Phần 90
Cả đám người la lên đồng thanh khi nghe tôi nói, cứ thể như chuyện đó không thể xảy ra được vậy. Tôi nghĩ có lẽ mình nói chưa rõ ràng lắm nên mọi người hiểu lầm, thành thử phải chữa lại. Tôi khoát tay nói:
– Không phải như mọi người nghĩ đâu… cháu nghĩ… có lẽ… có thứ gì đấy đang ám mẹ cháu hoặc… tương tự như thế… bởi vì…
Rồi tôi kể lại cho đám người đó chuyện vừa rồi tôi chứng kiến thấy, không nói rõ chi tiết tôi thấy mẹ tôi đang làm gì trong phòng nhưng cũng đại khái là thấy mẹ tôi ở trong phòng rồi đột ngột lúc tôi vào thì không thấy đâu nữa. Chính vì nghi ngờ có chuyện gì đó kỳ lạ nên tôi mới nhờ ông Khải lé tới giúp đỡ là như thế. Mọi người nghe được thì kẻ nghi hoặc, người thì bảo không tin. Riêng thằng Tuấn mặt thộn thì đang run rẩy, mồm thì mấp máy như đang muốn nói gì. Nhưng lúc này ông Khải lé bỗng nói:
– Không thể có chuyện như thế được, tao khẳng định là mẹ mày không có chuyện gì cả…
– Dạ, sao cơ ? – Tôi ngạc nhiên hỏi
– Ngày nào bọn ông mày chả rình… à nhầm, là trông thấy mẹ mày đi chợ, đi làm về mấy lượt. Ông biết rõ mẹ mày vẫn bình thường, không có bị gì hết. Chắc chắn!!
Vậy… vậy… vậy chuyện quái gì đang xảy ra ?
Nhưng rồi, mọi chuyện đang rối rắm và khó hiểu như thế thì bỗng nhiên thằng Tuấn mặt thộn mở mồm ra nói lại càng làm cho câu chuyện thêm phần rối loạn, nó mếu máo nói:
– Ông ơi, có thật bố cháu không cứu được nữa không… huhuhuhuuh
Ông Khải lé quay sang dọa nó:
– Chẳng thế, sắp đứt tới nơi rồi còn gì…
– Huhuhuhuh… Thế ông có cách nào giúp bố cháu với, cháu xin ông đấy… huhuhuh
Lúc này là lúc cần phải làm hàng thằng ôn này, lão Khải lé bèn đổi giọng nói:
– Uhm, có cách thì chắc chắn là có cách, nhưng khi mà lão chưa biết được nguyên nhân sự việc thì không dám ra tay. Giờ động vào một cái là bố mày giãy đành đạch chết liền…
– Ăc…
Lúc này, thằng Tuấn mặt thộn bỗng im lặng như muốn quyết định chuyện gì đó. Mọi người cứ thế yên lặng nhìn nó, chờ nó phun ra câu chuyện còn đang giấu. Cuối cùng, thằng mặt thộn lì lợm này mới chịu mở mồm ra nói. Câu chuyện của nó làm tôi thấy bất ngờ vì nó liên quan tới tôi, liên quan tới tình bạn của nó đối với tôi. Nó mếu máo nói:
– Dũng ơi, xin lỗi mày nhé. Tao không muốn cho mày biết vì sợ mày giận, mày sẽ đau lòng… huhuhuh
Tôi thì lúc này đang nôn nóng lắm rồi, sao mà chờ nó lê thể được. Bèn tức tối ngắt lời nó:
– Không sao đâu, chuyện gì tao cũng chấp nhận được hết. Mày nói mau đi, tao không giận mày đâu.
Thằng Tuấn nuốt nước bọt trấn tĩnh rồi bắt đầu kể:
– Cô Dương Huyền, người mà tao không muốn nói chính là mẹ của mày ấy. Cô ấy… cô ấy… chính là cô ấy…
– HẢAAAAA ??????? – cả đám người lại thốt lên, nhưng rồi thằng Tuấn lại nói tiếp:
– Cô ấy, ngày nào cũng tới đây thăm bố con nhà tao… Ban đầu thỉnh thoảng mới đến một chút. Sau rồi, ngày nào cô ấy cũng đến. Hàng ngày ngồi cạnh bố tao nói chuyện rất vui vẻ và thân mật. Thế rồi một hôm… một hôm… Tao tình cờ vào phòng, và thấy cô ấy, cô Dương Huyền… đang… đang…
– Đang làm sao ? – Lão Phú lác hấp tấp nói. Mẹ nó, lão này chắc thừa biết chuyện đang xảy ra rồi con ham hố…
– Cô Dương Huyền… đang… đang… ấy… ấy nhau… với… với… bố… bố tao.
Nghe tới đây, cả đám lại đồng thanh hô to đầy kinh ngạc:
– HẢ???????
– Đéo thể như thế được !!! – Ông Phú lác gào to như thể bị sốc nặng, nữ thần trong lòng ông sụp đổ rồi sao…
Cả đám lão già ai cũng biết, Dương Huyền ở khu phố chỗ ông là một nữ thần tuyệt vời nhất. Nàng xinh đẹp tới mức nào thì hẳn ai cũng biết, nhưng quan trọng hơn nữa là cái tính cách, cách đối xử với mọi người lúc nào cũng hiền thục, dịu dàng hơn hết lại pha chút ngây thơ. Thỉnh thoảng có ông già mở lời trêu chọc mà nàng dường như còn không biết, vẫn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mọi người cười mình mà không hiểu. Một cô gái tuyệt vời như thế, mà hiện giờ họ lại phát hiện ra được cái mặt tối đằng sau con người của nàng thì làm sao mà chấp nhận được.
Cảm thấy ông bạn già quá đỗi chán nản và thất vọng, ông Khải lé là người đang khá hiểu chuyện hơn mọi người bèn mở miệng trấn an:
– Từ từ đã, nghe hết chuyện đi đã. Chưa thể biết được… thằng mặt thộn, mày kể tiếp đi!!
Đám lão già đã thôi xôn xao, bộ mặt hậm hực nhìn nhau đầy thất vọng nhưng vẫn im lặng nhìn thằng mặt thộn chờ nó nói tiếp. Có ông nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, và vẫn ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh.
Thằng mặt thộn kể tiếp:
– Hôm ấy, cô Dương Huyền đã gọi cháu ra, bắt cháu thề không kể chuyện này với ai, bù lại… bù lại…
– Ôi đệch mẹ… – Tiếng ông Phú lác than thở đầy thất vọng.
Hẳn ai cũng biết nguyên nhân thằng mặt thộn này cũng có triệu chứng giống bố nó rồi, cho nên ai cũng hiểu Dương Huyền đã làm gì với thằng nhóc. Còn bản thân thằng mặt thộn, khi nói đến đấy, nó nhìn tôi với ánh mắt đầy xin lỗi, nó nói với tôi:
– Dũng, tao có lỗi với mày… mày biết đấy, từ “hôm đó” tao… tao…
Lúc này, tôi sợ nó lại phun ra cái vụ động trời của 3 người chúng tôi nên khoát tay cản nó:
– Mày im ngay, không phải trình bày. Kể tiếp đi…
Đám lão già nhìn tôi và cũng hiểu lầm cái thái độ của tôi lúc đó, bọn họ tưởng tôi đang rất tức giận nên không muốn nghe nữa, nhưng thực ra trong lòng tôi bây giờ đầy nghi ngờ và khó hiểu. Tôi cần phải biết thêm thông tin…
Nhưng lúc này ông Thắng không chịu nói hét toáng lên:
– Mẹ mày, thế là hàng ngày bố còn mày đều xoạc nhau với nữ thần à… ôi mẹ kiếp…
Đúng là cái lão già mất nết, có lẽ vì ghen tức khi tưởng tượng ra viễn cảnh ấy nên lão này không chịu nổi. Ông Khải lé đành phải khẽ huých vào cái đám xương sườn nhô ra của lão già mất nết ấy ra hiểu rồi nhìn về phía rồi ý nói: “Mẹ mày, con trai người ta đang ngồi ở đây này, nói năng cho cẩn thận”. Thật cái lão Khải lé này mặc dù cũng già mất nết nhưng ít nhất lão còn có tố chất làm người già cả tâm lý, không giống mấy lão còn lại.
Lúc này, lão Khải mới hỏi thằng mặt thộn những nghi vẫn của mình.
– Chuyện mày kể là như thế, xác định là nói thật đúng không? Nói sai là ảnh hưởng tới lão chữa bệnh cho bố mày đấy.
– Dạ, con thề… huhuhuh – Thằng Tuấn khẳng định
– Chuyện chỉ có thế ?
– Vâng ?
– Thế chú mày còn thấy có gì lạ lùng xảy ra từ hôm đó không ?
– Dạ…
Thằng mặt thộn chường ra cái bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nói:
– Thực ra… thực ra… có… có nhiều lắm ạ.
– Nhiều là như thế nào, kể cho lão nghe.
– Từ hôm đó, ngày nào mẹ Dũng cũng tới phòng bệnh của bố con, nhưng vào toàn những lúc bất ngờ ấy. Con không biết cô ấy đi vào phòng như thế nào, vì thình lình quay lưng lại đã thấy cô ấy mỉm cười đứng đó rồi… hix.
– Còn gì nữa không ?
– Dạ… còn còn chuyện nữa… đấy là hoa ở trong bình, ngày nào cũng bị héo…
Lão Phú lác chen vào:
– Ờ, trời mùa hè nóng nực thế này, hoa héo nhanh là chuyện bình thường mà.
– Nhưng… nhưng trong phòng con thì lạnh lắm ạ… – Thằng Tuấn mặt thộn lúng búng đáp lại.
Ông Khải lé lại nhíu mày vẻ khó chịu một lần nữa. Tôi cũng vậy, chuyện này ma quái quá. Ông Khải hỏi tiếp:
– Thế ông già nhà mày, lão mất nết này (rồi ông này chỉ về phía lão hiệu phó đang nằm thoi thóp) có gì hành động khác thường không ?
– Dạ… không, không có gì khác lạ ạ, chỉ là bố con ít nói hẳn đi và lúc nào cũng muốn đuổi con ra khỏi phòng. Bố con lúc nào cũng ngóng chờ cô Dương Huyền tới, còn lại thì bình thường ạ.
– Vậy hả ? – ông già nói với khuôn mặt đầy nghi hoặc.