Phần 91
Câu chuyện thằng Tuấn mặt thộn thật lại đã kết thúc, mọi người im lặng e dè, vì đây là chuyện quá tế nhị, hơn nữa lại có người trong cuộc là tôi ở đây, cho nên chẳng ai muốn nói câu gì sợ làm tôi buồn hoặc phát rồ lên. Cuối cùng, chỉ có lão Khải lé sáng suốt nói:
– Chuyện này không ổn chút nào rồi, nhưng quan trọng nhất là, mẹ mày, cô Dương Huyền ấy, hiện đang ở đâu ? Cách tốt nhất là để cho ta đối mặt với cô ấy, chắc chắn ta sẽ biết được mẹ con đã bị làm sao ?
Tôi cũng nhanh chóng nghĩ tới chuyện đó nên đáp luôn:
– Lúc cái nhau với mẹ xong thì cháu đi thẳng tới bệnh viện luôn, và lúc đó đã thấy mẹ cháu đang ở đó rồi, nhưng sau đó thì lại biến mất… không biết ở đâu ?
– Vậy làm thế nào ? – Ông Khải lé hỏi
– Điện thoại!!! – ông Phú thông minh đột xuất kêu lên
Reng… reng… reng… reng…
Một hồi chuông kéo dài, sau đó là tiếng tút… tút… tút.. Báo hiệu không có ai nghe điện thoại. Lòng tôi chợt dâng lên lo lắng bất an kỳ lạ.
– Thôi, bây giờ tốt nhất là về nhà chú mày xem thế nào mới được. Đi thôi, ta có linh cảm không tốt !!! – Ông Khải kêu.
Lúc này thằng Tuấn mặt thộn mới nói:
– Ấy ông ơi, còn bố cháu thì sao ?
– À ta quên mất…
Ông này vội vàng lôi từ trong túi ra một lá bùa được vẽ những ký tự ngoằn ngoèo bằng máu, mà chẳng đâu lạ vì hồi trước cái hôm tôi ở lại nhà mấy lão già, đã bị mấy lão ấy đè ra lấy ít tiết. Hóa ra để làm cái trò mê tín dị đoan này. Nhưng giờ không phải là lúc để cằn nhằn nữa, chỉ thấy ông Khải lé kín đáo luồn cái bùa trong trong người của ông hiệu phó, bỏ xuống phía trong lưng áo.
– Rồi, thế là xong. Khi nào xử lý xong chuyện ta sẽ chữa trị cho nốt. Cái bùa quý này ta khổ công lắm mới làm được đấy, nhớ bảo bố mày trả tiền.
Rồi cứ thế đám chúng tôi hò nhau đi nhanh ra cổng bệnh viện, thằng Tuấn mặt thộn thấy vậy kêu to:
– Ấy, Dũng ơi, cho tao đi với.
Tôi dừng lại hỏi nó:
– Mày đi làm gì ?
– Tao.. tao muốn giúp mày… chắc mày biết mẹ mày không phải là mẹ mày… ? – Thằng này bắt đầu ăn nói linh tinh.
– Thế còn bố mày thì sao, không ai trông à ?
– Mẹ tao sắp tới rồi, giờ tao đi cũng được.
– Thôi được, vậy thì đi cùng bọn tao… hi vọng mày giúp được tao cái gì đó, hừ !!!
Vậy là thằng Tuấn mặt thộn vui mừng ra mặt mà chạy theo bọn tôi, có lẽ nó thấy rằng tôi có vẻ nhưng không giận nó. Còn bản thân tôi, biết rõ cái bản tính thật thà tốt bụng và hơi bị thộn của nó, hơn nữa lần trước nó cũng có công giúp tôi rất nhiệt tình, cho nên lần này cũng không thể thiếu mặt nó được.
…
Vậy là cả đám vội vàng bắt một con taxi 7 chỗ chạy thẳng về nhà.
30’ sau, xe dừng ở cửa. Tôi phi thẳng vào trong nhà, nhưng không thấy mẹ đâu cả, căn nhà trông không. Lúc nãy từ bệnh viện đi ra đã là 5h 30’. Vậy thì bây giờ đã là 6h rồi, vì đang là đầu hè nên trời vẫn còn sáng rõ làm tôi không chú ý tới thời gian. Lẽ ra lúc này mẹ không thể đi đâu được, cũng không có chỗ nào để đi cả…
Tôi hoang mang quá, mẹ đang ở đâu. Bỗng nhiên tôi nhớ tới cô Thùy Linh, biết đâu cô ta biết được điều gì. Vậy là tôi rút điện thoại ra gọi…