Phần 77
– Cạch… xoạch…
Tiếng sột soạt phát ra từ chỗ tủ quần áo như báo cho thằng Đức biết mẹ nó có viêc gì đó đang rất vội, nó định mở miệng hỏi thì mẹ nó nói ngay:
– Con ở nhà trông nhà nhé, mẹ đi chút việc rồi về ngay.
Thấy cái vẻ vội vã của Thùy Linh – mẹ nó, thằng cu nghĩ ngay tới mẹ nó lại đi kiếm trai để chịch, chuyện đó làm nó tủi thân không kém vì cảm thấy trình độ của mình chưa đủ để đáp ứng được nhu cầu của mẹ. Nó hậm hực nghĩ:
– Việc việc gì chứ, lại đi với trai chứ gì…
Thằng Đức đoán cũng… gần đúng, vì Thùy Linh đang lo lắng cho Dũng, không hiểu chàng trai của nàng gặp chuyện gì xảy ra bất ngờ như thế, mà dẫn đến linh cảm lo lắng của mình. Biết Dũng chỉ có ở nhà một mình nên Thùy Linh quyết định tới nhà cậu ta xem sao.
– Cạch…
– BRUMmmm… BRUMMM… – Tiếng chiếc xe ô tô màu đỏ của Thùy Linh nổ ga rồi vội vã vọt đi.
30 Phút sau, nàng đã có mặt tại trước cửa nhà của Dũng. Căn nhà đã tắt điện tối om, không thấy dấu hiệu gì là có người còn thức cả, nhưng Thùy Linh vẫn mạnh dạn bước vào cổng, nàng dùng tay gõ vào cửa:
– Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên, Thùy Linh đợi một lúc nhưng không có ai mở cửa, Dũng không ra mở cửa. Chuyện đó càng làm cô nàng lo lắng hơn. Vì thế nàng mới thử nắm vào cái tay cửa mà xoay thử…
– Tách… cạch…
Nào ngờ, cách cửa kêu tách nhẹ một cái rồi mở ra, hóa ra cửa không khóa.
Thùy Linh ngó đầu vào nhìn, căn nhà tối om không có bật đèn đóm gì hết. Cũng không có gì lạ khi mà giờ đây trời đã kha khá muộn rồi. Mái tóc dài được ép thẳng đuột mượt mà của Thùy Linh bị kẹt một chút vào ổ khóa làm nàng bị vướng lúc rụt đầu lại. Khẽ rên lên một chút vì đau, cô nàng càu nhàu bước vào trong nhà:
– Ái… cha… đau quá… cái ổ khóa chết tiệt…
Lúc này, Thùy Linh đã bước vào trong nhà của Dương Huyền, do cả bố và mẹ Dũng đều đi vắng hết nên chắc chỉ có mình cậu ta ở trên phòng. Bấy giờ Thùy Linh bỗng cảm thấy mình dở hơi, khi mà tự nhiên đột nhập vào nhà người ta giữ thời điểm muộn như bây giờ.
“Nhỡ đâu, cậu chàng chỉ đang mải chơi game, tiếc rẻ gì đó mà vội vã thốt lên những câu như thế. Mình thì chưa suy nghĩ cặn kẽ đã vội vàng lao tới, chẳng phải như thế là hạ thấp phẩm giá của mình hay sao… ” – Thùy Linh chợt nghĩ.
“Hay là… mình về… ” – Chợt cảm thấy mình ngu ngốc, Thùy Linh tính bàn lùi.
Nhưng rồi tặc lưỡi, nàng nghĩ. Đã chót tới đây rồi, chẳng nhẽ lại cứ thế mà lặng lẽ ra về, như thế chẳng phải là hơn cả con ngốc sao… Thôi cứ đành lên xem cậu ta thế nào đã.
Nghĩ thế, nàng nhẹ nhàng đi tới cầu thang, đi thẳng lên phòng của chàng trai yêu quí của nàng…
– Cộp… cộp… cộp..
Tiếng giày cao gót kêu lên làm Thùy Linh chợt hơi đỏ mặt xấu hổ:
– Á… quên tháo giày ra rồi… cứ thế mà đi vào nhà người ta…
Nhưng lẽ ra, tiếng giày như thế đủ để Dũng phải biết được có người đang lên phòng mình chứ, vậy mà không thấy động tĩnh gì…
ĐI được 1 nửa cầu thang, Thùy Linh có thể nhìn thấy phòng của Dũng vẫn còn ánh sáng, một màu vàng le lói ở khe cửa chiếu ra. Như vậy là cậu ta vẫn còn ở trong phòng…
Lên tới hết cầu thang rồi, đã đứng trước cửa phòng cậu trai, Thùy Linh chần chừ không biết phải làm thế nào, căn bản vì không khí bỗng nhiên thấy lạnh lẽo quá làm cái tính bạo dạn mọi khi của nàng chạy đi đâu hết. Lẽ ra phải mở cửa phòng rồi lao ầm ầm tới cậu chàng mà hôn hít chứ, thèm muốn bây lâu nay mà…
Nghĩ bâng quơ trong đầu như thế rồi chợt nhận ra mình đã đứng ngẩn ngờ ngoài cửa 1 lúc rồi, Thùy Linh hơi cảm thấy xấu hổ vì mình bỗng nhiên như con dở hơi như vậy. Nàng bèn đẩy mạnh cửa bước vào…
Trong ánh đèn vàng của căn phòng, lần đầu tiên nàng lên phòng của Dũng, chàng trai lý tưởng của mình. Khá sạch sẽ, ngăn nắp. Nàng bước hẳn vào trong và nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới phát hiện ra một điều làm tim nàng thắt lại…
Dũng, chàng xinh trai, cao to, nhã nhặn, hiền lành và lịch sự. Người yêu lý tưởng của mình, với nụ cười tỏa nắng ấm áp cuốn hút vô cùng. Nàng cảm giác rằng, cậu ta, mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã chính chắn ra dáng đàn ông lắm rồi, người sẽ không bao giờ có chuyện như bây giờ, ngay trước mặt nàng…
Chàng trai đang ngồi cuộn tròn ở góc giường, im lặng…
Đầu của Dũng đang gục xuống 2 đầu gối, cả thân người có vẻ run run. Thùy Linh ngạc nhiên và có phần lo lắng trước biểu hiện này của cậu ta. Có chuyện gì mà làm cho anh chàng này suy sụp đến thế. Liếc mắt nhìn quanh, Thùy Linh nhận được cái điện thoại của Dũng đang nằm dưới gần bàn, có lẽ Dũng đã buông rơi nó lúc bất ngờ…
– Dũng… cô đây… Thùy Linh đây…
– …
Im lặng, Dũng có vẻ như không biết hoặc là không quan tâm tới câu nói của Thùy Linh, nàng bèn tới gần hơn, cúi đầu xuống gần rồi gọi tiếp:
– Dũng… cô Thùy Linh đây… con có nghe thấy không ?
– …
Chàng trai vẫn ngồi gục mặt xuống đầu gối ở đó, dường như không đoái hoài tới sự hiện hữu của Thùy Linh, chuyện này làm cho cô nàng càng thêm phần lo lắng. Thùy Linh bèn nắm chặt lấy vai Dũng mà lay mạnh:
– Dũng… nghe cô nói không ?
Lúc này, Dũng mới có chút hành động, chàng trai bắt đầu cựa quậy thân mình rồi từ từ ngẩng mặt lên đối diện với Thùy Linh…
Trước mặt nàng là một khuôn mặt xinh trai, từng đường nét đều toát lên vẻ nam tính, trẻ trung nhưng hiện giờ nó đang đẫm lệ. Thùy Linh ít khi thấy người con trai nào trong tình huống này, nàng lại không coi Dũng là trẻ con nữa, thành ra nàng cảm thấy rất bối rối. Nhưng dù sao cũng là một phụ nữa thành thục, nàng biết phải làm gì trong lúc này…
Ngồi sát xuống bên cạnh chàng trai, Thùy Linh nhẹ nhàng vuốt tóc Dũng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu. Nàng dùng vòng tay ôm lấy Dũng, lặng yên ngồi bên cạnh chờ đợi…
Một lúc sau, khi đã thấy cơ thể chàng trai đã hết run, Thùy Linh đưa cho cậu bé chiếc khăn tay để lau nước mắt:
– Này… – Nàng chỉ nói vậy rồi chìa chiếc khăn ra.
Cuối cùng thì chàng trai cũng phản ứng, cậu đưa tay nhận lấy chiếc khăn của Thùy Linh, ánh mắt nhìn nàng cám ơn nhưng đầy vẻ buồn rầu.
– Có chuyện gì vậy Dũng, có thể kể cho cô được không ?
– …
Vẫn không trả lời, Thùy Linh cố gặng hỏi:
– Sao thế, có chuyện gì làm chàng trai của cô buồn như thế này được ? Thất tình à ? – Nàng cố tình nói hài ước một chút để thay đổi bầu không khí này.
Nhưng lúc nghe tới câu Thất tình, cánh tay đang ôm lấy Dung của Thùy Linh cảm thấy một trận run mãnh liệt, nàng còn thấy dường như chàng trai đang nghiến răng, đôi mắt thì mở to có vẻ thật điên cuồng. Thùy Linh cảm thấy hơi sờ sợ…
– Sao… sao… thế ? – Run run, nàng hỏi
– Không có gì hết!!!. – Dũng gằn giọng làm Thùy Linh cảm thấy chàng trai này đang trong trạng thái tâm lý không ổn định.
Thùy Linh cảm thấy cần phải giúp cậu bé này bình tĩnh trở lại, nàng dịu dàng cúi xuống sát tai của Dũng nói nhỏ:
– Mình đi ra ngoài uống nước nhé, Dũng đừng như thế này, cô sợ…
Chàng trai vẫn đang đăm đăm mở tròn mắt nhìn ra phía trước vô định, dường như không nghe thấy Thùy Linh nói gì. Nàng đứng dậy túm lấy tay của Dũng lay:
– Dậy… đi nào…
Anh chàng vẫn bướng bỉnh ngồi đó làm cho Thùy Linh đâm ra cáu gắt, vốn chẳng phải là người kiên nhẫn gì nên cô nàng tức khí mà quát:
– Đứng dậy!!! Đàn ông con trai mà như thế à… dậy ngay… Khóc lóc cái gì chứ… hừ… !!!
Rồi nàng nắm lấy vai Dũng lay mạnh. Ban đầu Dũng vẫn thừ người ra mặc cho Thùy Linh rung lắc, nhưng rồi bất chợt, cậu ta đột nhiên chộp lấy tay Thùy Linh, siết chặt, cặp mắt nảy lửa mà Thùy Linh nhìn vào cảm thấy hốt hoảng vì nàng thấy trong đó đầy dục tính. Thùy Linh run run nói:
– Con… con… làm g… g gì.. thhhhế. ?… Ối!!!
Hoảng hốt khi bị ánh mắt này lửa đó nhìn mình, lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh, nhưng Thùy Linh chưa kịp làm gì thì nàng đã bị một lực mạnh bạo kéo ngã xuống giường…