Phần 86
Ở bệnh viện…
Trong cái không khí nóng nực của buổi trưa nhưng xung quanh tôi cảm thấy lành lạnh kỳ lạ. Một chuyện hoang đường xảy ra trước mắt tôi. Mẹ tôi đang trần truồng cưỡi lên người ông hiệu phó. 2 người bọn họ nhấp nhổm theo nhịp điệu kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ trông cực kỳ dâm loạn. Nhưng tôi thì không để ý những chuyện đó nữa, tôi hiểu rằng có chuyện gì đó kỳ lạ đang xảy ra. Đương nhiên vì chắc chắn rằng mẹ tôi không thể có mặt ở đây giờ này được, không thể nào…
Tôi lằng lặng cố gắng nghé mắt vào khe cửa để nhìn rõ hơn, khẳng định một lần nữa rằng người trong phòng chắc chắn là mẹ tôi, không thể là ai khác được. Tôi nghĩ rằng cần phải làm cái gì đó…
Nhẹ nhàng rời khỏi cửa sổ, tôi cố gắng đi nhanh nhất có thể vòng qua 1 nửa khu nhà, tới cửa chính rồi đi như chạy thật nhanh vào khu khám bệnh tự nguyện, nơi có phòng riêng của ông hiệu phó nằm ở đó.
Càng đi tới gần, tim tôi đập càng mạnh dần. Tôi sắp tìm được sự thật, nếu trong phòng này có mẹ tôi ở đó thật, thì tôi phải hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Mặc dù đã tận mắt nhìn t hấy ngoài cửa sổ nhưng tôi vẫn nghi hoặc một chuyện vô lý ở đây. Đó là mẹ vừa ở nhà, đang ôm mặt khóc. Không có lẽ chỉ là giả vờ, chờ tôi đi ra khỏi cửa là lại nhanh chân chạy đi tìm hoan lạc với những người đàn ông khác sao. ??? Nếu thế thật thì tại sao lại là ông hiệu phó đang nằm bệnh ???… Quá nhiều chuyện vô lý…
Bình bịch… bình bịch…
Tiếng tim của tôi đập mạnh khi đứng trước cánh cửa phòng bệnh của ông hiệu phó, bên trong chắc chắn là có 2 người đang làm tình dâm loạn với nhau. Tôi sẽ vào và bắt quả tang tại trận vụ này, để mẹ tôi khỏi chối cãi…
– CẠCH… – Tôi nắm tay cửa, xoay 1 vòng… không khóa
Tiếng cửa bật mở vang lên trong hành lang buổi trưa vắng vẻ, tôi đẩy cửa bước vào…
Im lặng…
Trước mắt tôi, không phải là cảnh 2 con người đang làm tình với nhau mà là… 1 căn phòng tối mờ mờ.
Không có gì hết, không hề có mẹ tôi ở trong này. Chỉ là 1 căn phòng tối và im ắng…
Tôi đang gặp chuyện gì thế này ?
Sau khi đôi mắt đã quen với bóng tối, tôi nhìn thấy ở cái giường bệnh góc phòng, là một người gầy gò đang nằm không cử động, im lìm như một xác người đã chết… Tôi nuốt nước bọt cái ực, sau thoáng chút choáng váng vì sự kiện lạ lùng này, tôi định thần lại nhưng tim vẫn không khỏi đập mạnh. Tôi đi chầm chậm tiến dần tới giường bệnh…
Trong bóng tối mờ mờ, trước mắt tôi là 1 con người gầy gò, khuông mặt hốc hác và xanh xao đang nằm thoi thóp thở, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng nho nhỏ đứt quãng.
– Ơ… Ợ… ợ… ợ… !!!
Ông hiệu phó, không hiểu tại sao lại ra nông nỗi này. Người gầy rộc đi tới mức không nhận ra, trí óc đã mơ màng như người sắp chết. Tại sao lại vậy ?
Tôi run run đưa tay lên nắm vào bàn tay gầy guộc của ông hiệu phó, một cảm giác lạnh ngắt truyền lại từ bàn tay của tôi, nhưng nhanh chóng được cơ thể tôi xua tan đi.
Không hiểu là có thể do hơi âm của tôi truyền vào qua tay ông hiệu phó, mà ông này trông có vẻ như đang tỉnh lại. Ông hiệu phó ú ớ vài câu rồi bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt đó chứa đầy mê dại.
– Bác… – Tôi mở miệng nói – có chuyện gì xảy ra thế ?
Ông hiệu phó ngơ ngác nhìn, sau đó mới có vẻ nhận ra tôi. Ông này mỉm cười, lắc đầu không nói…
– Sao bác lại bị như thế này ? không phải là chỉ bị gẫy tay hay sao ?…
– …
Ông hiệu phó chỉ im lặng không nói gì, có lẽ là muốn giấu diếm. Tôi không vòng vo nữa, bất giờ hỏi luôn một câu để xem phản ứng của lão này thế nào.
– Có phải mẹ cháu vừa ở đây phải không ?
Một thoáng hoảng hốt hiện ra trên khuôn mặt hốc hác của ông hiệu phó. Đúng, rõ ràng là tôi đã hỏi đúng câu hỏi rồi. Tôi có thể khẳng định chắc chắn vừa nãy mẹ tôi đã ở đây. Đúng lúc này, ông hiệu phó tưởng chừng như câm ấy, cố gắng mở miệng ra biện hộ cái chuyện mà ông này không muốn cho tôi biết:
– Khụ… khu… Không.. không có ai hết… !!!
Tôi không quan tâm tới lời nói dối trá của ông ta nữa, mà đang suy nghĩ mọi chuyện rối mù này là như thế nào. Bất giác tôi hỏi:
– Tuấn ở đâu hở bác ? Hàng ngày nó vẫn ở đây chứ ?
– Cạch…
Bỗng có tiếng động ở sau lưng tôi…
Tôi quay người lại, đứng ngay giữa cửa phòng là một bóng đen, vì nhìn ngược sáng nên tôi không rõ đó là ai, cho tới khi cái bóng đen đó mở miệng ra nói:
– Ơ… Dũng… cậu… cậu… tới đây… à ?
Cái giọng ấp úng đó không thể lẫn đi đâu được, rõ là giọng thằng Tuấn mặt thộn. Nhưng sao hình dạng nó lại như thế này. Bình thường cái bóng dáng béo ục ịch của nó nhìn từ xa đã nhận ra được rồi. Thế mà bây giờ…
ĐM…
Tôi thầm chửi tục vì thực sự là mọi thứ xung quanh tôi thay đổi đột ngột tới nỗi tôi còn không hiểu nổi mình còn đang ở thế giới thật sự hay là đang nằm mơ nữa. Mọi thứ quen thuộc nay bỗng trở nên lạ lẫm vô cùng và đầy quái dị. Tôi sắp không thể chịu nổi được nữa…
May thay, thằng tôi đây ít nhất cũng là người có dũng khí, không thể chấp nhận mấy cái chuyện như thế này được. Nhân cái chuyện vừa đập vào mắt và tình trạng khác lạ của bố con nhà thằng mặt thộn thì tôi phải quyết moi ra được thông tin tại đây. Quyết định như thế, tôi nghiến răng quay lại phía cửa, đi nhanh tới tóm lấy cổ thằng Tuấn mặt thộn kéo ra ngoài hành lang để tra hỏi. Khi tôi nắm lấy cổ áo nó, thằng này như mọi khi chỉ biết đường ú ớ nhưng có một điều khác lạ ở đây là tôi cảm giác thấy nhẹ bẫng, không còn sức nặng của nó như mọi khi nữa.
– Đi ra đây với tao… mẹ kiếp.
…
Tôi lôi xềnh xệch thằng Tuấn mặt thộn ra ngoài sân viện, chỗ dưới một gốc cây nhãn râm mát và vắng vẻ. Cũng may rằng, buổi trưa nên hầu như chẳng có ai ra ngoài lúc trời nắng thế này…
Lúc này, tôi mới có thời gian để nhìn lại thằng mặt thộn. Quả thực là gần 1 tháng nay tôi đã không gặp mặt nó rồi, một phần vì bố nó ốm, 1 phần vì thằng này được tuyển thẳng vào đại học nên cũng chẳng cần học nữa, nó ở bệnh viện chăm bố nó cả ngày, nhà trường cũng tạo điều kiện hết sức. Trước mắt tôi, không còn thằng mặt thộn béo ục ịch nữa. Thằng Tuấn mặt thộn bây giờ trông hài hòa hết sức với thân hình đã giảm đi gần 20 kg, trông nó bây giờ không khác gì những thằng thanh niên học lớp 12 bình thường khác. Chỉ có một điểm, đó là khuôn mặt hốc hác và đôi mắt thâm quầng. Bàn tay nó cũng lạnh buốt khác thường như ông già nó vậy. Chỉ có một điểm không thay đổi là cái tính tình vừa nhát vừa thộn của nó.
Tôi biết chắc có chuyện xảy ra với bố con thằng này rồi, mà đây là cơ hội để tôi moi ra được điểm mấu chốt vì việc tra hỏi thằng này là chuyện quá đơn giản đối với tôi. Tôi quay mặt lại gằn giọng nói:
– Nói cho tao, thời gian vừa rồi có chuyện gì ? sao mày lại gầy như thế này ?
– Ơ… tao… tao…
– Lằng nhằng cái gì, nói ngay cho tao, mẹ mày!!
Bị quát, thằng này run rẩy co rúm người lại nhưng vẫn quyết tâm không nói một câu. Đôi mắt sợ hãi của nó đang liếc ngang liếc dọc như thể muốn tính toán gì đó. Rồi rốt cục nó chốt lại một câu rất quen thuộc:
– Bố tao dặn… không được nói…
Nghe được cái câu cửa miệng của nó, tôi chỉ cười gườm gườm nhìn nó. Bắt bài thằng này thì quá dễ rồi. Tôi đột ngột hỏi nó một câu:
– Mẹ tao ngày nào cũng tới đây phải không ?
– Hả, sao mày biết… á… không… không… tao không biết…
Biết ngay mà, mọi thứ rõ ràng rồi. Thằng thộn này đã khai ra điểm mấu chốt. Mẹ tôi ngày nào cũng tới đây. Đây là điểm quan trọng nhất để tôi dựa vào suy luận của mình.
Mẹ tôi, không thể nào có chuyện ngày nào cũng tới bệnh viện thăm ông hiệu phó được…
Tiếp đến, tôi hỏi tiếp thằng mặt thộn. Cố gắng nói nhẹ nhàng như thế không có phát hiện gì hết
– Bố mày dạo này bị sao thế, tao tưởng là khỏi bệnh rồi. Cả mày nữa, sao lại giảm cân ghê vậy ?
Thằng mặt thộn này còn nhìn vào mặt tôi quan sát lấm lét như thể xem tôi hỏi thế là có đánh lừa nó như mọi khi không, nhưng rồi chắc nghĩ được rằng trả lời câu này cũng không có bị lộ gì hết nên mới thành thật trả lời:
– Bác sĩ bảo, bố tao bị suy nhược…
– Ơ, bệnh đấy chữa dễ mà, sinh hoạt điều độ là tự khỏi thôi mà ?
– Bác sĩ cũng bảo thế, nhưng rồi không biết tại sao… – Lúc này đôi mắt nó liếc sang chỗ khác, rõ ràng là có chuyện còn giấu.
– Giờ thì sao, trông bố mày cứ như sắp đứt tới nơi rồi ấy – Tôi cố dụ nó nói tiếp
– Bác sĩ bảo, chưa tìm ra được nguyên nhân… bọn họ cũng bảo rằng rất khó hiểu ?
– Thế bố mày có nói gì không ?
– Không, bố tao chẳng nói năng gì cả.
Tới đây, tôi đã dần dần hiểu ngờ ngợ mọi chuyện rồi. Tôi bảo nó:
– Mày cùng tao quay lại phòng.
Rồi tôi lại đi như bay quay lại phòng bệnh của ông hiệu phó, thằng Tuấn mặt thộn cũng thở hồng hộc chạy theo sau. Thằng này cũng bị suy nhược giống bố nồi, vừa đi tôi vừa thầm nghĩ.
Trở lại phòng bệnh, ông hiệu phó hói đầu vẫn nằm thở thoi thóp ở đó, khuôn mặt hốc hác trông chỉ như còn lại cái đầu lâu. Tôi cùng thằng Tuấn lại gần giường bệnh. Tôi quan sát một lúc lâu, sau đó mở miệng nói:
– Bác, bác có thể nói rõ nguyên nhân cho cháu biết được không ?
Ông hiệu phó mắt lờ đờ, chậm rãi quay đầu về phía tôi, ánh mắt yếu ớt nhưng ánh lên vẻ rất cuồng nhiệt, ông này phều phào nói:
– Không, không có gì hết… ta chỉ bị mệt thôi…
Thôi nhìn ông này, đã hiểu ra một chuyện, mặc dù khó tin nhưng có lẽ đó là sự thật. Cũng giống như câu suy luận kinh điểm của Serlock Homel “Có những chuyện, dù có hoang đường tới đâu đi chăng nữa, nhưng một khi đã loại bỏ hết các trường hợp có thể xảy ra, chỉ còn lại nó, thì đó chính là sự thật”…