Phần 10
Tối đó ở ngoài chân đê gió hiu hiu thổi. Em đã biết kết quả từ trong tuần bởi một đứa bạn cùng lớp xem hộ cho em. Cả tối em không nói gì mà chỉ ngồi lặng im và nhìn xa xăm về phía cuối làng. Lòng tôi buồn vời vợi.
– Anh ơi. Mình chia tay nhé.
– Tại sao? Năm sau thi tiếp. Anh sẽ kèm em bằng đỗ thì thôi.
– Không được đâu anh ạ. Chắc em không đủ khả năng.
Nói rồi em khóc nức nở. Tôi quay sang ôm em vào lòng, em gục vào vai tôi càng khóc lớn hơn.
– Mình về đi anh.
Em đứng dậy lau nước mắt rồi lặng lẽ theo hướng con đường giữa cánh đồng mà đi. Tôi chạy theo kéo tay em lại rồi ôm chặt lấy em:
– N – Anh ơi. Em buồn chẳng nhẽ anh không buồn hay sao? Em phải thương anh nữa chứ. Vì anh mà hãy cố lên. Đợi thêm một năm với anh đâu có là gì.
Em lại khóc khe khẽ. Tôi nói tiếp:
– Nếu em còn yêu anh thì phải cố gắng để năm sau thi tiếp. Anh sẵn sàng chờ em, không gặp em đến bao giờ cũng được. Chỉ cần em đừng bỏ anh.
– Em không thi nữa đâu, chắc em đi làm công nhân thôi anh ạ. Bố mẹ em quyết định như thế rồi. Chúng mình… (Em khóc nức nở khi chưa nói hết câu).
Rồi em gỡ tay tôi ra:
– Thôi muộn rồi. Mình về đi anh.
– Ở lại thêm một lúc đã.
– Vậy em đi về trước đây. Hu… hu…
Hôm sau tôi viết cho em nhiều lắm rồi nhờ thằng Cường gửi cho em nhưng em không hồi âm. Lên trường, mấy lần tôi gọi về nhà thằng Cường, nhờ bố mẹ nó gọi em sang nghe máy nhưng em đều từ chối không gặp. Rồi hai tuần sau tôi về quê thì cũng là lúc dì em về đón em vào Đà Nẵng làm công nhân. Tối đó tôi hẹn em ra ngoài chân đê nhưng rồi tôi ngồi cả tối mà chẳng thấy bóng dáng em đâu. Sáng hôm sau sợ em đi mất nên tôi dậy thật sớm chạy ra nhà thằng Cường thì gặp em và dì em đang xếp đồ lên xe ngoài cổng. Tôi khựng lại nhìn em, em ngước mắt lên nhìn tôi rơm rớm nước mắt rồi chạy vào trong nhà. Mười phút sau tiếng xe máy tăng ga rồi đưa em đi mất. Tôi đâu có biết lần gặp cách đây hai tuần là lần cuối cùng em ra gặp tôi. Em đi rồi buồn lắm ai ơi… Đà Nẵng xa lắm, tôi phải làm sao? Làm sao bây giờ hả em???
Thời gian sau đó tôi không còn tin tức gì nữa của em. Một phần chắc tại thằng Cường giấu tôi. Từ ngày em đi cái duy nhất tôi nhận được là những lá thư tôi gửi cho em mà em gửi lại thằng Cường trước hôm đi. Nhưng vì thấy tôi buồn quá mà mãi sau này nó mới đưa cho tôi. Trong đó có cả một lá thư em viết cho tôi đêm trước hôm đi.
‘Anh… Xuân của em. Mãi mãi là Xuân của em anh nhé.
Anh ơi. Em vừa đi ra cuối làng rồi nhìn ra chân đê. Em biết có anh ngồi đó nhưng em không dám ra. Em sợ em không về được. Em sợ chúng mình làm điều dại dột. Hãy quên em đi anh. Đi về đi anh.
Anh ơi. Đừng giận em anh nhé. Chuyện chúng mình đến đây là hết. Coi như có duyên mà không có phận. Em yêu anh nhiều lắm nhưng có lẽ mong ước làm vợ của anh sẽ mãi mãi không thành. Quên em đi anh nhé. Và mãi là Xuân mạnh mẽ của em. Em đi đây!’
Tâm trạng của tôi những ngày sau đó khi em đi rồi…
Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em…
Chân bước ngập ngừng để vơi nỗi niềm…
Thương thầm ai ở bên hiên, tóc thề buông xõa vai mềm…
Em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.
Anh vẫn đi về qua ngõ tình yêu…
Chưa dám trao lời vì anh quá nghèo…
Thư tình tha thiết bao nhiêu…
Muốn gủi ai ấy một điều…
E chối bỏ thêm khổ đau nhiều.
Nhớ nhung, từng đêm anh ngủ không yên…
Tìm bao câu nói êm đềm…
Mong đối mặt xin tỏ em tường…
Đến khi gặp em chưa nói nên câu…
Nhịp tim như trống liên hồi…
Không dám dừng chân bước vội vàng.
Anh vẫn đi về qua ngõ hoàng hôn…
Cô bác họ hàng mừng em lấy chồng…
Anh giờ qua ngõ như không…
Nghe đạn bom nổ trong lòng…
Tan vỡ mộng theo lễ tơ hồng.
Những ngày sau đó tôi trở nên bần thần và thẫn thờ như một thằng điên. Lúc nào tôi cũng nghĩ về em. Thằng Cường vốn dĩ đã trầm tính từ trước giờ lại thấy bạn mình như vậy nên nó cũng chẳng buồn nói gì nữa. Vì thế phòng trọ của tôi và nó trở nên buồn bã và nặng nề vô cùng.
Hai thằng sáng sáng xách xe ra đi học, trưa về nấu cơm xong rồi lại đi học ca hai. Tối về cơm xong mỗi thằng một góc ngồi học bài xong rồi đi ngủ. Nó biết tôi buồn nên phần lớn công việc nấu nướng trong thời gian đó nó đều giành phần làm hết. Thỉnh thoảng tôi mó tay vào nó lại bảo tôi “Mày mệt thì nghỉ đi. Cứ để đấy tao làm cho”.
Vì tôi mà nó cũng hạn chế về quê hơn. Ngày xưa hai thằng hai tuần về một lần thì bây giờ nó bảo 3 tuần, thậm chí là 4 tuần hãy về một lần. Tôi biết nó sợ tôi về đi ra nhà nó phải qua cổng nhà em, rồi lại buồn.
Có lần về quê tôi lên trần nhà thằng Cường rồi đứng nhìn sang nhà em. Lòng tôi thắt lại vì nhớ em, không biết giờ này em đang ở phương trời nào sao chẳng một lần tin tức hay liên lạc gì với tôi. Tôi hỏi thằng Cường thì nó đều nói không rõ.
Một lần tôi đứng nhìn sang nhà em thì bắt gặp mẹ em lôi đống quần áo của em mang ra giặt lại (thì phải). Rồi bà bê chậu quần áo mang lên trần phơi. Nhìn thấy tôi mẹ em chẳng nhoẻn miệng cười cũng chẳng nói gì, bà lặng lẽ phơi quần áo rồi đóng cửa trần đi xuống. Hình như bà cũng giận tôi thì phải. Hôm đó tôi đứng trân mình một lúc thật lâu để nhìn cái áo của em đang phơi trên dây mà lòng rưng rức nghẹn ngào. Tôi nhớ em ghê lắm. Rồi tết năm đó em cũng chẳng về quê. Hi vọng trong tôi gần như đã hết. Tôi lại lầm lũi một mình.
Ngót một năm sau, tôi đã nguôi ngoai thì thằng Cường mới đưa cho tôi đống thư từ thời mà hai đứa còn yêu nhau tôi gửi cho em. Nó nói “Ngày đi, N – Anh nó sang nhà tao sớm rồi đưa cho tao những thứ này, nó dặn tao rằng để đến khi nào mày hết buồn thì hãy trả cho mày giúp nó”.
Thằng Cường cũng đâu biết rằng trong cái bọc ấy có cả một lá thư em viết cho tôi. Lá thư mà tôi đã viết lại phía trên. Buồn sao càng buồn hơn. Tôi hỏi nó rằng “N – Anh có nói gì nữa không?”. Thằng Cường trả lời “N – anh nó nói rằng nó vào đấy làm nhưng vẫn sẽ cố gắng ôn để năm sau ra ngoài này thi tiếp. Nhưng nó cũng dặn tao đừng nói chuyện này với mày, để nó được yên tâm trong đó”. Rồi nó kể với tôi rằng: “Dạo đấy tao cũng không muốn nói với mày. Vì sợ mày nghĩ ngợi rồi làm liều. Trượt đại học bố N – Anh chửi nó nhiều lắm. Ngồi bên nhà tao ngày nào cũng được nghe chửi. Ông ấy đay nghiến nó vì yêu đương với mày mà nó không chịu học hành gì. Và ông cũng cấm cửa nó ra khỏi nhà luôn”.
Nghe xong tôi buồn và thương em lắm. Nhưng nói thật so với những ngày đầu tiên thì giờ đã nguôi ngoai đi rất nhiều rồi. Và rồi cái đồn thứ 3 xuất hiện ngoài dự kiến và nó đến trước khi cái đồn thứ 2 vĩnh viễn trở về với tôi.
Tháng 3 hoa gạo…
Cuối tuần tôi và thằng Cường lại lóc cóc về quê. Về qua đầu làng, hoa gạo nở đỏ, rực một góc trời. Nhanh quá… tháng 3 rồi, mà em thì vẫn… lòng tôi man mác khi nhớ lại những gì đã qua.
Buổi tối, như thường lệ, cơm nước xong tôi lại ra nhà thằng Cường nằm chơi, bên sân nhà em tiếng người cười nói rộn ràng, nhưng sao… tiếng ai như tiếng của em. Tôi lặng im tập trung lắng nghe rồi bật dậy chạy thật nhanh xuống sân…
Em… trời ơi… ông trời vẫn còn thương tôi. Em đã về rồi. Em sựng người lại khi nhìn thấy tôi. Còn tôi, đứng run lẩy bẩy, tim tôi đập mạnh, mắt tôi nhòe nhòe. Nhưng sau vài giây em gằm mặt xuống rồi quay vào nhà.
Chạy lên gác nhà thằng Cường lấy giấy bút của nó tôi viết vội vài dòng rồi bảo thằng Cường lấy cớ sang nhà em chơi rồi lựa lúc để đưa cho em. Nhưng rồi thằng Cường đi về và cầm theo lá thư em viết nghuệch ngoạc: “Mai em lại đi rồi. Anh đừng làm thế, quên em đi”.
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả…
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa…
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã xa rồi…
Ngày mai anh không còn em nữa…
Không cho ai là tất cả…
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa…
Tôi buồn, giận… và tôi quyết tâm quên em. Quyết tâm chôn chặt mọi thứ kể từ nay.
Lên trường tôi lao vào học. Nhưng cũng đi chơi nhiều hơn. Và rồi tôi quen em. Cô bé trọ gần với xóm của tôi.
Tôi quen em trong một buổi sinh nhật thằng bạn cùng lớp. Thật sự khi đó tôi không có cảm xúc gì. Mà chỉ là thấy em có vẻ thích mình và cũng xinh xắn một chút nên yêu. Yêu để đỡ buồn. Yêu xong để đó. Vậy thôi!
Tình cảm vốn không nhiều, lại vẫn còn dăt dứt vì người cũ bởi vậy tôi không dành nhiều sự quan tâm cho em. Cũng đi chơi, cũng hẹn hò nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngoài công viên. Không hơn không kém. Đây là chuyện thật.
Sau đó vì không đỗ ĐH trên này, cô bé ấy về quê và học Cao đẳng gần nhà nên hai đứa cũng dần xa nhau. Lúc còn yêu nhau, tôi và thằng Cường có xuống đó thăm em một lần. Một lần duy nhất rồi thôi.
Tôi vẫn nhớ, em thuê trọ cùng với mấy người nữa. Vì là tỉnh lẻ nên giá cả thuê nhà cũng rẻ hơn, bởi vậy em và mấy người bạn thuê hẳn một ngôi nhà riêng trong ngõ, có sân, có gác và sống hoàn toàn độc lập. Đi khóa về mở.
Ngày tôi xuống em dẫn tôi đi chơi khắp các nơi trong thành phố, sau đó ra vườn hoa, quảng trường ngồi chơi cả tối rồi đi về chứ không có giây phút nào riêng tư. Về nhà, khi tất cả mọi người đóng cửa đi ngủ thì em mới xuống gọi tôi ra sân, hai đứa đứng nói chuyện rồi em ôm tôi. Em nói: “chắc em và anh cũng chẳng đi được đến đâu nhưng bất kể khi nào anh muốn gặp em thì anh cứ xuống đây. Lên trên đó nếu anh gặp người khác anh cứ yêu người ta, em không trách anh và ở dưới này em cũng thế”.
Tôi biết lúc đó là em đã yêu hoặc chuẩn bị nhận lời yêu người khác rồi. Nhưng tôi không trách, bởi bản thân tôi cũng đâu có hết lòng hết dạ với em. Tôi biết đêm đó nếu tôi nghĩ bậy và đòi hỏi thì em cũng sẽ đồng ý nhưng thật sự tôi không muốn. Và cũng không cảm thấy hứng thú gì với chuyện đó. Tôi rất quý và tôn trọng em. Hôm sau tôi dậy sớm đưa em lên lớp rồi cùng thằng Cường bắt xe về HN. Rồi từ đó… vì cách xa nên tình duyên nhạt nhòa. Và mấy năm sau thì em lấy chồng. Đến giờ phút này tôi và em vẫn chưa một lần nói chia tay, nhưng trong lòng thì luôn tự hiểu với nhau. Và vẫn luôn thấy quý trọng mỗi khi nghĩ về nhau. (Em nói với tôi như thế)
(Nói thêm: đến bây giờ lên facebook em vẫn thường kể chuyện cho tôi nghe về gia đình và cuộc sống của mình. Có lần, em có việc ra HN, em đã gọi điện cho tôi rồi nói tôi đưa em đi chỗ này, chỗ kia… Nhưng tôi nói dối tôi đang đi công tác, không ở HN. Bởi tôi biết thời gian đó gia đình riêng của em đang gặp trục trặc. Trên facebook em hay than thở về cuộc sống khó chịu nơi nhà chồng. Tôi biết em đang buồn. Nhưng tôi nhất quyết không gặp bởi tôi hiểu gia đình nào cũng có lúc sóng gió, vợ chồng nào cũng có lúc giận nhau. Nếu tôi chấp nhận thì có thể tôi sẽ làm gia đình em tan vỡ. Và quan trọng hơn cả là với tôi cô giáo N – Anh và cu con mới là thứ đáng quý nhất.)
Và cuộc tình tôi với em kết thúc khi mùa hoa gạo lại đến…
Lửa hạ nhen hồng lên dáng hoa…
Đường thôn thắm đỏ sắc quê nhà…
Em nhắn: ‘Đang mùa hoa gạo nở… Anh về ôn chuyện Mộc Miên xưa!’