Phần 28
Dạo này tôi thường mơ thấy một viễn cảnh, một khung cảnh thì đúng hơn, mà ở đó, Dương Huyền – mẹ tôi, nàng ngồi cạnh cửa sổ. Khuôn mặt và làn tóc mây của nàng dưới ánh nắng sớm ban mai rọi vào làm nàng đẹp như một nữ thần vậy, rồi mẹ quay lại mỉm cười với tôi, nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc. Rồi nàng cúi xuống vuốt ve cái sinh linh bé bỏng đang to dần lên trong bụng nàng, cũng giống như nàng đã vuốt ve tôi ngày trước…
Đang ngây ngất trong giấc mơ thì tiếng đồng hồ hàng ngày báo thức kêu lên reng reng làm tôi giật mình tỉnh dậy. Mẹ cha ôi là đau, Cả người đau nhừ, 1 một bên mắt sưng húp đáng được đắp thuốc của ông Khải lé vẫn chưa mở ra được, tôi cố với tay tắt cái đồng hồ quái quỷ đang kêu vang lên không chịu ngậm mồm lại được, tôi đưa cánh tay bầm tím lên cố với lấy nó nhưng không được, mẹ kiếp… Rồi cuối cùng, với cái ngón tay của tôi đang điên tiết va vào nó làm nó rớt cái rầm… Tôi nản chí, nằn vật lại tư thế cũ, định bỏ cuộc để mặc cái đồng hồ khốn nạn vẫn kêu la, nhưng rồi may thay, cú rơi làm nó tắt ngóm. Mỉm cười thỏa mãn, tôi định nhích người để ngồi dậy nhưng thấy vướng ở bên chân, cố nghểnh đầu lên nhìn tôi thấy nàng, tuyệt đẹp, đang ngục ngủ phía cuối giường…
Tối hôm qua, sau khi được mấy ông già đưa về nhà, định vào gọi bố tôi dậy nhưng lay mãi cũng chỉ thấy ông đang gáy khò khò nồng nặc đầy hơi rượu, mẹ tôi tức tối nghĩ rằng gọi cái ông vô dụng này dậy cũng chẳng được tích sự gì cho nên mặc kệ bố ngủ 1 mình, 2 mẹ con đỡ nhau lên phòng. Đặt tôi nằm xuống giường, nàng nắm lấy tay tôi, lúc này nước mắt nàng lại rơi lã chã:
– Con trai ngu ngốc của mẹ… thật may mắn quá…huhuhu…
– Thôi mẹ nín đi, mọi chuyện qua rồi…
– Hức..hức… lần sau đừng làm những chuyện liều lĩnh như thế được không… mẹ sợ mất con lắm…huhuuh
– Con không muốn mẹ gặp nguy hiểm… mẹ là tất cả của con… – Lúc này tôi cũng không cầm được nước mắt khi thấy tình cảm của mẹ như thế. Tôi yêu mẹ nhiều quá…
Rồi tôi ngủ ngon lành trong vòng tay tình yêu của mẹ, đến sáng dậy tôi đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiêu sa của nàng khi đang ngủ, luôn là như thế, quá đẹp, quá hấp dẫn, mẹ tôi, nữ thần của sắc đẹp…
Mẹ dụi mắt tỉnh dậy, nàng ngơ ngác 1 hồi rồi mới lo lắng quay sang nhìn tôi, mẹ hỏi ngay:
– Con yêu, thế nào rồi, con có thấy đỡ đau chưa ?
– Ổn rồi mẹ à, thuốc của mấy ông già đấy tốt lắm.
Nói rồi tôi nhổm người định ngồi dậy để mẹ an tâm nhưng mà đau quá, nhỏm lên được 1 nửa thì lại phải ngã phịch xuống. Mẹ thấy vậy thì mỉm cười, nàng mắng yêu:
– Thôi đi ông tướng, làm anh hùng cho lắm vào, nằm yên đấy cho tôi…
Sau đó mẹ tôi lau nước mắt đứng dậy, nàng vẫn mặc bộ váy xinh đẹp tối hôm qua, chỉ niềm một nỗi váy đã rách xẻ tà một đường doc. Cái xoay người làm chiếc váy xoè ra, tôi lại có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn cùng chiếc quần lót tinh xảo của mẹ ở bên trong. Mẹ nhìn thấy ánh mắt của tôi, nhìn thấy cái cục cộm lên dưới quần của tôi. Thế là nàng nhướng cặp lông mày thanh tao của nàng lên mà mắng:
– Dê bó vừa thôi con trai nhé, con còn chưa ngồi dậy được đấy… Hứ, liệu mà che vào, bố anh sắp lên bây giờ rồi đấy.
Tôi đỏ mặt cười hì hì, nũng nịu đòi hỏi mẹ:
– Tay con đau lắm, không nhấc lên được, mẹ giúp con đi.
Tay chống nạnh lườm lườm nhìn tôi, mẹ liếc mắt đi chỗ khác ngại ngùng nói:
– Gì chứ, tự làm không được à, mới bị đánh cho nhừ tử ra mà còn…
Nói thế rồi bất ngờ mẹ cười tươi, ngồi xuống kéo quần tôi ra. Thằng nhỏ mà không nhỏ của tôi bật ra, ngạo nghễ, may mà nó không bị sao, chứ không thì… . Thế rồi bàn tay ngọc ngà của mẹ lại nắm lấy cái thân thằng nhỏ dài ngoằng của tôi, nàng xóc nhẹ vài cái rồi vội vàng há cái miệng nhỏ xinh dầy hơi thở thơm tho mà dâm dục ra định ngậm cái dương vật gân guốc của tôi vào…
– Mẹ à!! Mẹ làm gì thế ? Con chỉ định nói với mẹ là kéo chăn che hộ con chỗ đó thôi
– …
Khỏi phải nói là cái vụ trêu mẹ thế này không hay xảy ra thường xuyên lắm nhưng mỗi lần thế này tôi mới thấy được cái vẻ tẽn tò xấu hổ của mẹ, mấy khi để mẹ tôi chủ động để lộ cái tính dâm đãng của mình ra đâu, nhưng hậu quả là tôi ăn một phát oánh vào đầu và một phát búng vào cu rõ là đau, đau dã man luôn. Mẹ tôi vừa xấu hổ vừa giận hậm hực bước ra khỏi phòng, không quên dằn mặt tôi:
– Anh cứ liệu hồn…
Các bạn có thể hiểu, cái cảm giác vừa được tình thương của người mẹ, vừa cảm nhận được tình cảm ngại ngùng, quan tâm của người yêu nó hạnh phúc thế nào đâu. Sướng cực kỳ… Qua chuyện nguy hiểm ngày hôm qua tôi mới cảm nhận được cái sắc đẹp nguy hiểm của mẹ tôi, nàng làm mê luyến bao nhiêu người, như cái nam châm thu hút con đực vậy, không hiểu ngày xưa mẹ tôi ra sao nữa… Rồi tôi chợt nghĩ tới cái lời của ông Khải lé “Bát tự thuần âm, cuộc đời long đong, hay gặp chuyện chẳng lành, vận đen quấn thân…”, chắc ngày xưa mẹ tôi vất vả lắm…
…
Mẹ xuống dưới nhà, thấy tiếng mẹ la ơi ới gọi ông bố nhà tôi, rồi có tiếng bố vọng lên:
– Em đấy à, sao hôm qua ở đâu thế, anh không thấy em về nhà…
– Grừ…cái ông chết dẫm này, ông uống say bí tỉ, lúc khẩn cấp thì gọi không được , ông tội to lắm đấy, ông lên mà xem con trai ông như thế nào kìa…
– Hả ? có chuyện gì thế ? nó bị làm sao ?…\
…
Thấy tiếng bố mẹ nói với nhau ở phía dưới, rồi thấy ông bố tôi chạy hồng hộc lên phòng, thấy tôi đang nằm trên giường, cả người thâm tím thì hốt hoảng, la oai oái lên, hỏi tôi liên tục xem chuyện gì xảy ra, thằng nào dám đánh con bố …vvv… Cuối cùng mẹ lôi bố ra ngoài hanh lang, kể hết mọi chuyện đêm qua xảy ra, đương nhiên là một số đoạn không cần nói thì mẹ không dám nói, có lẽ mẹ không muốn bố tham gia vào chuyện này… kể cũng lạ vì nói ra thì cũng có ảnh hưởng gì tới mẹ con tôi đâu, bố biết cũng được mà. Nhưng tôi không hiểu tại sao mẹ lại cố ý làm như thế nữa.
Một lúc sau, có lẽ bố tôi đã rõ ràng mọi chuyện, ông đi vào, hỏi han sức khỏe của tôi, bố vui vẻ khen tôi vì hành động dũng cảm của mình, ông nói con trai phải như thế mới xứng đáng là đàn ông, rồi không quên dặn tôi khi nào đỡ phải qua nhà mấy ông già để cám ơn. Tôi cũng tính như thế vì khá hâm mộ mấy cái tuyệt kỹ phi phóng đánh nhau của mấy ông già, trông hay dữ, có lẽ phải lôi thằng béo mặt thộn đi cùng cho vui. Rốt cục là may mắn khi hôm nay là chủ nhật, mọi người vẫn được nghỉ ngơi và mẹ thì có cớ để không rời mắt khỏi tôi..hhehe…mặc dù người ngợm như thế thì cung chẳng làm được cái nước mẹ gì đâu, đau lắm… Nằm ngủ tiếp một lúc thì có ông bác sĩ, chắc là bố tôi gọi đến để kiểm tra cho chắc, ông không tin vào mấy cái thứ thuốc đông y lắm. Ông bác sĩ tới khám một lúc, nắn bóp cả người tôi, được 1 hồi lâu sau thì phán:
– “Khả năng cao là chỉ bị ngoài da, không ảnh hưởng tới xương, anh chị nếu muốn chắc thì đưa cháu đi bệnh viện chụp chiếu xem sao… còn thấy nó cử động bình thường, không có dấu hiệu nào rạn xương hay gẫy gì hết”, cũng giống như ông Khải lé nói.
Nhưng rồi để cho chắc cú, chiều hôm đó tôi cũng được đưa đi bệnh viện chiếu 1 lượt, ngồi xe lăn như bệnh nhận thật ấy, khác là đằng sau có một người đẹp đẩy xe mà tới nỗi đi tới đâu là mấy ông bệnh nhân nam với cả bác sĩ phản ngoái cổ theo nhìn tới đó
4 ngày, là khoảng thời gian tôi phải nghỉ vì đau. Trong khi đó thì tới thứ 2 là mẹ phải đi làm rồi mà nàng thì không muốn rời tôi lúc này, nhưng sau tôi khuyên bảo mãi mẹ mới nghe cho, sau đó nhắn mẹ phải cẩn thận vì có thể sẽ bị bọn xấu theo dõi. Bản thân tôi nằm ở nhà, chẳng có việc gì làm ngoài cầm sách học, và suy nghĩ xem nên xử lý cái thằng cha X này như thế nào…