Phần 7
Thời gian sau đó “chuyện tình tôi cứ lênh đênh dòng trôi, và người con gái tôi yêu nơi làng quê, có ai ngờ chân lấm bùn mà tôi ngỡ gót chân tiên…”
Cũng như bao cô gái khác đến tuổi trăng tròn, em ngày càng đẹp. Từng đường nét “con gái” trên cơ thể em ngày càng hoàn thiện, đầy đặn và trở lên “đàn bà” hơn. Vì thế nhiều người để ý em lắm. Có người thổ lộ, có người không nhưng em đều từ chối tất cả. Em nói chỉ mong tôi về.
Chuyện của mình và em cũng như bao nhiêu đôi khác thôi, lúc thì nhớ nhung mong ngóng đợi chờ, lúc lại giận hờn vô cớ vu vơ. Đầy lần em giận mình cả tháng không thèm ra gặp. Mặc kệ mình nói gì thì nói, em nhận thư nhưng dứt khoát không thèm trả lời. Nhưng rồi hết giận lại thương, và “đêm ra đồng… em lại cởi áo trao tôi”. Quãng thời gian này đẹp lắm. Kiểu như là… “Ôi đẹp làm sao tình yêu thắm thiết gởi trao, tình quê gắn bó ngọt ngào, ngày anh về hạnh phúc biết bao. Bên lũy tre làng có người con gái ngây thơ ôm mộng mơ của tuổi xuân thì tình yêu đầu mong nhớ thở than…”.
Gốc mít giờ đây đã trở lên quá quen thuộc với cả mình và em. Mỗi lần về quê mình lại ra nhà thằng Cường chơi. Ngồi cùng bố mẹ nó một lúc rồi tùy thời cơ để ra gặp em. Lần thì mình xin phép đi về rồi lặng lẽ chuồn ra gốc mít gặp em. Lần thì mình nói với bố nó là ra đi ỉa. Và mình “ỉa” nhờ nhà nó nhiều đến nỗi bố thằng Cường còn phải thắc mắc “không biết hố xí nhà tao có gì mà mày thích ra đấy ỉa thế không biết, mà lần nào ỉa cũng cả tiếng đồng hồ”. Mình nghĩ bụng hố xí thì chỉ có cức thôi chứ làm gì có cái gì khác hả bác, rồi mình trêu bố nó hố xí nhà bác được cái phong thủy đẹp. Nghe xong bố nó lại chửi tổ sư bố anh… Có một lần bố nó hỏi mình “Qua mày ỉa không chùi đít à? Sao sáng nay tao đi ỉa lại thấy vẫn còn nguyên tờ giấy tao dắt ở đấy buổi chiều qua?”. Mình biết, thật ra bố nó cứ vừa hỏi vừa trêu vậy thôi chứ ông cũng chả để ý gì cả đâu. Tính ông là vậy.
Cũng vì với nhà thằng Cường mình như người nhà và hiểu hết thói quen sinh hoạt từng người nhà nó nên mình và em trở nên chủ quan và bớt cảnh giác hơn. Vì thế vào mâm là hai đứa cắm đầu ăn không để ý gì đến xung quanh nữa, cho nên một hôm đã xảy ra tai nạn nhớ đời với cả hai đứa…
Thời gian đó mình đang được nghỉ hè và em cũng thế nên chuyện quan hệ của hai đứa rất đều đặn. Mình và em không còn chỉ biết một tư thế truyền thống nữa mà hai đứa bắt đầu thử những tư thế khác, hào hứng hơn, tiện lợi hơn. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ hai đứa âu iếm vùng nhạy cảm cho nhau bằng miệng.
Tối hôm đó cũng như mọi khi, sau khi ngồi nói chuyện với bố thằng Cường một lúc mình xin phép đi về rồi lại luồn ra sau vườn gặp em. Gặp nhau mừng mừng tủi tủi, mình ôm em tựa vào gốc mít rồi hôn em ngấu nghiến. Vừa hôn mình vừa đưa tay xuống mơn trớn bướm em. Còn em một tay đặt lên vai mình, một tay em thò vào trong quần vuốt ve chim mình. Đến khi cả hai đứa ướt nhoẹt thì mình cởi hẳn quần em ra, đẩy em tựa vào gốc mít, nâng một chân em nên rồi từ từ đưa chim vào người em và nhấp.
Em cong mình đón nhận từng cú nhấp của mình và rên lên khe khẽ.
– Hự… hự… ư… a… a… anh ơi… em thích quá. Đứng thế này… ư… a… ư… anh mỏi chân không?
– Anh thích lắm. Không sao đâu. Em đẩy ngưởi lên phía trước một chút đi…
– Vâ… â… â… ng… ư… a… ư… ư…
Mình nói rồi lại tiếp tục nhấp. Dâm thủy từ trong bím em chảy ra ướt nhoẹt đùi mình và em.
– Ư… a… anh ơi. Anh ơi… anh… em thích lắm anh ơi… anh ngồi xuống đi… anh ngồi xuống em làm anh thích nhé.
– Ừm…
Rồi mình ngồi xuống tựa vào gốc mít. Em khẽ khàng ngồi lên đùi mình rồi cầm chim kê vào cửa mình của em và hạ mông xuống.
“Xụt…” chim mình chui tọt vào trong bướm em.
– Anh thích không? Nhớ em không?
– Có… nhớ N – Anh lắm.
– Em cũng nhớ anh lắm… thèm lắm ý… em… em lắc nhé… ư… ư…
– Ừm…
– Ơ… ơ…
– CƯỜNG ƠI. BÁC THOAN RA THÌ BẢO BÁC NGỒI CHỜ BỐ MỘT TÍ NHÉ. BỐ ĐI ỈA.
Tiếng bố thằng Cường nói to. Mình và em giật mình quay ra thì ông Thịnh bố thằng Cường đang lừ lừ đi tới.
Thấy bố thằng Cường đang từ trong nhà đi ra, em cuống cuồng:
– Anh ơi… bác Thịnh đang ra đây… làm sao bây giờ?
Mình cũng đang cuống cuồng không biết làm sao thì bỗng tiếng thằng Cường gọi to:
– Bố. Bố. Bố ơi.
Ông Thịnh đứng lại rồi trả lời.
– Gì thế?
Thằng Cường chạy ra sân…
– Con nhờ tí?
Rồi thằng Cường chạy hẳn ra gần chỗ bố nó.
– Việc gì, tao ỉa xong thì nhờ.
– Con phải đi luôn bây giờ?
Ông Thịnh quay hẳn người lại.
– Việc gì.
– Cho con ít tiền con đi sinh nhật bạn con luôn không có chúng nó chờ.
– Lúc nãy ăn cơm sao không nói luôn.
Ông Thịnh cằn nhằn rồi móc ví ra. Có lẽ do trời tối, không nhìn rõ tiền nên ông Thịnh đi lùi lại vài bước và ghé sát vào ô cửa sổ nơi có ánh đèn từ trong nhà hắt ra rồi giơ ví lên lấy tiền đưa cho thằng Cường.
– Con xin.
– Đủ chửa?
– Rồi ạ.
– Đi ra đường gặp bác Thoan thì nhớ bảo vào nhà chờ bố một tí nhé.
– Vầng. Thôi con đi đây.
Mình biết đó là chủ ý của thằng Cường, nó cố tình kéo dài thời gian để mình và N – Anh tìm chỗ ẩn (Bạn cứt lúc nào cũng tốt thế đấy). Thế nên tranh thủ lúc đó mình vơ vội quần áo của mình và em rồi kéo tay em theo mình ra sau đống rơm.
Chạy ra sau đống rơm em cuống cuồng tìm chiếc quần lót được cuộn tròn một đống cùng với quần áo của hai đứa rồi mặc vội vào người. Xong xuôi em ngồi phịch xuống chân đống rơm và ôm ngực thở gấp.
– Anh ơi… hù… hù… em sợ quá. Chết mất anh ạ.
– May quá. Không có thằng Cường thì… phù phù.
– Đi về luôn đi anh.
– Ngồi đây một lúc nữa.
– Thôi, em sợ lắm rồi. Lần sau… chúng mình thôi không ra đây nữa anh nhé.
– Không ngồi đây thì ngồi được ở đâu?
– Sang vườn nhà em cũng được. Ở đây em sợ lắm rồi. Hai bác ấy mà biết thì chúng mình chỉ có nước chết. Hù… hù… giờ vẫn còn run. Thôi đi về đi anh.
Sau lần đó, mình và em quyết định không sang vườn nhà thằng Cường nữa. Hai đứa định rằng sang vườn nhà em nhưng cũng không ổn vì vườn nhà em gần sân nhà thằng Cường nên vẫn bị ánh sáng rọi vào, vì vậy mà cả một thời gian dài sau đó tôi và em không được quan hệ với nhau. Những tối hẹn em ngoài chân đê cả hai thèm lắm. Nhớ nhau lắm nhưng em cũng chỉ cho tôi thọc tay vào và mân mê bướm em thôi chứ em không dám cởi quần ra.
Những buổi như thế bướm em ướt nhẹp, có lần thèm quá tôi rút ngón tay vừa chọc vào bướm em ra và vẫn còn ướt đẫm dâm thủy rồi đưa lên miệng mút. Ban đầu em giật tay tôi lại, rồi dằng tay tôi đưa lên mũi ngửi để “xem của em có mùi gì không đã”, và rồi một thời gian sau việc đó trở lên bình thường mỗi khi tôi và em gặp nhau. Tôi thèm em lắm, chắc em cũng vậy cho nên một lần em mân mê chim tôi làm nó rỉ nước. Thấy thế em liền rút ngón tay ra rồi đưa lên miệng mà mút sạch sẽ ngon lành. Tôi trêu:
– Sao nay liều thế?
Em gục đầu vào vai tôi thủ thỉ:
– Em nhớ anh lắm… thèm anh lắm ý… chẳng chịu được…
Tôi nghĩ bụng, giờ mà có cơ hội nhất định tôi sẽ được em cho… hôn bướm, và em… nhất định em cũng sẽ chiều tôi… hôn lại…
Thế rồi cái khó ló cái khôn. Buổi chiều cuối tuần về quê, tôi và thằng Cường ra sân trường cấp 2 gần nhà đá bóng đến tối muộn mới về. Đá xong hai thằng ngồi nghỉ thì trời tối mịt nhưng vẫn chẳng thấy ai ra khóa cổng trường, cửa phòng lớp học thì cánh còn cánh mất và mở toang hoang. Tôi nẩy ra ý định, tối nay đưa em ra đây, như thế có lẽ là hợp lý nhất. Bàn giáo viên sạch sẽ, em nằm ở trên còn tôi đứng dưới nâng chân em lên, cúi xuống và… Nghĩ đến đó thôi mà tôi đã cứng ngắc rôi. Tôi giục thằng Cường:
“Về đê cứt ơi, tối nay tao bận…”