người đàn ông tuổi rắn rỏi, cương nghị ở trong gương đang nhìn chăm chú nó. Hình như gã ấy mỉm cười với nó nữa, lại còn thì thầm nữa chứ.
“Cậu sẽ hạnh phúc Hoàng à. Tôi là cậu… của tương lai khi chính thức làm được cha. ”
“Gã ta có râu ư? ”
Bất giác đưa vuốt cằm, thì ra râu nó đã ra lún phún. Có phải trong những ngày qua nó luôn lo lắng, ai đó có nói rằng “rầu rĩ râu ria ra rậm rạp”. Phải chăng nó đã già đi…
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm choàng quanh người, Hoàng thấy cô Thu vẫn còn ngủ say lắm. Có lẽ cô mệt, nhất là cả đêm hôm qua cả hai chuyện trò với nhau nhiều lắm. Câu chuyện đưa cả hai thêm gần gũi nhau, và cũng khiến thời gian trôi quanh nhanh gần về sáng. Nằm gối đầu lên ngực người yêu, cô Thu lim dim ngủ lúc nào mà nó cũng không hay biết. Đến khi không thấy cô lên tiếng, nó nhìn lại thì cô đã nhắm mắt ngủ khá say rồi.
Hoàng có một tủ quần áo khá đầy đủ ngay ở trong phòng ngủ. Quá nửa số là do cô Thu tự tay lựa chọn cho người yêu với khiếu thẩm mỹ tinh tế của cô. Nhìn qua nhìn lại nó chọn một chiếc áo thun áo cổ kiểu Polo màu xám lông chuột có sọc trắng nhuyễn, một chiếc quần kaki ống suông màu kem đậm, đi cùng đôi giày sneakers cổ điển trắng.
Đi đến bên giường, nó cúi xuống hôn lên má người yêu. Đâu ngờ cô Thu kéo nó xuống, hôn sâu lên môi Hoàng.
– Bắt được một người hôn trộm nha.
– Anh tưởng em vẫn còn say ngủ. Đâu ngờ…
– Sao hổng thức em dậy?
Cô nũng nịu liếc mắt. Nó nựng lên mũi cô, mắt nó đá lông nheo.
– Em ngủ thêm đi chút đi. Anh vô văn phòng trước đây. Yêu vợ của anh nhiều!
– Em yêu ông xã nhiều. Chụt!
…
– Sếp!
Không ngờ cô bé “bánh mì em” cũng vừa bước vào cửa văn phòng.
– Em đi làm sớm ha?
– Choy oi, thường xuyên em đi làm giờ này mà, tại sếp không thấy đó thôi.
– Hihi.
Biết mình lỡ thốt một câu có phần hơi nhạt nên Hoàng chỉ nhoẻn miệng cười thay thế.
– Trưa qua sếp bận việc phải hông?
– Ừ…
Bất chợt nó nhớ ngay đến việc hẹn hai cô bé lễ tân này đi ăn trưa, những mãi lo lắng chuyện cô Thu với mẹ nên quên hẳn đi mất. Hiểu cô bé muốn nhắc khéo lại chuyện đó, không thể thất hứa với mọi người nhất là với nhân viên được, vì từ trước giờ nó luôn là người biết giữ lời.
– Anh xin lỗi vì hôm qua có việc gấp đột xuất. Trưa nay nhé.
– Dạ đâu… em có nhắc chuyện đó…
Miệng thì nói như vậy, nhưng chẳng phải đó là dụng ý của Ngọc Dung hay sao, nên cô bé lúng túng khi sếp đoán ra thâm ý của mình.
– Thôi nhất định vậy ha bé bánh mì em.
– Sếp lúc nào cũng cứ… bánh mì bánh mì hoài à. Chết tên em luôn rồi.
Hoàng bước về phía buồng thang máy, để lại sau lưng Ngọc Dung giẫy môi thật đáng yêu.
Bên cạnh việc đẩy mạnh việc nhập khẩu và phân phối mặt hàng mỹ phẩm từ Châu Âu, có nhiều lĩnh vực Công ty quyết định tham gia vào thị trường. Sau một loạt cơ cấu lại bộ phận nhân sự ở cấp quản lý cấp cao, cho đến tuyển dụng thêm những nhân viên có tiềm năng, quyết định trong năm sau làm bàn đạp nâng doanh thu và lợi nhuận lên cao gấp ba lần năm ngoái.
Quyết tâm xây dựng một hệ thống các trung tâm chăm sóc sắc đẹp, kết với các spa tư nhân nữa, tạo nên một chuỗi phân phối quảng cáo cho một số dòng sản phẩm chủ lực của Công ty. Công việc của Hoàng trong thời gian sắp xếp sẽ phải đăng thông tin tuyển dụng thêm nhân sự mới cho Công ty. Vì phòng Hành chính của nó đúng gọi tên đầy đủ phải là Hành chính – Nhân sự. Giai đoạn phát triển mới này chú trọng xây dựng bộ máy kinh doanh, chính là nơi đang lại doanh thu và lợi nhuận cho Công ty, nói nôm na chính là nơi hái ra tiền cho toàn Công ty.
…
Lần đầu tiên đi làm bằng xe buýt, nên cho dù đã dậy từ rất sớm để đi làm nhưng Tiên Sa vẫn đến Công ty muộn giờ. Thấp thỏm khi ngồi trên xe, cô bé nhắn tin báo với Ngọc Dung lý do tại sao mình đến trễ, và cũng dặn đề phòng nếu sếp có hỏi nhớ xin phép giùm cho cô. Phải đi hai lượt xe buýt rồi còn phải lội bộ cả một quãng đường hơi xa mới đến được văn phòng làm việc.
Tội nghiệp cô bé, mồ hôi mồ kê ướt cả chiếc áo chemise trắng. Chiếc xe cũ của cô bé không thể chịu đựng được cơn mưa ngập nước lai láng của Sài gòn đêm qua. Dắt bộ dưới trời mưa tầm tã, có mặc áo mưa mà cũng như không. Lúc về đến gần nhà, cô bé dắt vào một tiệm sửa xe quen để nhờ sửa chữa. Cô bé nhìn thấy cả gần chục chiếc đang nằm chờ. Anh chủ tiệm nhìn Tiên Sa có vẻ thông cảm nhưng căn dặn.
– Phải sớm lắm trưa mai anh mới sửa xong cho bé Sa được.
Cô bé cũng đành phải chấp nhận thôi, nhưng cũng cố gắng nài nỉ.
– Anh Chín giúp em nha, tại… em hổng có xe để đi làm.
– Ừ anh sẽ tranh thủ. À khi nào sửa xong anh đem vô nhà cho ngoại luôn ha.
– Dạ thôi, anh để ở tiệm đi, em đi làm về em ghé lấy.
– Ok bé Sa.
Sợ ngoại lại thêm lo lắng nữa, nên Tiên Sa không muốn cho anh Chín làm điều đó, chiều nay đi làm về nó sẽ tự đến tiệm để nhận lại xe…
Sáng nay cô bé điệu đà trong chiếc áo kiểu bằng lụa màu trắng. Vải lụa vốn mỏng manh nhưng chính bản thân cô bé vậy. Như tại sao Tiên Sa lại chọn chiếc áo trông khá sexy như vậy, bởi vì hôm nay là ngày thứ bảy, được phép ăn mặc tự do không theo đồng phục quy định dành cho nhân viên bộ phận lễ tân như cô bé. Và một điều còn quan trọng hơn nữa, hôm nay là ngày sinh nhật của Tiên Sa. Cô bé muốn được ai kia nhìn thấy sự tươi nguyên của mùi hương lúa mới trổ đồng.
Tâm hồn cô gái trẻ, dù trong sống môi trường khó khăn, vất vả thì vẫn luôn không ngừng mơ mộng. Giấc mơ chưa bao giờ bị đánh thuế, hay phải bỏ tiền mua lấy. Tiên Sa cũng vậy, cô bé nỗ lực bản thân và cũng ước mơ một ngày không xa cô sẽ có một cuộc sống tươm tất hơn, khá giả hơn. Ngoại không phải vất vả khuya sớm buôn bán tảo tần chăm lo cho hai chị em cô nữa.
Ngoại sẽ được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, cu Bí sẽ chỉ việc lo học hành. Mọi khó khăn lo toan sẽ thuộc tất cả về Tiên Sa, gia đình nhỏ này sẽ không còn buồn phiền mà chỉ có tiếng cười vui nhộn mà thôi. Viễn cảnh tươi sáng đó càng lúc càng thôi thúc cô bé làm việc chăm chỉ hơn.
– Ố quồ, chị… lộng lẫy quá.
Đúng như lời Ngọc Dung vừa thốt lên khi thấy bước vào cửa chính tiến về phía khu vực lễ tân. Dù dùng từ “lộng lẫy” có phần hơi quá, nhưng cũng phải công nhận ngày hôm nay Tiên Sa rất quyến rũ và đầy vẻ thướt tha. Chiếc áo lụa thật sự rất đẹp, hình như mặc mà nhưng không mặc, lấp ló da thịt ẩn hiện qua làn vải mỏng mơ hồ.
Nhìn đồng hồ treo tường đã hơn 8h30’, trễ hơn giờ làm việc chính thức là 30 phút nên cô bé không có dịp được nói tiếng chào với chàng sếp trẻ hôm nay đến sớm.
– Không biết sếp Hoàng có nhớ… mình quên…
– Sếp nói trưa nay, sếp xin lỗi vì hôm qua sếp có chuyện gấp chị ơi.
Ngọc Dung nhanh nhảu cắt ngang câu nói của Tiên Sa.
…
– Em có biết con mình đang yêu ai không?
Nghe chồng hỏi, mẹ Hoàng dự cảm hình như có điều gì ẩn ý sau câu hỏi này. Bà đặt ly sữa tươi trước mặt chồng, vẫn cố giấu chút lo lắng bằng nụ cười tươi tắn.
– Sao anh lại hỏi em điều này?
– Anh tưởng con mình có tâm sự với em vì suốt ngày anh luôn bận rộn công việc nên ít có thời gian trò chuyện với con.
– Em cũng… chưa nghe con nói gì chuyện có người yêu hay không.
Bà đành phải dối chồng, vì bà biết nếu ông biết được chuyện tình yêu của Hoàng với cô Thu thì chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành. Vốn là người khéo léo cư xử, tế nhị và chu toàn nhiều việc trong gia đình nên bà không để gia đình mình rơi vào cảnh ồn ào. Tuy biết không thể giấu lâu được, nhưng để dần dà bà suy nghĩ tính cách giải quyết. Còn trước mắt không thể tiết lộ cho chồng biết gì cả về cuộc tình của Hoàng.
Gương mặt ba Hoàng vẫn chưa giãn nở khi hớp một ngụm sữa. Ông có vẻ đang nghỉ ngợi điều gì đó. Mẹ Hoàng tin vào linh cảm của mình, rõ ràng ông đang cố giấu bà một chuyện gì chưa nói ra.
– Có việc gì mà nhìn anh có vẻ…
Bà ngưng lại vì chợt nhớ mình cũng đang giấu chồng một bí mật khủng khiếp.
– Anh nghĩ con mình không những đã có người yêu rồi, mà còn…
Ba Hoàng đã dừng ngang nửa chừng câu nói, vì ông đang lưỡng lự có nên tiết lộ chuyện đã chẳng hay ho gì mà ông đang biết và cảm nhận.
– Sao anh đoán như vậy?
Mẹ Hoàng hỏi thăm dò. Ông cố gắng chống chế bằng một câu không thuyết phục lắm.
– Nhìn dáng vẻ con tươi tắn yêu đời. Thôi mình đi nghỉ thôi bà xã, sáng mai anh phải bay chuyến sớm.
Đã nằm trên giường, hai mắt nhắm lại nhưng trong đầu ông cứ nhớ đến hình ảnh chiếc xe sedan hiệu Audi A6 đi cùng biển số có 4 ký tự cuối rất dễ nhớ 7879…
…
Nhả từ trong miệng ra lòng bàn tay một đống tinh dịch mà Tuấn vừa phóng thẳng vào miệng cô Chi sau màn khẩu dâm tuyệt vời. Vẫn chưa mặc lại một mảnh vải nào trên thân hình nên không thể chạy ngay vào phòng tắm nằm bên ngoài kia được, cô tìm hộp giấy vệ sinh rồi vội ra mấy tờ giấy một lúc. Trút hết cả đống dịch nhầy trắng đục này lên giấy, không quên lau sạch lòng bàn tay rồi gói ghém cẩn thận. Lởn vởn trong đầu cô chỉ một thứ, con cặc to đen sì của Tuấn.
“Nhưng sao mình hư hỏng như thế này, đó là con trai của bạn thân mình mà. Làm sao mình có thể nhìn mặt nhỏ bạn được, hổng lẽ… lại kêu nó là mẹ… ”
“Không thể được Chi ơi là Chi. ”
Lý trí cô lên tiếng, và song hành là hình ảnh đen tối kia cũng chẳng tha cho cô. Con cặc thuộc loại hàng khá to so với tất cả những gã đàn ông mà cô đã từng làm tình cùng với họ. “Cô bé” của cô Chi vừa trải qua một trận “quậy phá” tưởng chừng được thỏa mãn nhưng nửa chừng đứt quãng thế này nên vẫn còn ưng ức khó chịu vô cùng.
Áp bàn tay xoa xoa ấn ấn lên mu lồn, cô Chi thầm ước có một người đàn ông nằm bên cạnh cô ngay thời điểm này…