Phần 72
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã bắt đầu nhô lên. Điều đầu tiên tôi lầm bẩm là:
– Đậu mẹ, lại quên không tắt máy tính rồi…
Mẹ tôi, nàng vẫn đang cuộn tròn trong cái chăn mỏng, 2 tay ôm lấy người tôi mà ngủ trông rất ngon lành. Thoát trông mẹ đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy… Chẳng hiểu sao mẹ tôi lại trẻ như vậy được nữa.
– Mẹ… Mẹ… Dậy thôi… 6H rồi…
– Uhm… Anh yêu… Để thêm chút nữa đi nào…
Đoệch!!!!!!!!!!!!!
Thề với các bạn luôn, khi nghe giọng nói ngãi ngủ của mẹ gọi tôi là anh yêu thì tôi sướng khỏi phải nói, cảm giác hạnh phúc vl luôn, nhưng nó chỉ được một chút khi mà cái đầu óc quá thông minh của tôi nhận ra ngay vấn đề. Đó là mẹ tôi không bao giờ nói như thế với tôi cả, có lẽ nàng nhầm theo thói quen khi ngủ cùng với bố. Nhưng tôi kệ, đã thế trêu tới bến luôn:
– Em yêu… Được rồi… Để em ngủ thêm 5 phút nữa thôi nhé. Anh dậy trước… Hihihihih
Tôi không nhịn được cười khi nói với mẹ như thế. Cảm giác như đôi vợ chồng với mẹ thật sướng biết bao, chẳng kích thích gì mà con cu của tôi cửng lên hết biết luôn.
Mẹ tôi vẫn còn đang ngái ngủ, nghe thấy tôi nói vậy thì chỉ ậm ừ nhai nhóp nhép trong miệng một chút rồi lại nằm yên.
Trời đất ơi, đáng yêu dã man!!!!!! Ahhhh, tôi yêu mẹ tôi quá…
Trong lồng ngực tôi đang thầm hạnh phúc rú lên như thế, cái cách mà nàng như con mèo nhỏ làm nũng thật là đẹp, thật là dễ thương biết bao.
Nhưng rồi, có vẻ như tác động của tôi đã làm ý thức mẹ tỉnh dần, bỗng nhiên đang nằm ở yên mẹ tôi bật dậy bất thình lình, đỏ mặt nói lớn:
– Ê… Con láo… Ăn gian nhé… Em yêu nào hả ? Dám rình lúc mẹ ngủ mơ nói như thế à ?
– Ối… Mẹ làm con.. Hết hồn… Ai bảo mẹ gọi con là “anh yêu” trước.
– Mẹ nhầm!!!! – Nàng đỏ mặt nói
– Kệ, mẹ nói thế thì con đáp lại thôi… Hehehe… Thiệt thòi gì đâu nhỉ ?
– A… Hư nhỉ ? Dám xưng hô như thế với mẹ lần nữa là ăn đòn đấy…
Thấy cái bộ dáng dễ thương đó, tôi bất chấp tất cả mà trêu nàng cho nàng càng xấu hổ càng vui. Nghĩ thế tôi nói:
– Kệ con.. Em yêu… Em yêu… Em yêu… Đấy… Làm sao nào… Hehhehehe
– Bốp…
Mẹ quăng gối vào mặt tôi, sau đó nhào lên định cào cấu, véo cho bõ ghét…
– Hahahahah… Ối… Đau
– Đứng lại… Hư… Láo này… Hỗn này…
– Á aaaaaaaaaaaaaaaaa… !!!!!!!!!!!
Một buổi sáng sớm vui vẻ với căn nhà hạnh phúc của 2 mẹ con tôi như thế đấy…
…
– Nhanh xuống đi học nào con !! – Tiếng mẹ tôi gọi vọng lên.
Tôi vừa mới mặc quần áo xong, vội vàng túm lấy cái balô nặng chịch toàn sách vở lên vai. Đang định đi xuống nhà với mẹ thì chợt nhớ tới cái máy ảnh của ông giáo tin ở trên bàn. Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng tặc lưỡi cầm lấy nó nhét luôn vào balô:
– Đằng nào thì cũng phải trả thầy ấy mà… – Tôi quyết định như vậy.
7H kém 15 thì 2 mẹ con đã đi tới trường. Hôm nay mẹ tôi mặc bộ công sở với cái juyp xẻ tà lên đùi trông thật là khiêu dâm. Tôi tranh thủ lúc ở nhà xe không có ai liền cúi xuống sờ đùi mẹ 1 cái, nhưng cô nàng phản ứng giận dữ ngay, sợ bị người khác trông thấy mà hehehêhe… Chuyện này tôi cũng đành chịu.
Tôi chia tay mẹ ở chân cầu thang tầng 1. Định bụng nhờ mẹ đưa cho ông giao cái máy ảnh nhưng nghĩ lại thấy chuyện tế nhị thế này tốt nhất là đừng để tới tay mẹ tôi, không thì mấy ông giáo mà thấy mẹ tôi cầm cái máy ảnh chứa đầy tư liệu “Quý” thì có mà sợ sun chym lại ấy chứ. Thế là lóc cóc chạy tới phòng chờ giáo viên nhưng có vẻ như ông thầy này chưa đến, cuối cùng tôi đi về lớp học…
2 Tiết đầu trôi qua nhạt nhẽo với những lời dọa nạt của thầy cô về cái việc thi tốt nghiệp ghê gớm cỡ nào… Thực ra đối với tôi thì nó chỉ là trò trẻ con, mục tiêu của tôi cao hơn nhiều. Quyết giữ lời hứa trở thành bác sĩ cho bố, mẹ tôi mát mặt. Thế là ngồi ngáp cho tới khi trống đánh báo hiệu giờ ra chơi giữa buổi đã tới. Tôi khoan khoái đi ra hành lang hóng gió cho mát, trời hè đã bắt đầu oi bức từ sáng sớm rồi…
Bỗng nhiên, tôi nhìn từ hành lang tầng 3 xuống và thấy một chuyện quái dị, tuy không bất ngờ nhưng thật khó mà tin được. Đó là…
Phía dưới sân sau của trường có lác đác mấy ông giáo viên lận, ngày thường may ra có mấy đứa học sinh nghịch ngợm mới mò tới chỗ đó, chứ bình thường giáo viên thì hiếm bao giờ thèm đặt chân tới đấy. Nhưng hôm nay, tôi đếm phải tới nửa tá mấy ông giáo viên đang đứng quanh quẩn ở dưới sân sau trường, ai cũng lúi húi như tìm kiếm cái gì đó…
“À, thầy Giang tin kìa rồi” – Tôi thấy trong đám giáo viên đó có cả ông thấy giáo tin, vì thế đoán biết được ngay bọn họ tụ tập ở dưới đó làm gì rồi. Chắc chắn là họ đang tìm chiếc Camera bị đánh rơi. Nhưng kể cũng lạ, cần thiết phải huy động bằng đó người đi tìm không, sao không nhờ học sinh, hơn nữa, mấy ông giáo viên ấu ngày thường cái nhau chí chóe, làm gì mà quan trọng tới nỗi phải huy động bằng đấy người đi tìm nhỉ…
Đó, cái đầu óc thông minh của tôi nghi ngờ rất đúng, nhưng phải nỗi, tôi chẳng thể đánh giá được tầm quan trọng của cái Camera ấy lúc bấy giờ. Vì vậy còn hăm hở chạy về lớp lấy cái Camera trong balô để mang xuống trả cho ông giáo tin, không thì khổ thân mấy ông này mò tìm mà chắc chắn là chẳng bao giờ đạt được mục đích cả…
5’ Sau, tôi đã có mặt ở cuối hành lang dẫn ra sân sau. Tôi hướng về ông thầy giáo Tin đang lúi húi tìm kiếm mà gọi:
– Thầy Giang ơi, lại đây em bảo này…
Tôi thấy dáng người ông thầy đứng đậy, nghên cổ nhìn quanh quất để tìm kiếm xem giọng nói đó ở đâu, cả mấy ông thầy kia cũng vậy. Cho tới khi họ thấy 1 thằng học sinh điển trai đang đứng ở cửa hành lang tay vẫy vẫy cái gì đó trông quen quen.
Ông thấy giáo tin là người đi tới chỗ tôi đầu tiên. Tôi thấy ông thầy này có cái gì đó khang khác với bộ dáng trước kia. Khuôn mặt gầy hốc hác, quầng mắt trũng sâu như kiểu người bị thiếu ngủ trầm trọng, nhưng nhìn kỹ trong ánh mắt thì lóe lên một cái gì đấy điên dại khó tả được. Nhưng tôi cũng không để ý kỹ mấy chuyện đó làm gì mà chú ý tới cái thái độ bất ngờ của ông thầy quý hóa này giành cho tôi…
Khi tiến tới gần tôi hơn, ông giáo Tin học có vẻ như phát hiện ra trên tay tôi là cầm cái máy ảnh của mình thì như phát rồ lên, tăng tốc chạy như điên tới trước mặt tôi.
– Thầy ơi, chiếc Camera này…
– Đưa đây…
Ông thầy giáo ngày thường hiền lành này bỗng nhiên phản ứng mạnh với tôi không ngờ. Bước nhanh như bay tới cho tôi, ông ta không nói không rằng giưt luôn chiếc Camera từ tay tôi ra. Sau đó quay người đi, cúi xuống kiểm tra con máy Camera của mình có ổn không…
Hơi bất ngờ trước động tác sỗ sàng của ông thầy giáo nhưng tôi là phận học sinh, không biết cư xử thế nào trong tình huống này, chỉ nghĩ chắc ông này quý chiếc Camera xin này hơi quá thôi. Nên tôi nói thêm như giải thích cho họ an tâm hơn.
– Hôm qua, em nhặt được nó ở ngay đây, chỗ bui cỏ đây này… – Nói rồi tôi chỉ tay ra chỗ đó
– Được rồi, cám ơn em… – Ông giáo tin trả lời ngắn gọn nhưng ông ta nói trong lúc quay mặt đi làm tôi hơi phật lòng.
Lúc này, đám mấy ông giáo viên kia bắt đầu tụ tập lại và đi tới. Họ nhìn tôi với ánh mặt dè chừng và nghi hoặc, lúc đó tôi có cảm giác như thế. Họ xì xào bàn tán mà vừa liếc mắt lầm lét nhìn tôi. Còn ông thấy Giang tin kia. Sau khi đã kiểm tra xong cái Camera, có vẻ như là ông này đã tạm thời an tâm phần nào nên bỗng nhiên quay lại tôi và hỏi:
– Em đã xem gì ở trong này chưa ? – Ông ta hỏi với ánh mắt mở to trợn trừng nhìn làm tôi cảm thấy áp lực ghê gớm. Đù má, mình là người có ơn với ông ta cơ mà.
Thế rồi, không hiểu sao thấy cái sự điên dại trong ánh mắt của ông thầy làm tôi hơi sờ sợ, nên tôi mới không nói thật mà thành ra chối đẩy hết mọi thứ. Tôi nói:
– Dạ… Ơ… Dạ chưa… Em để nó trong cặp suốt từ hôm qua, chưa động vào bao giờ đâu ạ…
Thấy tôi như vậy, có lẽ ông này cảm thấy như vậy là ổn rồi. Ít nhất họ biết là tôi có lẽ chưa xem được cái bí mật trong đó, vì nếu tôi xem và biết thì chắc chắn phản ứng sẽ không như bây giờ. Vì thế, ông giáo tin đột nhiên xoay người, cầm cái Camera đi thẳng không nói năng gì cả, cũng không chào tạm biệt tôi, đằng sau nhóm mấy ông giáo viên đi qua chỗ tôi mà mắt nhìn chằm chằm vào tôi bộ dáng soi moi lạ lùng..
Thật khó hiểu cái ngôi trường này…