Phần 56
Tôi đi lang thang cho mãi tới trưa, khi cái bụng đói meo đưa tôi trở về thực tại thì cũng là lúc tôi phát hiện ra. Tôi vẫn chỉ đang mặc cái quần xà lỏn, cái quần dài có ví tiền và điện thoại thì vẫn để ở nhà nghỉ. Vì thế nên lúc này tôi mới nhận ra mình ngu vl…
Đói quá, lại khát nữa, mẹ kiếp. Sao tự nhiên mình lại dỗi làm cái gì cơ chứ. Tôi vừa đi vừa thầm chửi bản thân mình. Nhưng đáng để giận chứ, khi bất lực nhìn thằng khác làm tình với mẹ – người yêu của mình thì bạn làm sao có thể chấp nhận được. Tôi phải có quyền tức giận chứ, tôi còn chưa to tiếng và tóm cổ thằng ôn kia đập cho 1 trận là may lắm rồi…
Ôm cái bụng đói meo ấy, tôi lết về gần tới nhà. Nhưng tôi không về nhà, giờ đây chắc mẹ đã ở nhà rồi và có thể lo lắng lắm khi mà nửa ngày trời rồi vẫn chưa thấy tôi về nhà. Tôi không muốn về nhà, nhưng về đâu bây giờ. Hay qua nhà thằng Tuấn mặt thộn, nhưng lại mất điện thoại rồi, không gọi được cho nó. Vì thế, nơi trú chân duy nhất của tôi là nhà ông Khải lé.
– Ê nhóc con, sao mặt ỉu xìu thế ? bị gái nó đá à ? heheheheh nhục chưa con …
Già rồi nhưng mất nết, đấy là cái từ tôi có thể miêu tả cái lão già này. Hám gái lại hay nói bậy, bắt nạt cả trẻ con như tôi nữa. Uất lắm nhưng không nói được lại nên tôi chỉ đành làm cái mặt hằm hằm tức tối, nhưng rồi sau đó nghĩ lại, mình phải van xin lạy lục để cho lão này chứa chấp mình mấy hôm mới được nên đành từ hậm hực chuyển sang rặn ra một nụ cười. Bẽn lẽn tới gần nói:
– Ông ơi, ông ở một mình nhỉ. Hôm nay cho cháu qua ở tạm với ông 1 hôm nhé.
Ông Khải lé ngồi đánh cờ với mấy ông bạn, ngước nhìn lên cái mặt ỉu xìu của tôi, không ngờ ông thoải mái nói:
– Được, hôm nay ở lại đây với lão cũng được. Vào nhà lau cái mặt đi, trông như thằng ăn mày. Sau đó ra đứng tấn 1 tiếng nhé. Đứng ra chỗ nắng ấy…hô hô…
Biết ngay lão này không muốn cho tôi sống yên ổn mà, tôi thì đói lắm rồi mà còn bắt đứng tấn á. Có mà giết người thì có, lại còn bảo ra nắng mà đứng nữa. Khốn nạn thật, sao đời lại khốn nạn thế này…
– AHHHHHHHHHH…
Đứng trong cái giếng nước ở giữa sân, tôi vừa nghĩ vừa tức mà hét lên…
15 phút sau, tôi mò vào bếp nhà lão này kiếm cái gì bỏ bụng nhưng trong nhà trống trơn, đếch có cái gì khả dĩ ăn được cả. Đành mặt dày mò tới chỗ lão Khải lé hỏi:
– Ông ơi, trưa con chưa ăn cơm, đói quá… có…có gì … ăn không ạ…
– Hả ? … – Ông Khải lé lại ngước nhìn tôi với vẻ mặt nửa như muốn nhịn cười.
Rồi ông này còn phải đắn đo suy nghĩ một lúc mới phát biểu một câu mà tôi muốn ôm hôn ông lão dê già này vào lòng:
– Ờ, có con gà luộc trên bàn thờ ấy. Lấy xuống mà ăn, không phải để phần đâu nhé…
– Hơ… dạ…ôi yêu ông quá đi thôi…heheheheh
Sau đó tôi tót đi luôn mà không biết, đằng sau lưng có ánh nhắt nham nhiểm của mấy lão già đang nhìn nhau đầy âm mưu rồi phá lên cười…
Đói thì chẳng suy nghĩ được gì cả, tôi cắm đầu lấy xôi thịt chén với con gà. Trời đất, sao mà ngon thế không biết. Đúng là ăn khi mà đói meo rồi nó mới sướng làm sao. Trong cái hoàn cảnh này, đĩa xôi và con gà nó đáng giá hơn tất cả… Ăn xong tôi lăn ra ngủ. Mãi tới chiều mới tỉnh dậy. Vẫn thấy mấy ông già đang ngồi chém gió ở ngoài đường. Tôi tranh thủ đi tắm 1 cái…
– Ào …ào…
Nước giếng mát lạnh làm tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng, sáng nay người nặng như chì vì thác loạn quá đà, giờ đây thân thể được tẩy rửa nên tôi cảm giác thấy nhẹ bỗng cả người. Mọi chuyện giờ đây tôi cảm thấy rõ ràng hơn hết thảy… Trước tiên tôi là người có lỗi.
…
Tối đến, ngồi ăn nhậu cùng mấy ông già, tôi không dám uống rượu nữa, vì nó gây ra hậu quả thật khủng khiếp đâm ra tôi sợ nó. Nhưng rồi cái mồm khéo léo khích đểu của mấy ông già làm tôi nóng máu lên:
– Sao thế cu ? chim nhỏ quá nên người yêu nó đá hả ?
– Uống đi, làm 1 chén vào thấy đời vui ngay…
– Không sao cả cháu ạ, ngày xưa ông đấy sát gái mà còn…
– Ngu thế, bị cắm sừng à… đẹp trai như mày mà còn bị lừa…nhục thế. Làm chén cho bớt nhục nào…
– Thôi, thằng này còn non lắm, chưa uống được rượu đâu. Cho nó tiền đi mua nước ngọt…
Đấy, mẹ khiếp, già rồi nhưng còn đểu lắm, lừa đảo và khích bác thằng trẻ trâu như tôi thì tôi làm sao mà nhịn được. Thế là nghe lời xúi dại, tôi lại ngửa đầu dốc chén rượu vào miệng…
– Khá, thằng này được…
– Thường thôi, ngày xưa tôi lấy vợ, 1 mâm 1 bát nhé…
– Huhuhuhu ông ơi, …
– Sao thế, giận nhau với mẹ á … Hố hố… đúng là cái đồ trẻ ranh.
– Thôi được rồi, để ông gặp mẹ mày xoa ngực an ủi đã…
Chè chén bét nhè như thế thì bỗng nhiên bên ngoài có giọng nói con gái thánh thót mà hầu như ai cũng sẽ nhận ra. Vì đó là giọng của mẹ tôi, nàng có vẻ như sắp khóc. Mẹ gõ cửa nhà ông Khải lé vừa hỏi:
– Anh ơi, cho em hỏi với…có…có.. Con trai em …nó có …qua đây không ?
Cuộc nhậu bỗng dưng dừng lại, im lặng. 5 ông già ngó nhìn nhau, sau đó hướng nhìn vào tôi hỏi ý kiến. Ông Phú lác nói:
– Được rồi, ông tôn trọng mày là đấng nam nhi, dám uống rượu. Đi hay ở là quyền của chú mày đấy.
Tôi lúc này đang nóng máu, có lẽ nếu là lúc chiều thì có thể tôi sẽ ra nói chuyện với mẹ nhưng bây giờ thì khác rồi, cái thằng rượu khốn nạn nó làm nát óc tôi ra. Tôi hùng hổ nói:
– Không, hôm nay cháu ở đây không về đâu. Kệ mẹ cháu đi. Các ông đừng nói cho mẹ cháu biết… Uống đã…
5 ông già nhìn cái khuôn mặt đỏ gay và cái thái độ trẻ con của tôi, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười bao dung có phần nham hiểm của mấy lão này. Ông Khải lé đứng dậy, mồm vừa nhai thịt gà vừa nói:
– Thôi được, để ông mày xửa lý chó. Hôm nay ở lại đây nhé, mai hay về.
Rồi ông này bước ra sân, đi hướng phía cửa. Còn tôi vẫn ngoan cố ngồi lại hò hét cùng mấy ông già kia. Nhưng thực chất tai lại dỏng lên nghe động tĩnh phía bên ngoài.
Có tiếng mẹ tôi vồn vã, rồi tiếng mẹ tôi khóc. Lúc náng khóc nấc lên cũng là lúc lòng tôi se lại.
– Sao lúc chịch nhau với thằng ranh con đó thì không nghĩ đến tôi đi… – Tôi thầm nghĩ.
Còn phía mấy ông già, nghe tiếng mẹ tôi khóc chỉ biết chép miệng lắc đầu tiếng rẻ nói:
– Mày, làm người mẹ đẹp thế này khóc là có tôi đấy. Thằng ranh…
– Thôi hay để tôi ra xoa ngực nàng an ủi nhé… – Một lão ranh mãnh đùa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lườm lườm của tôi thì lại ngậm mồm, ngồi vuốt cằm giả vờ đạo mạo.
Rồi có tiếng nói của ông Khải, không biết ông này nói thế nào mà một lúc sau ông này vào nhà còn mẹ tôi thì cũng quay về nhà thật. Không tìm tôi nữa. Tôi cực kỳ tò mò muốn hỏi xem ông Khải lé đã nói những gì nhưng mà vì xấu hổ nên mới không dám hỏi.
Cuộc ăn nhậu lại tiếp tục cho đến khi mấy ông già say nhè ra, hát hò lung tung. Thì là lúc ông Khải lé dịch lại gần chỗ tôi, đưa chén rượu cho tôi mà nói:
– Mày, mày là thằng con trai. Đừng để mẹ mày buồn chứ. Ông đã xem số cho mẹ mày rồi. Số mệnh nàng Thuần Âm, số khổ đấy. Có duy nhất mày mới giúp mẹ mày yên ổn và hạnh phúc được thôi… – Nghiệm túc như thế, cho tới khi lão dê già này nói tiếp – Trừ khi… mày để ông giúp …hí hí…
– Thôi, ông đừng có trêu cháu nữa – Tôi tức giận nói
– Khụ Khụ…- có vẻ thấy đùa hơi quá trớn, lão này giả vờ ho rồi lẩn đi mất.
Kết quả là, tôi, 1 mình phải dọn cái đống chiến trường be bét vừa mới ăn nhậu xong, thật khốn kiếp. Biết thế uống say lăn quay ra ngủ cho rồi. Giữ tỉnh táo làm cái gì cơ chứ…