Phần 104
– Á Á Á Á Á á á á á á á á !!!!!!!!!!!!
Tiếng hét chói tai của con ma nữ làm cho mọi người phải dừng tay lại nhìn. Không ai ngờ tới ông Khải lé lại cắn trộm được một đòn trí mạng như thế, hiện giờ đang đứng chống gươm tạo thế rất oai hùng mà nhìn con ma nữ đang đau đớn. Cánh tay bị chém đứt của nó rớt xuống đất, không có máu chảy ra mà chỉ bốc lên một làn khói trắng rồi tan biến mất. Mà bản thân con ma nữ, cả thân hình nó như bị mất đi sức mạnh, khó giữ được hình dáng xinh đẹp như trước nữa. Tôi thoáng chợt nhìn thấy hình ảnh của nó bị cong đi, khuôn mặt bị bóp méo. Cảm giác như đang nhìn vào một cái màn hình tivi đang bị lỗi vậy, rõ là cái thứ giả mạo… Từ chỗ vết thương của nó chỉ bốc lên một làn khói đen chứ không chảy ra máu gì. Lão Khải lé thì khoái chí cười lớn chửi:
– Hà hà… chết cha mày chưa, coi thường ông à… (Nhưng trong bụng đang thầm run, may mà nó còn có điểm yếu). Lần này thì mày chết chắc rồi khà khà…
Của đáng tội, đúng là tiểu nhân thì đắc chí. Nhưng lão này không cười được lâu vì không ngờ, một cái ghế băng từ đâu bay tới bất ngờ, đập ngay phải sườn trái của ông lão. Thôi thì thân già bay như liễu trong gió rồi rớt BỊCH một cái xuống đất, nằm thẳng cẳng không còn biết gì nữa…
Đúng lúc này, cả đám đang ngơ ngác nhìn vì chuyện bất ngờ xảy ra thì tôi lại trông thấy ở góc phòng, thằng Tuấn mặt thộn đang có những động tác không bình thường. Quả thật là từ lúc tôi tỉnh lại, cũng quên mất sự tồn tại của nó. Mà giờ đây, thằng này đang lưng thững đi tới chỗ mẹ tôi đang nằm một cách ngây dại làm tôi lo lắng dị thường.
“Nó đang làm gì???” – Tôi thầm nghĩ.
Nhưng rồi cảnh ông Khải lé bị đánh bay đi như chiếc lá khô trong gió thì tôi lại càng hốt hoảng hơn. Mất lão này rồi thì biết lấy ai trừ yêu ma cho. Thế là tôi đành phải cắn răng lao tới, mắt vẫn không quên theo dõi động tác của thằng mặt thộn kia.
May mắn, lão Khải lé vẫn còn sống, nhưng chỉ còn nằm thoi thóp thở. Tôi sờ nắn thì hình như xương sườn đã gẫy mấy cái.
– Ông ơi, có sao không ?
– Hừ… hừ… chết… chết… tôi…
Lão già này hiện giờ chỉ còn rên rỉ ư ử thôi, không đứng dậy nổi nữa. Phía bên kia, con ma nữ vẫn còn đau đớn vì đòn vừa nãy nên vẫn còn ôm cánh tay, khói đen từ đó bốc lên nghi ngút mà dương như nó đang cố làm cho khói đen không thoát được ra nữa. Vì thế tôi còn có chút thời gian.
Lúc này tôi đang mải ngó nghiêng quan sát tình huống. Bên đám ông Phú lác thì tình hình đã yên ổn khi mà chỉ còn lại vài ông giáo viên gầy con sót lại đang bị 4 ông già bao vây. Con ma nữ thì đang ôm cánh tay mà co rúm cả người lại, có vẻ máu tươi của tôi có tác dụng rất lớn. Hiện giờ điều đáng lo nhất lại là cái thằng Tuấn mặt thộn, nó đang lờ đờ đi tới chỗ mẹ tôi mà tôi đang không biết nó muốn làm gì.
“Mẹ kiếp…” – tôi thầm chửi rủa
– Dũng… !!!!
Ông Khải lé yếu ớt gọi tôi, tôi phải cúi xuống mới nghe được lão này muốn nói gì.
– Dũng… lão… lão sắp chết… mọi thứ… còn… còn lại… nhờ vào… chú… mày… nhéeeee!!!
Tôi bực mình thầm nghĩ: “Éo mẹ, gẫy có mấy cái xương sườn chết thế đếch nào được mà cứ làm bộ làm dáng”. Thực thế vì tôi muốn vào trường Y, cũng có hứng thú với y học nên có biết chút ít. Xương sườn là cái xương dễ gãy nhất trên cơ thể con người, mà cũng là thứ dễ lành nên chắc lão già này không sao hết. Nhưng trong tình thế này thì cũng không còn thời gian nói gì lung tung nữa. Tôi cố gắng trấn an ông già:
– Ông ơi, chỉ bị thương nhẹ thôi, không chết được đâu…
Ông Khải lé rên rỉ nói tiếp:
– Nhưng… nhưng… còn… còn con khốn kiếp kia… nhân cơ hội… kết… kết liễu nó…
– Vâng…
– Nhanh… nhanh đi… nó mà hồi phục… lại… là… là… chết cả nút đấy…
Tôi đặt ông già nằm xuống, thanh kiếm gỗ được quệt máu nằm bên cạnh mà trông có vẻ nó sau nhát chém vừa rồi cũng bị ảnh hưởng không kém. Ở giữa thân kiếm đã bị cháy xém đen xì xì, dường như tác dụng đã không còn ở vị trí đó nữa. Nhưng tôi vẫn nhặt lên, cùng lắm là cứa tay thêm phát nữa bôi vào là ổn…
Nhặt thanh kiếm lên, tôi vội vã nhìn xung quanh phòng. Con ma nữ vẫn còn đang ôm cánh tay cụt và cố làm cho vết thương khép lại, khói đen bay ra từ đó đã giảm đi nhiều. Nhân lúc này tôi chỉ cần chạy tới chém nó thêm 1 nhát nữa là xong đời. Thời cơ đã tới…
Nhưng lúc này, ở đằng phía xa xa, sau lưng con ma nữ đang đứng thì tình hình chuyển biến bất ngờ. Thằng Tuấn mặt thộn, đúng, lại là cái thằng này. Dường như nó đang hành động một cách vô thức. Nó đang tiến tới gần mẹ tôi đang nằm trên ghế, nó bỗng nhiên cởi trói 2 chân cho mẹ tôi. Tôi đang mừng vì trông có vẻ như nó đang muốn giúp nàng thoát khỏi dây trói.
Nhưng… Tôi đã lầm
Thằng khốn này, sau khi cởi trói 2 chân cho mẹ tôi, nó từ từ cởi quần của nó xuống để lộ ra cái dương vật mặc dù hơi ngắn như to khủng bố ra ngoài…
Hỏng rồi, tôi đã biết nó đang muốn làm gì…
Không ổn rồi, tôi phải hành động thật nhanh… Nhưng còn con ma nữ, tôi chỉ cần 1 nhát chém nữa thôi là nó đi tong rồi…
Lúc bấy giờ, nếu các bạn trong tình thế của tôi thì hẳn sẽ hiểu. Tôi phải chọn lựa giữa việc tiêu diệt con ma hay là cứu mẹ tôi khỏi thằng Tuấn mặt thộn.
Hiện giờ đã không còn kịp mà đắn đo nữa. Mẹ, tôi chắc chắn phải cứu mẹ tôi. Bản thân tôi có linh cảm rằng nếu không ngăn chặn kịp thời chuyện thằng Tuấn mặt thộn đang định làm với mẹ tôi, thì hẳn sẽ có chuyện gì đó kinh khủng sẽ xảy ra. Vì thế mà tôi không còn lựa chọn nào khác nữa…
– A A A A A A A A A A… DỪNG LẠI… THẰNG KIAAAAA!!!!
Tôi bật nhanh về phía trước, cảm thấy sức mạnh của mình đã sử dụng đến đỉnh điểm, từng gân cơ và thớ thịt căng ra hết sức để tôi nhào xa hết sức có thể.
– VÙUuuuuuuuuuuuuuuu…
Tôi lao đi như xé gió, phút chốc đã vượt qua được chỗ con ma nữ đang co người lại và phi tới chỗ thằng Tuấn mặt thộn, nó đang từ từ tách 2 chân của mẹ Dương Huyền của tôi ra. Mẹ tôi, nàng đang có dấu hiệu tỉnh lại khi tôi có thể thấy môi nàng đang mấp máy gì đó…
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tôi đã có thể vọt tới gần để có thể đẩy thằng Tuấn mặt thộn ra thì bỗng nhiên không gian như dừng lại bởi một thứ:
– BONG… BONG… BONG.. BONG… BONG…
Bất ngờ, chuông đồng hồ. Đúng, là tiếng chuông đồng hồ, nhưng không hiểu sao tiếng nó lại to và vang như thế.
Đồng hồ điểm 12h
– Ha ha hahahahahahahahh!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng cười the thé man rợ vang lên, rồi tôi bị một lực cực mạnh đẩy tôi bay ngược trở lại, hất tôi vào bức tường bên cạnh. May mắn thay chỗ đó toàn rèm với vải cờ cho nên không bị thương tích gì. Một tấm ván từ đâu bay tới đã đập vào người tôi… Là ai làm…
– Đau quá, mẹ… mẹ ơi…
Tôi rên rỉ rồi lồm cồm bò dậy, lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt vì lo lắng cho mẹ… Khốn nạn… lũ khốn nạn… Chẳng nhẽ số phận mẹ con tôi là không được yên ổn hay sao…
12h giờ rồi, sau 12h sẽ có chuyện éo gì sẽ xảy ra. !!!