Phần 136
– Nhanh lên Dũng ơi, đi đón bố con nào!!!
Tiếng mẹ tôi lanh lảnh gọi phía dưới nhà. Thật kỳ lạ khi trước đó mấy phút nàng đang còn cùng tôi làm tình say đắm, sướng như thế mà giờ thì quả thật trông mẹ tôi lại như một còn người khác. Nàng lại quay trở lại làm mẹ tôi chứ không còn là cô vợ chưa cưới nữa. Rất vô tư và hồn nhiên như một người vợ đang mong chờ chồng của nàng đi công tác xa trở về. Điều này làm tôi có chút ghen tị…
– Hứ, trông mẹ mừng ra mặt kìa, lại không cần con nữa chứ gì…
Tôi với một bộ mặt buồn rầu lết xuống dưới nhà, lần đầu tiên tôi biết ghen với mẹ. Cô nàng này nhà tôi cái tính nết vẫn không đổi, vẫn quá là ngây thơ và suy nghĩ thì đơn giản.
– Này này, đừng có lôi cái bộ mặt đấy ra với tôi nhé. Đàn ông thì phải biết giữ lời hứa hihi!!!
Mẹ nhìn cái thái độ của tôi nhưng không giận mà còn cười khiêu khích tôi nữa mới uất chứ. Giờ nàng đã mặc một cái váy dài lịch sự quá đầu gối, trên mặc cái áo sơ mi mỏng màu trắng mà để lộ ra loáng thoáng cái viền áo lót màu đỏ bên trong, thoát trông ai cũng phải ngậm ngùi xúc động. Tóc thì để xõa xuống vai, 1 bên mẹ dùng kẹp tóc hoa vén sang 1 bên làm mẹ trông cứ như một cô thiếu nữ tuổi còn xuân vậy, thật là hư cấu… đẹp tới không thể chấp nhận được.
Taxi đã tới nơi và đang chờ ở trước cổng, và quả thực như tôi dự đoán thì thằng cha này cũng phải chảy nước dãi há hốc mồm khi nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của mẹ tôi. Thằng này còn trơ trẽn tới mức mở cửa xe trước cười hề hề mời mẹ tôi ngồi lên ghế bên cạnh để hắn tiện mắt mà ngắm cặp giò của nàng. Nhưng kế hoạch đấy bất thành vì có tôi trợn mắt lên chặn cửa xe của hắn mà chui tọt vào. Vì thế tên này tiu nghỉu hậm hực lái xe nhưng không ngừng liếc cái gương chiếu hậu liên tục làm mấy bận suýt nữa thì tai nạn… Thật hết chỗ nói.
Đón bố tôi ở sân bay về, mẹ tíu ta tíu tít hỏi han bố, tôi thì lơ đãng ngồi bên cạnh suy nghĩ về những chuyện xung quanh mình. Mọi thứ dạo này yên bình quá, chẳng giống như quãng thời gian tôi trải qua vừa rồi. Đủ các chuyện, giận dỗi, cãi nhau rồi tới tận ma quỷ cũng có nốt. Thật là kỳ lạ…
– Dũng, Dũng… có quà cho con này!!!
Mẹ tôi từ đằng sau đưa tay lên đưa cho tôi một cái hộp to. Ồ, bố tôi đi công tác mà còn tiện thể mua được cho tôi một đôi giày rất đẹp:
– Cám… cảm ơn bố nhé!!!
Tôi thật ngượng ngùng với ông bố tốt bụng của mình và cảm thấy có lỗi ghê ấy. Nhưng nhìn cái khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi thì thấy suy nghĩ như mẹ lại hay. Thật đơn giản và dễ cư xử. Mẹ tôi dường như còn chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào đối với bố cả mặc dù đã vụng trộm sau lưng ông suốt một thời gian qua, thật kỳ lạ phải không? Nhưng đó mới là cái thú vị của con người nàng. Một phụ nữ chín chắn, một người mẹ đảm đang nhưng lại không bị thời gian đánh mất vẻ đẹp và sự ngây thơ vô tội vạ của nàng…
Quả thật, cái ngày hôm đó. Mẹ tôi quấn quýt bên bố mà không thèm đoái hoài tôi một chút gì cả. Thỉnh thoảng thấy tôi ngồi lì một bên nàng còn lườm nguýt ra hiệu cho tôi phắn đi cho khuất mắt mới ức chế làm sao. Cực chẳng đã, tôi đành bỏ đi chơi vì cái chân đã bớt đau rồi…
…
30″ Sau tôi và thằng Tuấn mặt thộn đã gặp nhau tại quán trà đá bà Nga béo. Thằng mặt thộn đang rất là buồn rầu vì tôi nghỉ học cả tuần rồi, nó ở lớp không có bạn chơi cùng. Vì không phải lo thi tốt nghiệp và thi đại học nên thằng mặt lờ này chính là thằng rảnh nhất ở trường hiện nay. Nó đi loanh quanh trường ngắm gái rồi tranh thủ ngó nghiêng lung tung.
Vì thế nên nó mới phát hiện ra một chuyện, đó là cái hội hâm mộ mẹ tôi ở trường lại đang rục rịch làm cái gì đó. Mấy lão giáo viên lại đang thậm thụt với nhau trông rất là mờ ám. Tôi nghe qua thì cũng mặc kệ vì mấy thằng cha này chỉ rảnh quá hóa rồ lên thôi chứ cũng chẳng nguy hiểm gì, cũng không thể chui đâu ra được 1 con ma thứ 2 nữa chứ… Nhưng thằng Tuấn kể một chi tiết làm tôi chú ý.
– Dũng à, tao nghe được bố tao nói. Hình như sắp tới ngày gì đó… chết mẹ tao quên cái từ đấy là gì rồi. Nhưng liên quan tới lão X đấy.
– Hả? Có chuyện gì? Thằng già khốn nạn đấy lại định âm mưu làm gì rồi à?
– Ơ… ơ… tao cũng không biết nhưng thấy bố tao trao đổi với ông hiệu trưởng cũ căng thẳng lắm.
– Hả, hiệu trưởng nào cơ?
– Ờ… cái ông hiệu trưởng cũ của trường mình ấy. Sau cái vụ lão Tú ông ấy chẳng phải là chuyển trường à?
– HỬ… thế sao lại gặp bố mày làm gì?
– Cái đấy làm sao tao biết được.
– Mẹ kiếp, thế thì nói làm cái éo gì… Nhưng mà thôi, được rồi, mày cứ về xem tình hình thế nào đi, nhớ gặp được lão hiệu trưởng với bố mày lần nữa thì cố gắng theo dõi nhé. Liên quan tới lão X là rách việc lắm đấy.
– Ờ hờ hờ… Lại có chuyện à… Nếu mà có thêm vụ án nữa thì hay nhỉ? Tao với mày không khéo mở công ty làm thám tử được ấy chứ hê hê.
Thằng mặt thộn cười như một con lợn béo núc ních. Sau vụ bị ma ám thì nó đã tăng cân trở lại và còn mập hơn xưa. Nhưng cái đầu óc ngây thơ của nó thì vẫn không đổi. Tôi nghe thấy nó nói thế thì khác gì trù ẻo mình, liền gõ đầu nó mà nói:
– Tiên sư nhà mày, định trù tao đấy à. Án gì mà án, lần trước mày chưa sợ à. Bố mày tí nữa thì đi đời nhà mà rồi mà còn chưa tởn sao?
– À… ờ nhỉ… thế mà tao quên hehehehe.
Thế rồi thằng mập đó chở tôi đi chơi game, sau đó thì tôi lại dẫn nó đi uống trà sữa với một con bé khá xinh lớp 12A3 cùng trường. Định giới thiệu cho thằng mặt thộn để nó bớt quấy rầy tôi đi nhưng quả thực là trong suốt lúc ngồi uống nước con bé ấy chỉ liếc nhìn tôi mà thả thính.
Đang trong lúc ngồi nói chuyện, tôi mới nhớ ra con bé này học cùng lớp với con Hằng Hana, mà dạo gần đây tôi không thấy nó xuất hiện, mặc dù trong vụ án con ma ở trường học thì rõ ràng có con Hằng Hana trong cái clip của ông giáo Tin. Mà trong cái buổi tối kinh hoàng ở trường học đấy hình như trong cái đám tín đồ trùm áo ấy thì tôi cũng có thấy bóng dáng của nó. Vậy hiện giờ nó ra sao, sao con này lại dây dưa với tôi… hoặc là mẹ tôi nhiều thế. Vì thế tôi bèn hỏi:
– Này Ngọc Anh à, tớ hỏi cậu một chút?
Con bé kia được tôi chủ động hỏi thăm thì hưng phấn quay lại, mắt sang như sao nhìn tôi chằm chằm nói:
– Được, cậu… cậu có mình có chuyện gì… mình chỉ chỉ thích đi uống trà sữa như thế này thôi… mình chỉ thích ngồi riêng tư, chỗ nào yên tĩnh… ấy.
Nói rồi còn bé liếc nhìn thằng Tuấn mặt thộn với ánh mắt khinh bỉ kèm tởm lợm, còn thằng mặt thộn ấy thì chỉ nhìn con bé hau háu tới nỗi chảy cả nước dãi, bản mặt thật đúng là đáng để đám con gái khinh bỉ nó. Tôi thì thật sự còn không hiểu con kia đang định nói cái ý gì. Liền hỏi:
– Cậu có chơi với Hằng lớp cậu không? Hằng Hana ấy?
– Hả… ơ…
Con bé này thấy tôi hỏi về đứa con gái khác thì cái vẻ mặt đang hau háu của nó đâm ra tiu nghỉu, thất vọng ra mặt nhưng vẫn trả lời:
– Không, dạng đấy sao bọn mình dám chơi cùng.
– Sao thế?
– Ờ, cậu không biết à, con đấy tí tuổi đầu mà đã đi cặp với mấy lão lớn tuổi thôi. Dạo này tớ còn chẳng thấy mặt nó ở trường nữa là… Ủa, mà cậu hỏi làm gì thế? Này này… đừng bảo là tới cậu cũng để ý tới nó đấy nhé…
– Ơ không không… tớ đã… À ờ hôm trước đúng là có thấy nó đi với lão nào già già nên tớ mới thấy lạ (Tôi nói dối)
– Ừ, nó thì nổi tiếng rồi, ngày trước mọi người ở trường chẳng bảo là nó cứ bám theo thầy Tú đẹp trai mãi đấy thôi. Mà chẳng biết sao thầy ấy lại nghỉ dạy nhỉ? Hic… hic… Mình còn chưa kịp chụp được với thầy ấy 1 kiểu ảnh nào cả…
Ờ, may mà cô còn chưa dính phải thằng cha đấy đấy – Tôi nghĩ thầm.
– À… Dung ơi, nhớ rồi. Hôm trước nó đứng ở cổng trường, có hẳn ông nào lái ô tô tới đón nó đi chơi đấy. Gớm, con đấy toàn đi với mấy lão già khú đế. Bọn ở lớp tớ đều bảo con này là phò rồi…
– Xe à…
Tôi chợt nảy ra một nghi vấn, tôi bèn hỏi:
– Ơ, cậu trông thấy cái xe, biển màu gì thế?
– Ừm… hình như biển màu xanh.
– À à… thế à… lạ nhỉ?
– Sao mà lạ? – Cô bé ngạc nhiên hỏi tôi.
– Thì biển xe màu xanh là xe của cơ quan đấy, không phải xe bình thường đâu.
– Ui, thế cơ à, lạ nhỉ…
Sau rồi, câu chuyện được lái đi chỗ khác, thằng mặt thộn nhảy vào chém gió với con bé kia, còn tôi thì trầm ngâm suy nghĩ:
– (Mẹ kiếp, xe biển xanh thì đúng là xe riêng của cơ quan nhà nước rồi, sao lại đi với con đấy làm gì? Sao mình có linh cảm không hay là chuyện này liên quan tới lão X thế nhỉ…)