Phần 57
Trời Sài Gòn đã vào mùa mưa, liên tiếp những cơn mưa như trút nước đổ xuống thay cho nhưng ngày nắng nóng oi bức. Suốt gần cả tuần nay, từ chiều đến tối cứ liên tục mưa nên xe hủ tíu đầu hẻm của ngoại Tiên Sa buôn bán rất ế ẩm. Mấy buổi tối vừa rồi, cả ba bà cháu phải ăn hủ tíu ế thay thế cơm.
Cô bé rất thương ngoại nên ăn vẫn ngon miệng, chỉ tội nghiệp cho cu Bí. Cậu bé chỉ ăn có một chén nhỏ hủ tíu mà thôi, nhìn thấy em trai mình như vậy thì Tiên Sa hiểu rằng cu cậu đã ngán lắm rồi. Vì trẻ con mà, đâu thể như người lớn có nhiều nghị lực và sức chịu đựng hơn. Thương cho em nhiều, Tiên Sa thầm nghĩ cố gắng nỗ lực trong công việc, ráng sức phấn đấu và mong mỏi một tương lai tươi sáng chờ đợi cô bé cùng ngoại và cu Bí. Có một vài bữa tối, sau khi xin phép ngoại trước, Tiên Sa mua cơm tấm cho cu cậu đổi món. Cu Bí rất thích món chả của cơm tấm, thằng bé chẳng bao giờ chịu ăn sườn nướng.
Ngồi nhìn em ăn ngon miệng, người chị nhoẻn miệng cười. Và cũng gần đó, ngoại thỉnh thoảng lấy khăn chấm chấm lên mắt. Bà cụ đã khóc, nhưng cố giấu không cho hai đứa cháu thân yêu biết được điều đó.
Có những điều đơn sơ như vậy thôi, cũng đã là hạnh phúc của cả một gia đình.
Chỉ có nhờ những buổi sáng, xe bánh mì của ngọa khá đông khách. Ở khu vực gần chợ Bình Tây nên buôn bán ăn uống tương đối dễ chịu. Nói thêm về xe bánh mì này, dù lấy bánh mì từ lò bánh, nhưng sẽ luôn được nướng lại và ủ giữ tốt nên ổ bánh mì luôn giòn rụm. Rồi phải kể đến thứ bơ béo phết lên trong lòng ổ bánh, màu vàng hơi nhạt thôi, có vị thơm béo vừa phải nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Tiếp theo là đến phần pate, cũng chỉ là pate heo bình thường thôi chứ không phải loại pate gan ngỗng đắt tiền như trong các quán bán beefsteak sang trọng đâu nhé, nhưng nó có vị thơm nhẹ nhàng vừa mức, đi cùng vị tiêu cay cay, độ mặn mà rất vừa hợp với khẩu vị nữa. Chỉ bao nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho ổ bánh mì trở nên thơm ngon. Đặc biệt có rất nhiều người khách ở quán cà phê sát bên xe bánh mì của ngoại rất thường xuyên mua để dùng trong bữa ăn sáng.
Chính những ổ bánh mì cô bé mang theo đi làm, hay mua cho sếp Hoàng cũng chính là từ “cây nhà lá vườn”, giúp tiết kiệm được tiền quà sáng cho cả Tiên Sa cũng như cậu em trai. Cũng vì như vậy, khi rủ rê được cô bạn nhỏ cùng bộ phận tiếp tân cùng ăn sáng với bánh mì, biệt danh cả Công ty dành tặng cho hai cô nàng này là “cô bé bánh mì”. Dĩ nhiên cô lớn là “cô bé bánh mì chị”, cô kia là “cô bé bánh mì em”.
À, còn điều này nữa. Chị chủ quán cà phê láng giếng đó, mỗi sáng đều cho Tiên Sa một ly cà phê đá xay rang miễn phí. Chị ấy rất mến tính tình dịu dàng, nết na của cô bé. Có không ít lần chị chủ thường xuýt xoa.
– Phải chi chị mà có em trai thì chắc chắn em là em dâu của chị đó Tiên Sa.
Cô bé nghe vậy cũng thường hay cười tươi như hoa hàm tiếu.
– Có bà chị chồng như chị là em sướng nhất trên đời rồi.
Hai chị em cùng cười vang sảng khoái.
…
Sáng vừa ló mặt đến Công ty, sau khoảng thời gian vất vả vì mẹ nằm viện, bây giờ Hoàng trở lại quy cũ như trước kia. Nó đến nơi khá sớm, ấy vậy mà vẫn thua một người, Tiên Sa.
– Chào sếp!
– Chào em.
Nhưng nó hơi cau mày lại, cô bé hiểu ngay ý Hoàng muốn gì.
– Em quên, chào anh!
– Hihi ngoan thiệt.
– Sếp… á quên, em ngoan thì anh có thưởng gì hông?
Vừa nói cô bé phụng phịu đôi má, mắt nhìn nó. Hoàng cảm thấy chút lay động, nhưng dường như nó ý thức rằng mình đã có “vợ”, sắp đón con đầu lòng nữa, nên bản thân nó phải giữ chừng mực. Tuy nhiên nó mến cô bé lắm, tính tình hoạt bát, nhanh nhẹn, dễ thương, và cứ xem cô bé như một cô em gái thân yêu mà thôi.
Đi lướt qua quầy lễ tân, nó nói âm thanh vừa đủ lọt vào tai Tiên Sa.
– Tí trưa nay, 2 cô bé bánh mì đi ăn cơm với anh. Nhớ nói lại với bé bánh mì em luôn nha.
– Dạ…
Nếu ai đó từng nếm qua mật, sẽ biết độ ngọt của nó như thế nào. Và có lẽ tiếng “dạ” vừa rồi của Tiên Sa cũng không hề kém cạnh một chút nào.
…
Cốt ý mẹ Hoàng gọi cô Thu lên lầu, cũng chỉ vì muốn giữ kín câu chuyện mà bà và cô Thu sắp sửa diễn ra. Bà không muốn cho cô giúp việc nghe được chuyện tày đình về Hoàng với cô Thu. Lẽo đẽo theo mẹ Hoàng đi lên lầu, thấy bà bước vào phòng riêng thì cô Thu chỉ đứng ngoài xớ rớ. Mẹ Hoàng khoác tay.
– Cô vô trong này.
Bên trong phòng ngủ, có một phòng khách tương đối không quá lớn cũng không chật hẹp nằm ngay phía hướng ra ban công. Một bộ bàn 2 chiếc ghế, nơi dành riêng cho ba mẹ Hoàng thường ngay ngồi trò chuyện, ăn bánh uống trà. Mẹ Hoàng ngồi ghế phía xa chừa sẵn chiếc ghế phía gần.
– Cô ngồi đó đi.
– Dạ.
Không hiểu sao cô Thu cảm thấy lo lắng, vì giờ đây mẹ Hoàng không còn là chị bạn như trước đây nữa, mà bây giờ là “mẹ chồng” của cô. Tự nhiên cảm giác như ngày xưa còn trẻ lần đầu tiên về ra mắt bố mẹ của chú Long vậy đó.
– Hôm nay cô đến đây làm gì?
Vẻ mặt lạnh băng của mẹ Hoàng, vừa thoáng thấy càng khiến cô thêm phần sợ sệt, tim cô đập trong lồng ngực rất mạnh. Có đôi lúc cô phải cố lấy tay vịn hờ lên ngực vì sợ… tim rớt thẳng ra ngoài.
– Em… em… nghe… chị… xuất viện… nên em đến thăm.
– Chỉ vậy thôi hả?
– Dạ.
– Cô ngồi xuống đó đi.
Vẫn gương mặt lạnh lùng không biểu lộ nhiều cảm xúc, mẹ Hoàng chậm rãi hỏi.
– Giờ chuyện cô với thằng Hoàng – con trai tôi, cô tính thế nào rồi?
Hai bàn tay đan xen vào nhau, đặt trên mặt bàn, cô Thu bối rối giọng run run.
– Em… cũng định thưa chuyện này với… chị.
Hình như chữ “em” chữ “chị” trong bối cảnh này có vẻ ngượng ngùng đến kỳ lạ.
– Mặt cô cũng dày quá phải không?
Chân cô Thu sụp xuống. Cô đã quỳ trên mặt sàn nhà, hai tay bám trên mặt bàn, gương mặt cô trắng bệch hẳn đi. Cô mếu máo nhìn thật tội nghiệp.
– Chị có trách mắng gì… em cũng xin chịu. Em biết em làm chị đau lòng nhiều lắm. Em yêu Hoàng thật lòng!
– Yêu à? Cô nhiêu tuổi rồi mà lại mở miệng nói ra những câu nói như vậy hả cô Thu? Hoàng chỉ bằng tuổi con cô, con trai của cô chính là bạn thân của nó, mà cô lại có thể… Tôi thật không thể ngờ được… đàn bà như cô…
Cô Thu đã ràn rụa nước mắt, mẹ Hoàng tự dưng cũng thấy nao lòng. Bà không dám nhìn cô nữa, mắt hướng nhìn ra ngoài phía ban công. Ánh nắng vẫn đang ngập tràn ngoài kia, nhưng sao lòng bà cảm thấy âm u. Bóng đôi chim se đang nhảy nhót phía trên thành ban công thật đáng yêu.
Cô ngồi hai chân xếp chéo xuống, tay bưng mặt đớn đau đến khôn tả. Cô là thứ đàn bà chẳng ra gì, đến bạn của con mình mà cũng có thể yêu được, đến nông nổi như ngày nay còn đang bụng mang dạ chửa. Lại còn vác mặt đến tận nhà người tình trẻ, rồi phải chịu nghe những câu cay nghiệt của mẹ người tình xối xả vào mặt mũi.
…
Đang ngồi làm một số việc trên máy tính, chợt điện thoại bên cạnh Hoàng réo lên. Liếc mắt nhìn qua, quái lạ sao hôm nay cô giúp việc của gia đình lại gọi. Thì ra khi thấy cô Thu đến nhà, rồi khi bà chủ cùng cô ấy lên phòng riêng. Và nhìn thái độ cô giúp việc hiểu được sự tình có vẻ nặng nề lắm.
Trong suốt thời gian bà chủ nằm viện, cũng chính Hoàng đã kể hết mọi tâm tư cho cô giúp việc nghe. Nó xem cô như người trong nhà vậy. Cô đã giúp việc trong gia đình nó từ hồi nó còn học mẫu giáo. Cô thua mẹ nó năm tuổi, nên dường như nó xem cô như một người dì. Mà cũng đúng thôi, cô là một người em bà con xa với mẹ Hoàng. Gia đình đều ở dưới quê.
Đến sau này khi cô lấy chồng, ba mẹ Hoàng cũng đến dự, và biếu tặng cho vợ chồng một số tiền kha khá để làm vốn. Cô xin phép về thẳng quê sinh sống cùng chồng. Tuy nhiên khi cô mang thai đứa con đầu lòng, một sự cố không may đã xảy đến. Cô bị sảy thai, và từ đó vợ chồng cô luôn hục hặc vì chuyện này.
Buồn con, rồi cả buồn chuyện chồng suốt ngày say xỉn. Mọi thứ càng tụt dốc đến mức vào một ngày chồng cô bỏ đi tiệt tăm. Dù đã tìm đủ mọi cách tìm kiếm, đăng báo một khoảng thời gian nhưng vẫn bặt vô âm tín của chồng cô. Mẹ Hoàng lại một lần nữa giang tay ra với cô, gọi cô quay trở lại Sài Gòn. Cô cũng muốn đi xa để không phải nhìn thấy nơi mà cô đã đánh mất tất cả niềm hạnh phúc gia đình.
– Cậu về nhà ngay đi. Mẹ cậu với cô Thu có vẻ căng thẳng lắm. Tui thấy lo quá.
– Giờ mẹ con với cô Thu đang ở đâu hả dì?
– Bà chủ gọi cô Thu lại phòng rồi, cậu về liền đi.
– Dạ.
Dứt lời, Hoàng tung người tựa như muốn bay hẳn lên rời khỏi phòng. Hai Tiên Sa đang ngồi chợt thấy bóng Hoàng lướt cực nhanh qua quầy lễ tân. Cô bé cùng cô bạn bánh mì em cùng nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì mà sếp mình chạy như ma đuổi thế kia.
Phóng xe như bay trên đường, Hoàng cứ mong cho không có điều gì không hay xảy đến cho cô Thu cũng như cho mẹ nó nữa. Lòng như lửa đốt, nó lạng lách đánh võng giữa dòng xe vội vã để mau về đến nhà.
…
Cô Thu không dám trách giận gì mẹ Hoàng một chút nào, dẫu một chút xíu cũng không hề có. Điều cô trách, chính là tự trách bản thân mình sao quá yêu Hoàng, yêu đến bất chấp tất cả. Nhưng càng nghĩ cô càng trấn tĩnh lòng mình, cô yêu cho chính bản thân cô, không phải vì yêu cho mục đích nào khác. Tình yêu vốn tươi đẹp, người bước vào yêu cũng tựa như những cánh chim mặc sức lượn bay khắp trời yêu.
Cô đã yêu Hoàng bằng một tình yêu không toan tính, chẳng nghĩ suy thiệt thua gì hết. Bây giờ cô đang trong mình kết quả của cuộc tình ngang trái trong mắt của dư luận xung quanh, nhưng với cô đó chính là trái ngọt của Hoàng – tình yêu muộn màng của cuộc đời cô – đã trao vào trong thân thể cô. Không lý do gì cô phải buồn rầu nữa. Nếu mọi thứ không được chấp nhận, cô có thể đi đến một nơi nào đó thật xa, lánh bỏ mọi thứ, cô sẽ sinh con ra và nuôi nó khôn lớn. Như vậy cô vẫn luôn được nhìn thấy bóng dáng Hoàng qua đứa con bé bỏng.
– Con xin lỗi… nhưng con… thật lòng yêu Hoàng, con sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc đời, đến tương lai của ảnh.
Mẹ Hoàng giật thót, vội vàng quay mặt lại. Bà nhìn thấy ánh mắt buồn thê lương của cô Thu mà bất chợt hốt hoảng mà không kịp để ý cô đã thay đổi đại từ xưng hô khi trò chuyện cùng mình. Cô đã tự xưng mình là “con”, ý đã coi mẹ Hoàng là “mẹ”, cho dù có được sự đồng ý hay không. Vấn đề tuổi tác không còn có nghĩa lý gì ở đây nữa cả, người đang ngồi trên ghế kia chẳng là bà nội của đứa con trong bụng cô đó sao. Và như vậy chính là “mẹ” của cô, là “mẹ chồng” theo đúng nghĩa và thân phận thực tế giữa hai người.
– Cô… cô tính làm gì?
– Con sẽ tự mình sinh con của con với anh Hoàng, con sẽ tự mình nuôi con. Con xin lỗi vì đã làm… mẹ… thất vọng nhiều về con.
Nói chưa kịp dứt lời, cô Thu đã đứng dậy và cúi đầu trước mắt mẹ Hoàng. Bà ngơ ngác, khi đã nghe rõ từng câu từng chữ của cô.
“Cô ta đã gọi mình… là mẹ ư? Không thể… mà cô ta gọi như vậy thì thiệt ra cũng đâu có sai… ”
Dòng suy nghĩ khiến mắt bà có vẻ vẫn còn bất ngờ lắm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không thấy nét hằn học khó chịu như vừa cách đây chỉ vài phút trước. Khi nhìn lại đã thấy cô Thu đã quay lưng đi.
– Tôi chưa nói xong mà cô đi đâu?
Bất ngờ khi mẹ Hoàng nói tiếp, cô khựng đứng lại. Chỉ chừng hai giây cô xoay ngược người lại, ánh mắt nhìn mẹ Hoàng dường như đang cố tự hiểu xem bà ấy đã muốn nói gì tiếp với mình.
– Mẹ muốn dạy gì con ạ?
Cô rất lễ phép, bất kể trước đây mối quan hệ giữa hai người là chị em bạn bè, nhưng bây giờ cô phải trả nó về đúng với ngôi thứ giữa đôi bên.