Phần 3
Khỏi phải nói, hôm nay như được giải thoát khỏi nhà giam tâm lý, về nhà tôi chỉ nghĩ cách làm tình với mẹ thôi. May mắn là khỏi phải chờ lâu, trưa hôm đó mẹ tôi mò lên phòng, bước chân nhẹ nhàng như con mèo vậy. Chẳng kịp làm gì, mẹ đã sà tới giường tôi đang nằm, giơ ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu giữ trật tự, rồi cứ thế vô tư mà quen thuộc đẩy tôi nằm ngửa ra, bàn tay nhỏ nhắn quen thuộc luồn vào quần, lôi thằng em tôi đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng ra. Nó dựng thẳng dậy, chọc thẳng lên trần nhà. Mẹ thì hí hửng thoả mãn khi thấy nó vẫn hoành tráng như mọi lần.
Không đợi được màn khởi động nữa, mẹ cho tay lên miệng lấy một đống nước dãi, rồi chuyên nghiệp như diễn viên AV hạng nhất, bôi xuống cái miiệng với 2 mép hồng hào đang khát khao được lấp đầy. Mẹ bôi trơn bó bằng nước miếng rồi nắm lấy dương vật của tôi, nhổm người lên, nhét thẳng vào sâu trong âm đạo…
Dương vật tôi luồn vào trong, dễ dàng lấp đầy bên trong âm đạo của mẹ, đầu khấc nhẹ nhàng mút vào miệng tử cung. Lúc này, mẹ tôi mới thở dài một hơi thoả mãn. Mắt nhắm lại, răng cắn vào nhau thật chặt, khuôn mặt tuyệt đẹp đó biểu hiện sự sung sướng hết cỡ, trông dâm đãng lạ kỳ…
Nhổm người lên một chút rồi dập xuống, âm đạo mẹ ma sát vào dương vật tôi kêu đến “oạch” một tiếng. 2 bàn tay mẹ co lên nắm chặt vào vào, mắt trợn to tròn, miệng há ra vừa thở mạnh vừa cười ha ha sung sướng là thoả mãn. Cú dập đó làm mẹ tôi đã đời vô cùng. Gồng mình lên hưởng thụ cảm giác lên đỉnh tuyệt vời ấy một lúc, mẹ mới đổ vật xuống người tôi. Chẳng ngờ cô nàng ra nhanh thế, dạo này cơ thể mẹ nhạy cảm ghê gớm.
Mẹ vừa thở vừa nói:
– Phù, mẹ… ra rồi… Đã quá… Sướng quá..
– Hì hì, mẹ của con dạo này nhu cầu cao gớm nhỉ, còn chưa kịp dạo đầu mà nhỉ?
– Hứ, chỉ tại cái của nợ của anh ấy, giờ tôi lúc nào cũng cảm thấy thèm nó đấy…
Nói rồi mẹ tôi lại nhỏm dậy, phanh áo sơ mi sáng nay mặc ra, ưỡn bộ ngực căng tròn ra, nhìn tôi lườm nguýt nói:
– Còn phải chờ tôi mời nữa à, nhanh lên chút, cho anh 10 phút nữa thôi, bố anh ngủ trưa không lâu đâu, tôi trốn lên với anh đấy.
Ôi chao, các ông có vợ hay có bồ, cũng không thể sướng bằng cái thằng tôi trong hoàn cảnh này, cảm giác mới sướng làm sao. Tôi không để mẹ phải đợi, cười hì hì, nhanh chóng tháo áo ngực của mẹ ra, hưởng thụ bộ ngực đẫy đà đó và nói:
– 10 phút liệu có đủ không người đẹp?
Mẹ vừa chống tay lên người tôi vừa hẩy mông mà nhấp, vừa thở vừa nói:
– Hự… Không… đủ…cũng phải đủ… Mẹ không… dám liều..
Vậy tôi ranh ma đáp, vậy phải tăng tốc thôi, rồi túm lấy eo mẹ mà dập, ấn. Mẹ tôi phát hoảng lên, la vội.
– Ấy, ấy, từ từ thôi, mẹ thốn…
– Ui chao… Ái.. A… A.. A…
Càng dập càng sướng, mẹ và tôi cùng hoà vào nhau, 2 mẹ con vừa dập vừa cười mãn nguyện. Với cái độ khít cũng như tài năng của mẹ, thằng em tôi có khoẻ mấy thì cũng khó lòng nhịn lâu được, cảm thấy sắp ra, tôi vừa thoẻ hổn hên ôm tấm thân mềm mại nhễ nhại mồ hôi của mẹ mà thì thầm:
– Mẹ… Con sắp ra rồi… Bắn vào trong mẹ nhé…
Mẹ tôi nhễ nhại mồ hôi, miệng rên ư ử, đang mơ màng trong cơn sướng, cặp kính cận tụt xuống chóp mũi, cứ lẩm bẩm:
– Ư… Ư… Ra ngoài… Vào trong… Tử cung… Mẹ… Úi…
…
Tưởng như cô nàng này đang phê lên tận trời rồi, làm tình với con trai đang tới lúc cao trào, bỗng mẹ tôi giật nảy mình, như chợt tỉnh giấc. Mẹ hốt hoảng hét lên thất thanh:
– Ối không, không được Dũng ơi… đừng…
Rồi với sức mạnh bất ngờ, mẹ nhào ra khỏi vòng tay tôi, ngã mạng xuống giường, thằng nhỏ(to) của tôi đang sung sướng trong cái lồn nhoe nhoét dâm thuỷ của mẹ thì bị tuột ra, phóng tinh ầm ầm lên bụng, lên đùi mẹ tôi…
Sau cơn hốt hoảng, thở vài nhịp… im lặng. Mẹ tôi vất vả ngồi dậy, mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt lo lắng. Tôi cũng ngồi bật dậy, trông thấy mẹ như vậy thì cũng đâm lo, liền hỏi:
– Mẹ à, mẹ ổn chứ? có chuyện gì vậy?
Không nói câu gì, mẹ tôi nhào vào ôm lấy tôi, khóc nức nở…
…
Giữ trưa nắng đầu hè, không khí đã hơi oi bức, mẹ tôi, cô nàng kính cận trần truồng đầy mồ hôi, cứ thế ôm tôi mà khóc. Thỉnh thoảng lại nấc lên vài câu thì thầm:
– Hic… Xin lỗi… Con… Hicc… Xin lỗi anh…
Cái thằng tôi, lại như mọi lần ngẩn người ra mà không hiểu gì cả. Người lớn thường hay thế, nhất là mẹ, tôi cũng học được nhiều rồi nhưng vẫn không thể hiểu rõ được nàng. Cũng chưa đủ chính chắn để hiểu, vì vậy, chỉ đành siết chặt lấy mẹ, vỗ về…
Được 1 lúc, mẹ tôi không nói gì, vẫn còn sụt sịt nàng đứng dậy, mặc quần áo rồi vội vàng bỏ chạy không nói 1 câu. Tôi không kịp gọi mẹ trở lại, đành vội vàng mặc quần áo rồi đuổi theo mẹ…
Nhưng lúc xuống được nhà dưới thì không thấy mẹ đâu, ngó vào phòng ngủ chỉ thấy bố vẫn đang ngủ say gáy như sấm, không biết trời đất gì cả. Tôi lao ra ngoài phố, nắng gay gắt, hầu như không có 1 bóng người. “mẹ đi đâu? “…
…
Dương Huyền đi như chạy ra ngoài phố, trong lúc làm tình với con trai, nàng bỗng nhớ ra một chuyện cực kỳ nguy hiểm mà mình quên bẵng đi mất. Có lỗi với cả chồng lẫn con mình, nàng vừa lo lắng vừa xấu hổ. Chẳng biết làm thế nào bây giờ, “thôi, đành xử lý chuyện trước mắt đã… “ nàng nghĩ…
30 phút sau, nàng trở về nhà, cậu con trai yêu quý của nàng vẫn đứng chờ ngoài cửa, tay cầm điện thoại gọi,lúc này nàng mới sực nhớ ra điện thoại của mình đang ở trên phòng của con. Thế mà nó cứ cắm đầu gọi điện cho mình sao được, mỉm cười nghĩ thầm, nàng thấy yêu con trai mình vô cùng, người đàn ông đáng tin cậy của nàng… Nhưng rồi, nghĩ lại lỗi lầm của mình, lòng nàng trầm xuống. “có lẽ chưa nên nói cho nó biết” Dương Huyền nghĩ vậy.
Bước tới gần ngôi nhà, thằng con trai đã phát hiện ra nàng từ xa, đang lao ra cấp tốc. Nó hỏi dồn, trông vừa giận vừa lo lắng:
– Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy? Mẹ làm con lo quá đấy…
– Uhm, mẹ hơi… đau đầu, mẹ đi mua … thuốc thôi… Uhm.. Không sao đâu con, không có gì đâu…
– Nói tới đây, thương con thương chồng, lại càng lo lằng, nàng suýt bật khóc nên đành lướt qua nó, trốn nhanh vào trong nhà. Nhưng nàng không biết, giọt nước mắt trong như pha lê của nàng bị gió tạt trở lại, loé sáng trong ánh nắng gay gắt rồi rơi vào mặt cậu con trai đang ngơ ngác đó. Chuyện này vô tình làm con trai nàng linh cảm được đang có một chuyện không hay đang xảy ra…
Vào trong nhà, Dương Huyền muốn tránh mặt con, đành đi thẳng vào trong nhà tắm…
…
Tôi rất muốn níu mẹ lại hỏi cho ra chuyện, có gì mà phải giấu diếm như thế, đã vậy còn khóc nữa. Lạ thật, tôi nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân. Nhưng rồi vào trong nhà mẹ chạy thẳng vào nhà tắm rồi khoá cửa lại làm tôi cũng bó tay. Định đập cửa gọi, nhưng Bố thì sắp dậy rồi, không thể làm ồn ào lên được, vậy là đành tgì thào qua cửa với mẹ:
– Mẹ này, con không biết đã có chuyện gì, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ giúp mẹ, sẽ bảo vệ mẹ… Mẹ đừng như thế nữa… Nhé..
Im lặng một lúc, tưởng mẹ không nói gì, định bỏ đi thì bỗng nghe tiếng mẹ trả lời vọng ra:
– Con trai của mẹ, chuyện này con không giúp được mẹ đâu, tất cả là tại mẹ. Để mẹ yên tĩnh một chút, con nhé…
– … Vâng, mẹ cẩn thận nhé
Chỉ biết thở dài, tôi không biết làm gì hơn, to tiếng thì sợ bố nghe thấy, đành quay lại phòng, nằm lên cái giường vẫn còn dấu vết mây mưa lộn xộn ấy, vắt tay lên trán suy tình xem có chuyện gì xảy ra mà mẹ lại như vậy, nghiêm trọng… Thế rồi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
…
Chiều tối, xuống dưới nhà
Cuộc sống gia đình vẫn thế. Bố tôi đang tưới cây trước cửa, mẹ thì đang nấu cơm. Trông thấy tôi mẹ nhoẻn miệng cười gượng gạo chưa từng thấy…
Đệch, cái đíu gì xảy ra thế nhỉ, sao tôi lại không biết được mẹ đang muốn gì ? – Cau mày suy nghĩ, rồi định tiến tới gần mẹ, thấy tôi tiến lại gần mẹ tôi muốn né tránh nên lấy cớ bảo:
– Con ra phố mua cho mẹ chai nước mắm đi…
– Móa – Liếc mắt nhìn mẹ đầy nghi hoặc, và bực dọc, tôi lững thững ra phố…
Rồi đến tối cũng vậy, mẹ trốn tịt trong phòng, cũng chẳng buồn nói chuyện với bố nữa, cứ im lặng đần mặt ra, đến nỗi bố tôi cũng phải chú ý. Ông lại gần tôi mà hỏi:
– Này, sao hôm nay mẹ mày mặt như cái bị thế, hay là mày lại làm gì để mẹ buồn à ?
– Ớ, con … con có làm gì đâu, bình thường mà … ?
Nói thế nhưng tôi trộm nghĩ chắc là tại tôi nên mẹ mới thế, thành ra mặt hốt hoảng khi nghe bố nọc tội, làm bố tôi lại càng nghi thêm, rồi chắc bố nghĩ tới tôi làm mẹ buồn chắc là cái vụ học hành thôi, cho nên bố mới nói:
– Thôi, học hành cho nó cẩn thận nhé, đừng để bố mẹ thất vọng nghe chưa. Mày có lỗi thì lựa lời ra xin lỗi mẹ đi…
– Ơ, … – Định cãi bố, nhưng nghĩ lại thì cứ nhận đi cho xong chuyện, có ảnh hưởng gì đâu. Thế là tôi gật đầu – Dạ, vâng, bố cứ yên tâm
Thế rồi, cả tối hôm đấy cũng không gặp được mặt mẹ nữa.
…
Cả ngày chủ nhật hôm sau cũng vậy, mẹ né tránh mặt cả bố con nhà tôi…
Lần này tôi có thể ngờ ngợ ra được là không ổn rồi, ít nhất mẹ giận tôi hay là bị làm sao thì chí ít cũng còn có bố, ai ngờ mẹ lại tránh mặt cả 2. Theo như tôi suy luận thì chỉ có một trường hợp, đó là mẹ có lỗi thật, rất hối hận tới nỗi không dám nhìn mặt 2 bố con.
”Đù, nghiêm trọng quá nhỉ ?”
Không ổn rồi, phải tra ra ngay mới được… không thể để tình trạng này kéo dài…