Phần 26
Có một thằng nhỏ con loi choi không nhẫn nại được, cầm ái tuýp ông nước lao vào định đập tôi, nhưng sải tay tôi dài hơn, lia gậy 1 phát trúng mặt thằng này, chỉ nghe “Bốp ” một cái, thằng ku đã ngã lăn ra đường, choáng váng không đứng dậy nổi, nó kêu la văng tục luôn mồm.
– Ah, thằng chó, dám đánh bố mày, bố đập chết kụ nhà mày…
Tính đập thằng chó này thêm gậy nữa nhưng bọn kia lại sấn tới, thành ra tôi đành phải lùi lại. Nếu cứ tiếp diễn thế này thì có vẻ là ổn, tôi cũng lùi dần về ngã rẽ của con đường. Đang suy nghĩ lạc quan như thế thì trong bóng tối tôi nghe thấy cái gì đó bay vèo một cái, rồi bất ngờ 1 cái gậy, thật may nó là cái gậy gỗ vuông vắn, nó được 1 thằng khốn nào đó ném tới, đập trúng mắt phải của tôi. Đau điếng người, và choáng váng mắt tôi sầm lại, tôi ngã ngửa ngồi ra trên đường. Chỉ chờ có thế, 5 thằng đang đứng gần đó lao vào đánh tôi. Tình thế hiểm nghèo, có mấy thằng dùng gậy đập vào người tôi, còn lại dùng chân để đạp. Lúc hỗn loạn ấy tôi chỉ kịp giơ cái gậy lên che phía trên người, còn lại thì nằm co người lại chịu đòn… Quả thực là làm như thế thì hầu như không bị đánh vào chỗ hiểm, tôi che được cái đầu nhưng 2 tay thì bị chúng nó dập vào liên tục, tôi nghĩ có lẽ mấy ngón tay trái của mình bị dập hết rồi, cũng may là trời tôi bọn này đập hỗn loạn xuống đầu tôi nhưng thực chất phần lớn đều vướng vào nhau hết. Nhưng thề với các bạn là lúc đó tôi không thấy đau tí nào, đầu óc tôi tỉnh táo vô cùng…
Nằm chịu đòn như thế tới lúc bớt choáng váng. Bất ngờ tôi bật người dậy, bò bằng cả 2 tay 2 chân lách qua một chỗ hở giữa 2 thằng, phi người ra phía trước, rất may là lúc đó con đường vẫn còn rất tối nên bọn khốn đang say máu này phải mất 1 lúc để định hình lại thì tôi đã bò ra được phía trước khoảng 5 mét rồi. Khoảng cách đó cũng chẳng an toàn chút nào, nhưng tôi cố chạy, cố lết hết sức về phía trước… Con mẹ nó chứ, lúc này tự nhiên thấy người nặng trịch, rã rời, cái chân tôi không muốn lết đi nữa, nó cứ ì ra…, chạy được vài bước thì tôi lại ngã xuống. Thân thể thì rã rời rồi nhưng ý chí thì vẫn còn tỉnh táo mà càng ngay càng mãnh liệt, vì sống còn tôi cố lết, bò bằng 2 tay rướn lên phía trước… Tôi thầm nghĩ phen này chắc tôi toi đời rồi… Đằng sau lưng tiếng chửi bới, tiếng bước chân đã tới gần, có cả tiếng cười khả ố của mấy thằng đó nữa…
Bỗng, một bóng người lao tới trước mặt tôi, mùi hương tỏa ra làm cái ý thức đang dần mất đi của mình vẫn nhận ra được người đó là mẹ tôi, nàng khóc lóc ôm chầm lấy tôi. Lúc này tôi còn không nhìn rõ được mặt nàng nữa, tôi chỉ mỉm cười. Sắp ngất đi rồi… Trong hỗn loạn, tôi nghe được tiếng mẹ tôi van xin:
– Đừng làm thế nữa, tôi xin các anh đấy …huhuhuh
– Con ơi…đừng chết nhé…hhuhuhuhu
Mấy thằng khốn đó cười hô hố, thằng to con khả ố nhất cười nói:
– Hố hố, cô em cứ đi theo bọn này là được.. Lấy thân mình cứu con trai nhé…
– Về làm vợ bọn anh… – Một thằng phấn khích quá nói thêm vào.
Chắc là do bọn này đã biết trước mẹ tôi rồi, nên thằng nào thằng đấy dâm tính nổi lên. Con mẹ nó chứ… đây có phải là phim kiếm hiệp đíu đâu mà nói toàn câu ngu thế. Thời buổi này mà còn bắt cóc hiếp dâm nữa thì đi tù tới đời nào mới ra… chắc mấy thằng này hồi còn nhỏ nghiện xem phim chưởng tàu đây.
– Các anh đứng lại, không được tới gần…huhuh…
Mẹ tôi nức nở van xin, hay là quoát chúng nó nữa thì tôi không rõ. Chỉ biết nàng đang ôm chặt lấy tôi, nước mắt nóng hổi của nàng nhỏ xuống mặt tôi làm tôi có phần nào tỉnh táo lại.
Bọn côn đồ kia, chúng nó đang tiến tới gần định vây lấy rồi bắt mẹ tôi đi. Tệ hại thật, tôi đã bảo mẹ chạy đi rồi mà, tự nhiên lại quay lại, mất hết công sức cố gắng của tôi. Nhưng mà lúc đó tôi không nghĩ tới nàng, mẹ tôi. Có người mẹ nào nhẫn tâm bỏ con lại 1 mình đâu cơ chứ… Lúc này tôi chỉ còn có ý nghĩ dở hơi là.. Thôi chết quách đi để kiếp sau tôi với mẹ là vợ chồng… Ấy, lúc nguy cấp gần chết rồi tôi còn suy nghĩ như thế…
Bỗng đâu, đằng sau lưng tôi, phía cuối con đường bỗng vang lên tiếng nói:
– LŨ KHỐN CHÚNG MÀY ĐANG LÀM GÌ THẾ ?!!!!!!!!!!!
Tiếng nói già dặn mà đanh thép vang lên như tiếng sấm, móa, quả thật lúc đó tôi nghe đúng như thế thật, tiếng thét chấn động vang lên cả trong não của tôi. Tôi và mẹ bất ngờ quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn leo lét chiếu ở phía xa, có 5 cái bóng đen đứng đó tạo dáng như 5 anh em siêu nhân vậy. Một cái bóng cầm một thứ hình vuông vuông như bàn cờ, 1 cái thì cầm 1 thứ dài dài như là điếu cày, cái bóng bên cạnh cầm cái gì tròn tròn hình bầu dục mà tôi không thể hình dung ra nổi, 1 cái thì chắc chắn là đang cầm 1 cái ghế băng dài ở quán trà đá hay có, và 1 cái cuối cùng đang cầm 1 cái khay hình vuông có cả chén trà ở phía trên… ĐÙ, dị vãi…
5 cái bóng người đó xếp hàng ngang, vô tình tạo dáng trông như 5 anh em siêu nhân xuất hiện vậy, tôi đang bất ngờ chẳng biết là ai thì bọn họ phăng phăng đi tới gần… Móa, mấy ông này hình như quen quen… Hình, hình như là hội ông Khải lé, Phú lác đầu phố đây mà…Sặc…
Quả đúng là như thế thật, 5 ông già hay chơi cờ đầu ngõ, có lẽ hôm nay đang nhậu nhoẹt gì đó tới tận đêm thì nghe thấy tiếng người la hét, rồi sau đó mấy ông này thấy cái bóng dáng thiên thần mà các ông thường ngày vẫn hay rình ngắm, địa hàng khóc hu hu chạy ra đầu ngõ, rồi lại thấy nàng hốt hoảng chạy quay lại… Mấy ông này biết rằng có chuyện không ổn, thế là vác theo hung khí chạy tới giúp người đẹp…
Lũ côn đồ đang kinh hãi vì có người chen ngang vào, tưởng là dân quân tổ dân phố đi tuần, nhưng lại gần thì thấy hóa ra là 5 ông già khú đế thì đâm ra coi thường, lại cười hô hố với nhau khinh bỉ:
– Hắc hắc.. Tưởng ai hóa ra là mấy thằng già… -Thằng to cao nhất lên tiếng cười nói.
Bên kia mấy ông già không để ý, đến bọn côn đồ nữa, 1 ông cúi xuống mẹ tôi hỏi:
– Ồ, cô gái ổn chứ, có bọn anh… à có các bác đây rồi không phải sợ đâu…
Mẹ tôi thấy có thêm người thì cũng cảm giác thấy an toàn hơn, khóc thút thít gật đầu, rồi vẫn cứ ngồi đó ôm tôi vào lòng mà vuốt ve.
– CHÚNG MÀY ĐÊM HÔM HÀNH HUNG NGƯỜI LÀNH, LÀM MẤT TRẬT TỰ ĐƯỜNG PHỐ, ẢNH HƯỞNG TỚI TRỊ AN TỔ DÂN PHỐ, VẬY LÀ MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG HỬ ? KHÔN HỒN THÌ CÚT MAUUUUUUU…!!!!!!!!
Móa, tiếng ông nào nói nghe ghê thế, già rồi mà khí thế kinh người, giọng nói oang oang lấn áp cả khí thế bọn du côn. Nếu người có võ ở đây hẳn phải kinh sợ lắm vì biết ngay người này đã có nội công. Nhưng bọn ngu si kia thì biết gì, chỉ thấy có 5 ông già thì chúng nó chẳng coi ra gì cả, thằng to con nhất, chắc là thủ lĩnh, liền cười khả ố mở mồm ra nói:
– Hơ hơ, mấy thằng già ảo tưởng này, chúng mày đêm hôm không ngủ ở nhà, mò tới đây để muốn xuống lỗ sớm…à …ẶC…
Thằng đó chưa nói hết câu, miệng đang há ra thì bỗng thấy có cái gì đó bay thẳng vào mồm, mắc nghẹn ở cổ họng. Nó trợn mắt lên, mặt đỏ ửng, ôm cổ ho khạc liên tục, nhưng mãi không khạc ra được… Thì ra, trong lúc thằng này đang há mồm chửi, ông Phú lác bất ngờ lấy con tốt trên bàn cờ tướng vào tay, không biết dùng công phu gì mà phóng 1 cái thẳng ngay vào mồm thằng này, con tốt đen làm bằng sừng chất lượng cao, thường ngày các ông này hay cầm để đập, giờ đang lọt vào mắc ở cổ họng thằng này…
– Ối, đại ca… – Bọn đàn em la lên thất thanh
Thằng đại ca, 1 tay ôm cổ họng, một tay ra hiệu cho bọn đàn em xông lên. Thế là bọn du côn bất chấp là mấy ông già, bọn nó xông tới định đập mấy ông này ra bã …
Tôi nằm ở bên, lúc này đã khá tỉnh táo lại, đang lo sợ thì chỉ nghe thấy tiếng cười khểnh khinh bỉ mà có lẽ là của ông Khải lé đang vuốt bộ râu ra vẻ tiên phong đạo cốt như mọi khi. Lúc này bọn du côn gồm 7 thằng gậy gộc vũ khí đủ cả đang lao tới rất hung hãn, nhưng 5 ông lão vẫn đứng yên bất động như đang không biết làm gì, bấy giờ nhờ chút ánh sáng từ ánh đèn đường đằng xa hắt lại tôi mới nhận ra được hội ông này gồm: Khải, Phú, Toàn, Chiến, Thắng. Toàn các ông già đã về hưu cả, ngày thường chỉ ham đánh cờ ngoài đầu phố mà giờ anh dũng lạ thường. Mắt trông thấy lũ du côn đã tới gần, ông Chiến bước lên một bước, tay cầm cái điếu cày, tưởng rằng ông định cầm điếu cày đập chúng nó, nhưng không phải. Cười khuẩy một tiếng rồi quay ngược cái ông điếu lại. Quá hay cho một chiêu “Tiên nữ tán hoa”, ông Chiến vung cái điếu ra một cú thật mạnh, bất ngờ nước điếu cày từ trong ống điếu bay ra thành một đường vòng cung vẩy thẳng vào mặt mấy thằng du côn đang hung hăng xông tới. Chắc ở đây bác nào lớn tuổi đều biết cái nước ống điếu cày nó kinh tởm thế nào. Lũ du côn bị một chiêu tiên nữ tán hoa này hất vào mặt, vừa hôi vừa thối, có cả mấy thằng đang há mồm ra gào thét bị nước hắt vào mồm phải đứng lại chửi bới ho khạc.
– Ôi đm, kinh quá…
– Thối quá, đm thằng già chơi bẩn…
– Oẹ… Oẹ…
Bọn chúng còn chưa kịp hoàn hồn thì ông Phú ra tay, Ngũ hành ám khí phóng tới, vừa hiểm vừa kinh. Nói đến ngũ hành ám khí của ông Phú, thực ra nó là cái chén trà nóng vừa mới rót nhưng tại sao lại gọi là ngũ hành. Bởi vì thân chén được làm bằng sứ thuộc hành thổ, nước chè là thuỷ, lá trà là mộc, trà nóng vì có hoả, còn lại cái viền bằng kim loại ở viền chén thuộc hành kim, vì thế mà có tên là Ngũ hành ám khí, bách phát bác trúng. Đối thủ trúng phải thì vừa đau lại vừa bỏng, có né được cái chén thì cũng khó né được nước trà nóng té ra, vì vậy mới bách phát bách trúng… Thế là liên tiếp 3,4 thằng dính phải ám khí trúng mặt, toíi tăm mặt mũi, la khóc om sòm. Tới lúc này ông Khải vác ghế băng, ông Chiến vác ống điếu tả xông hữu đột, xong vào giở các bài võ cổ truyền dân tộc đánh bọn này như gà bay chó chạy, bên ngoài thì ông Phú ông, Toàn, ông Chiến phi ám khí, là quân cờ, là chén nước hỗ trợ…
Trong phim chưởng thì địch thủ dính vài đòn mới gục nhưng thực tế thì một phát ghế băng vào đầu hay một phát đập bằng ống điếu vào tai thì cũng đủ để mấy thằng du côn thấp bé kia mất sức chiến đấu tạm thời. Thằng đại ca thấy đàn em bị ăn no đòn bởi 5 ông già thì thất kinh, hắn ho khạc mãi mới nôn ra được con tốt đen ám khí kinh người kia, thấy tình thế không ổn thằng khốn nạn này tính bỏ đàn em ở lại mà chạy thoát thân, ai dè, chưa kịp quay người chạy thì đã thấy bọn đàn em vừa la khóc quay đầu chạy vượt qua cả mình… Thế là nhóm du côn vỡ trận… Chưa kể 2 thằng gục ban đầu mới nhỏm dậy thấy tìn thế không ổn giả vờ chết tiếp sau đó đã lẩn đi đâu mất từ trước rồi.
Trông thấy bọn du côn bỏ chạy toán loạn, mấy ông già dừng tay lại không đuổi theo nữa, chỉ thấy ông Khải ung dung nói:
– Bắt lại một đứa!!!!
Thế là ông Phú nhè cái bóng hình to lớn nhất trong bóng tối mà phóng cái ám khí thành danh của ông… Cái ấm chè to tướng bay vút lên không trung, vẽ một vòng hoàn hảo rồi rớt cái “choang” ngay xuống đầu thằng đại ca to cao đang chạy sau cùng. Bóng dáng cao lớn đó lắc lư rồi đổ gục xuống đường ngay lập tức, bọn đàn em chạy đằng trước chỉ lo thân mình, còn không biết đại ca mình đã nằm thẳng cẳng ở giữa đường…
Thế là mọi chuyện kết thúc êm xuôi một cách kỳ lạ, 2 ông già phụ trách khiêng tôi về nhà ông Khải gần đó, mẹ tôi thì sụt sùi vừa cười vừa khóc đi theo sau, luôn miệng cám ơn mấy ông già làm mấy ông này sướng rơn. Chẳng mấy khi được thể hiện với người đẹp mà, với lại cái váy xanh xinh đẹp của mẹ đã bị rách xẻ tà tới tận hông, làm cho thỉnh thoảng cặp đùi của nàng lộ ra chút chút sắc xuân càng thêm phần hấp dẫn…
Tôi được mấy ông già đặt lên tấm phản trong phòng giữa nhà ông Khải, thật là bất ngờ khi tôi mở cặp mắt đã sưng húp ra cố nhìn xung quanh, tôi thấy phòng này của ông Khải được trang trí kỳ lạ. Ở giữa có cái bàn thờ Tam thanh to tướng, một cái trướng đỏ rua rua phủ xuống, một cái bát hướng to tướng đặt ở giữa, xung quanh là các cây phướn cắm đủ các màu. Tổng thể trông không khác gì một cái phủ của mấy ông bà đồng cốt mà thỉnh thoảng mẹ tôi hay kéo tôi đi xem bói cùng. Tôi được đặt xuống tấm phản ở giữa chỗ đó, sau đó là nhanh chóng 1 chậu nước nóng được đưa tới, mẹ tôi ngồi bên cạnh, mặt tèm lem nước mắt nhưng đã mỉm cười, đang cầm 1 cái khăn để lau vết thương cho tôi… Mẹ nhà nó, bây giờ tôi mới bắt đầu cảm giác thấy cả thân người đau như dần, cả toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, nhất là 1 bên mắt sưng húp chỉ mở hé ra được 1 chút, môi sứng phồng lên, tôi muốn nói cám ơn mấy ông già nhưng thật sự là không nói được, quay sang nhìn mẹ cũng định nói nhưng không mở mồm ra được, vậy là tôi đành nhắm mắt nằm thẳng cẳng, cắn răng chịu các cơn đau từ những vết thương lúc trước bắt đầu phát tác. Tôi chỉ thấy tiếng ông Khải bảo:
– ẦY, có cái thuốc này tốt lắm, để cô đắp lên mắt thằng bé mấy hôm là khỏi ngay.
– Dạ, cám ơn chú nhiều…
– Ấy, ấy tôi còn trẻ mà, mới 70 thôi gọi là …anh được rồi hế hế – Tôi nghe thấy tiếng ông Khải cười rất khả ố. Mấy ông già đứng bên cạnh cũng bĩu môi khinh bỉ. Nhưng mẹ tôi chỉ mỉm cười đáp lại đầy vẻ cảm ơn.
Rồi tôi thấy mấy ông này xoay người tôi sang trái, sang phải, xem xét rồi chép miệng:
– Ai da, bọn này khốn nạn thật, đánh thằng bé tới nông nỗi này. Mày mà chỉ bị phần da, xương cốt không bị sao cả, bôi thuốc vài hôm là khỏi… – Thế là mấy ông này hay là mẹ tôi thì không biết nữa, hì hục lấy cái thuốc mỡ gì đó bôi vết thương cho tôi khắp người.
Cơ thể tôi được bôi thuốc mát lạnh, tôi cảm thấy khoan khoái dễ chịu lạ kỳ, cơn đau giảm ngay lập tức, cứ như là thần dược vậy. Rồi ông Khải ngó nhìn tôi, chép miệng nói:
– Thằng bé cơ thể không tồi nhỉ, chắc là có tập thể thao ?
– Dạ, cháu nó cũng có đi tập tạ với đá bóng ạ… – Mẹ tôi trả lời
– Ừ, thanh niên thế mới tốt, để tôi bắt mạch xem thử nhé…
Mẹ tôi gật đầu đồng ý, thế là ông Khải túm lấy cổ tay tôi mà bóp nhẹ vào, ông này hiện giờ đang thi triển hết dáng vẻ tiên phong đạo cốt chắc là để lấy le với mẹ tôi. Bắt mạch một hồi lâu thì ông này với vẻ mặt ngạc nhiên quay lại nói với 4 ông bạn:
– Ối chà, bất ngờ chưa, thằng này dương khí cực thịnh, là cơ thể chí dương chí cương… của hiếm đấy
– Ái chà… – tiếng mấy ông bạn chép miệng.
Có ông còn không tin đòi bắt mạch tôi lại lần nữa. Thế là 4 ông kia quay lại xúm lấy tôi rồi chụm đầu lại bắt mạch nghiên cứu. Ông Khải lé thấy mấy ông bạn đã bị lừa, vuốt râu cười đắc ý rồi quay sang ranh mãnh nói với mẹ tôi:
– Ấy, tranh thủ để anh cũng bắt mạch cho em xem nhé hê hê ?
Mẹ tôi mỉm cười lắc đầu e ngại:
– Thôi anh ạ, không cần thiết đâu…
Nhưng ông Khải lé lưu manh vẫn cố nài:
– Ầy, cô em đừng ngại, tiện thể thôi mà, tiện thể thôi mà…hề hề cái món bắt mạch này tôi nhận là số 2 thì không ai dám nhận là số 1 đâu nhé.
Thôi thì cảm phục và biết ơn vì chuyện cứu nguy vừa rồi, mẹ tôi rụt rè đưa tay ra đồng ý. Ông Khải lé lưu manh thấy rằng âm mưu của mình đã thành công, liền cười khà khà thò bàn tay ra nắm lấy tay mẹ tôi. Ui chà…ông Khải giật nảy mình vì chưa bao giờ được nắm một bàn tay cô gái nào mà lại mịn màng, trơn nhắn như thế. Ông thật sung sướng biết bao, thầm mừng vì đã hớt tay trên được 4 ông bạn đang mắc lừa, vẫn còn đang chụm đầu bàn tán đằng sau. Thế là không biết có phải là bắt mạch hay là tranh thủ sờ mó bàn tay mẹ tôi, ông Khải lé vẫn bộ dáng tiên phong đạo cốt gật gù nhắm mắt lại xem như đang tính toán…