Phần 103
Lão già làm tôi bối rối quá, trước một đám người này, lại còn cả ma nữa mà lại bảo người ta vạch trym ra đái thì còn ra cái thể thống gì nữa, mất hết tư cách anh hùng của mình rồi. Đang còn loay hoay đứng ở đó đỏ cả mặt, còn con ma nữ thì ngồi cười ngất cùng với đám tay chân của mình, Không ngờ bọn này cũng cười theo làm tôi càng thêm xấu hổ. Đã thế con ma nữ còn nhìn tôi nháy mắt, liếm môi cười mị lại càng làm thằng tôi thêm phần nhục nhã.
Thấy tôi còn đang chần chừ, lão Khải lé mới nói nhỏ:
– Thôi, ngại cái gì, đang trong tình hình nguy cấp rồi. Mày không đái là cả lũ chết đấy.
Tôi lúng búng hỏi:
– Thế không còn cách nào à ông? Sao lại phải đái…
Lão Khải lé có vẻ nóng ruột, quát to:
– Đồ ngu, nước đái của đồng tử trừ được tà ma đấy, nhanh lên đái vào đây – Nói rồi dí cái kiếm gỗ tới.
Cực chẳng đã, tôi bèn tụt quần vạch con trym bất trị ấy ra giữa bàn dân thiên hạ xem…
– Á… đệt mẹ…
– Ặc…
– …
Đến lúc cái thằng em bất trị đáng xấu hổ của tôi móc ra thì xung quanh một đám tiếng la hét phản cảm…
– Mẹ thằng này sao hàng to thế
– Thật không thể tin nổi… thật không thể tin nổi…
– Quái vật…
Đến cả lão Khải lé cũng hất 1 mắt lên gật gù khen ngợi, nhìn trym tôi mà hâm mộ.
Thật nhục nhã không để đâu cho hết, may mà mẹ tôi đã ngất đi rồi, không thì chẳng biết phải ăn nói làm sao.
Thấy cả đám đang tập trung vào con trym của tôi mà quên mất chuyện chính, lão Khải lé quát lớn
– Thôi, không phải trầm trồ nữa, thằng kia, đái vào đây nhanh
– Xè… xè. Xè… xè… xè…
Thú thực với các bạn rằng, đái dưới ánh mặt của mọi người nhìn thật chẳng thoải mái gì cả, có muốn đái cũng chẳng ra được ấy chứ. May mà từ nãy đến giờ tôi cũng buồn đái thật nên cũng vẩy ra được một ít.
Khỏi phải nói, thanh kiếm gỗ đào của ông Khải lé dính đầy nước đái của tôi, khai lòm. Lão này thấy vậy mặt mày phấn chấn, giơ giơ thanh kiếm về phía trước mặt khoa trương chỉ con ma nữ mà nói:
– Ê, mày chết với tao, hàng hiếm đấy nhé, ma quỷ đụng vào chết ngay… hà hà
Nói rồi ông này cầm kiếm xông lên dưới sự cổ vũ của đồng bạn:
– Lên đi… giết chết nó đi…
– Đập chết nó…
– Hiếp chết nó…
Con ma nữ kia thấy ông Khải lé xông tới thì cười khinh khỉnh phẩy tay một cái rồi lùi lại. Tức thì một đám giáo viên nam xông tới như ma đói vồ mồi làm ông Khải lé thất kinh. Địch thủ đông quá, ông này chém đông chặt tây, kiếm được ếm phép nên chém vào đâu là bốc khói chỗ đấy, mấy ông giáo viên tội nghiệp bị khống chế không biết đau đớn là gì, chỉ hùng hục xông vào tấn công ông già…
Ông Khải lé sau một hồi tả xông hữu đột mà không thành công, đành nhảy lùi về sau hoảng hốt nói.
– Hỏng rồi, có vấn đề…
Cả đám lo lắng hỏi:
– Sao thế, có chuyện gì…
Ông Khải lé vừa thở hồng hộc vừa than thở:
– Phép mất linh rồi, chém bọn nó không ăn thua. Lẽ ra chém phát nào phải chết phát đấy chứ… hừ hừ…
Nói rồi lão này quay sang nhìn tôi nghi ngờ. Tôi thấy lão này nhìn mình kinh quá đâm ra hơi chột dạ, liền hỏi:
– Này này… cháu không bị ma nhập đâu mà nhìn ghê thế…
Ông Khải lé mở miệng hỏi:
– Mày, thằng ranh này… có phải mày đã chịch con gái nhà người ta rồi phải không… mất trinh rồi phải không?
Nghe vậy tôi mới bối rối chống chế:
– Ơ… vừa rồi cháu chả nói… cháu đã mất t…ring… còn… còn gì…
Ông Khải lé nghe thấy thế thì dậm chân tức giận nói:
– Mẹ tiên sư nhà mày, không nói sớm làm ông mày suýt chết với nó…
Đang tranh cãi tới đây thì đám giáo viên đã lão tới như một đàn Zombie. Mấy ông già đánh tản ra để chống cự, may thay rằng mấy ông này đều là cao thủ võ thuật đầy mình nên vẫn cầm cự được mà có phần thắng thế. Lúc này, ông Khải lé cũng không còn thời gian tranh cãi nữa, con ma nữ đang dùng sức mạnh của mình nâng đồ vật lên quăng lung tung vào mọi người làm thế trận trở nên chật vật hơn. Vì thế ông này kéo tôi lại, 2 người núp sau một cái bàn nói:
– Gay rồi, tình hình này không ổn. Con ma nữ kia lấy được nguyên Dương của mày nên nó quá mạnh rồi, đánh không lại đâu. Tìm cách mà bỏ trốn thôi…
Lúc này, tôi không còn muốn giấu chuyện thể diện nữa. Tôi ậm ừ khai với ông già:
– Ông ơi… cháu phải nói cái này…
– Hả… giờ còn chuyện gì nữa, nói nhanh…
– Thực… thực ra… cháu… cháu mất trinh từ lâu rồi. Con ma nữ kia có lấy được cái nguyên Dương gì gì của cháu đâu.
– Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Ông Khải lé trố mắt lên nhìn tôi mà á khẩu
Tôi thì gãi đầu nói:
– Thực ra cháu mất trinh từ năm ngoái rồi… hehehe
Tôi nói thế vì đúng là từ năm ngoái tôi đã quan hệ với mẹ tôi rồi, và chính nàng là người đầu tiên của tôi. Vì thế có thể nói mẹ tôi là người đã lấy đi trinh trắng của tôi rồi. Nhưng sao mà kể chuyện này với mọi người được nên tôi chỉ dám nói qua loa. Còn ông Khải lé, sau vài giây á khẩu thì đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, ông này vội vàng nói:
– Tốt… tốt… thế này thì còn hi vọng rồi… vậy là vẫn có cách
– Cách nào hở ông?
– Máu… máu của chú mày.
– Máu à?
– Ừ… mày trời sinh khắc ma tà, mà đó là nhờ dòng máu của mày đấy.
– Vậy thì dùng cách nào hở ông?
– Cách như cũ thôi, bôi máu lên kiếm để tao chém nó 1 nhát, đảm bảo thân tử đạo tiêu luôn… xoẹt…
– Á… ai da…
Lão già lưu manh này, chẳng nói chẳng rằng cứa vào tay tôi 1 nhát, máu từ đó chảy ra ròng ròng. Thế rồi lão này lấy thanh kiếm hứng tới, sau đó quẹt bôi khắp kiếm làm nó trở thành màu đỏ máu trông cũng ngầu ra phết. Đúng lúc này, tiếng hét của ông Phú lác đang đánh nhau vang lên:
– Ê, thằng già mất nết kia, làm gì mau đi, không cầm cự nổi nữa, chết hết bây giờ… hự… hự…
Ông Khải thấy vậy thì gật đầu với tôi một tiếng thì đứng dậy lao tới, còn tôi thì cũng mặc kệ vết cứa trên tay, lấy máu đấy bôi hết lên bàn tay rồi xông vào chống cự với đám giáo viên điên cuồng kia.
– Chết ma mày nè!!!! BỐP… Xèo… xèo…
Quả thực là hiệu nghiệm thật, khi mà bàn tay nhuốm máu của tôi đánh vào chỗ nào thì trên người đám giáo viên kia bốc khói lên chỗ đó nghe xèo xèo sau đó thì mềm người ra mà ngã vật xuống đất, thật là thần kỳ. Ở phía bên kia, không ngờ ông Khải lé cũng trổ ra được bản lĩnh của mình. Con ma nữ kia đang đứng khoanh tay chủ quan điều khiển đám giáo viên thì ông này giờ trò cắn trộm, từ đằng sau một cái bàn nhảy tới, thanh kiếm đỏ lòm trên tay bổ tới. Con ma nữ chỉ hơi bất ngờ sau đó thì vẫn tưởng như bình thường mà giơ tay ra đón đỡ, ái dè kiếm chém xuống đến XOẠC một nhát:
– Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Không ngờ, nhát chém không bị chặn lại mà lại cắt ngọt xuống như chém phải tờ giấy. Con ma hét lên đau đớn ôm lấy cánh tay giờ đã bị chặt đứt.
…
Lúc này, mọi người dừng lại hết mọi hành động để tập trung chú ý vào tình huống ở giữa phòng mà không biết, thằng Tuấn mặt thộn. Đúng, chính là thằng mặt thộn tội nghiệp đã bị mọi người bỏ quên mất. Nó hiện giờ đã tự cởi trói được cho mình, nhưng giờ đây như người mất hồn, nó từ từ tiến tới bên người Dương Huyền vẫn đang loa thể nằm mê man ở trên ghế.
Tuấn mặt thộn đờ đẫn đi tới, người nó đang vừa đi vừa tự cởi cái quần của nó ra…