Phần 75
Trách nhầm nhỏ Hương đòi về phòng tôi nhây… cảm thấy hổ thẹn quá, lẳng lặng chở ẻm về không nói năng gì, ngại quá…
– Anh… Còn giận em à, em xin lỗi mà…
– Uh…
– Không giận em nữa nhá… ẻm lay lay nơi hông tôi…
– Ờ…
– Không giận mà như thế… híc… tay ẻm chuyển sang níu áo tôi dùng dằng…
– Thì không giận, mà lần sau đừng có đùa kiểu đó… trong bữa ăn anh ghét bị quấy lắm…
– Dạ… mà bữa sau á… hihi…
– Anh quên, nhỡ mồm… không có nữa đâu…
– Em biết là có mà…
– Thời gian có bao nhiêu nũa đâu, anh sắp đi thực tập rồi…
– Chỉ cần không trốn em là được… hì…
– Phòng em ở đầu ngõ hả???
– Dạ, sao anh biết?
– Có biết đâu… em bảo em ở gần phòng anh thì có mỗi xóm đó chứ đâu…
– Dạ, hì…
– Em ở đó khi nào? Sao anh chưa bao giờ gặp???
– Từ hồi mới vào học mà, em gặp suốt á… có điều em trùm kín nên anh không chú ý đó…
– Sao nay không trùm nưuã?
– Đến lúc khoe nhan sắc rồi hihi…
– Bó tay… 1 lúc rồi cũng đến phòng ẻm…
– Bữa nay chở em đi học…
– Nếu chịu được thời khóa biếu thất thường của anh…
– Anh phải theo em thì có, không mà được với em…
– Thôi em vào đi, anh về ngủ… đừng có mà quậy anh…
– Anh về, em vào lên kế hoạch…
– Đấm cho…
– Anh nỡ… hihi…
– Mệt cô quá… vào đi… anh về đây…
– Dạ anh về… về phòng thay đồ làm giấc… đang ngủ có điện thoại… thằng Hải…
– Nói!
– Đậu má… giải khát chớ??
– Có làm tí…
– Tao đi chở thằng Văn, mày gọi thằng Tùng đi…
– Ờ… thế là gọi điện hẹn hò nhau, cuối cùng mấy thằng quyết mua đồ về phòng tôi nhậu… tụi nó bảo ngồi phòng tôi cho “thơm”… má tụi nó, thanh niên đéo gì ăn ở bê tha, nhìn như cái chuồng… vào phòng tụi nó chơi ngồi không quá nổi 30’ lại phải hò nhau đi chỗ khác, ngồi đâu cũng vương vãi đồ này nọ… ra đường thì tút tát cũng có vẻ gọn gàng lắm, về phòng thì nhìn đến ngao ngán… bảo sao không cô nào yêu thương nổi…
– Em nhân viên cf sao rồi mày? Thằng Tùng hỏi tôi…
– Mày không thấy đó còn hỏi…
– Có chơi đùa gì không?
– Chắc không rồi…
– Thế để bọn tao đi… Thằng Hải hớt lẻo…
– Của tụi mày hết đó, nhưng tập thói quen soi gương đi đã…
– Soi gì mày, đm…
– Soi gương kiểm điểm, tự hỏi tự trả lời, và quan trọng là không được ảo tưởng…
– Chó!…
– Gì nữa, ếch đồng sao bò được lên đường nhựa…
– Mày ngon… nó hậm hực… nói ba chuyện tào lao rồi ăn nhậu, không đề cập gái gú nữa… ẻm Hạnh gọi…
– Ừ em!
– Anh làm gì á?
– Chén chú chén anh với mấy thằng bạn thôi…
– Hì, con trai thích nhỉ, buồn ghê không biết làm gì tính rủ anh đi chơi…
– Làm gì buồn?
– Hì, có chút chuyện… cho em nhậu với…
– Anh xin, đây toàn mấy thằng háo sắc em đến làm gì…
– Hứ, háo sắc mà như anh thì tốt quá… má, ẻm nó đưa đẩy cò cưa nưuã rồi… nếu không biết con người ẻm thì có lẽ tôi nghĩ ẻm là người lăng nhăng đa tình quá…
– Tốt cái đầu em, nói ngơ ngơ người ta nghe lại đánh giá cho…
– Em không sợ… cho em đến với…
– Em nấu ăn được không? Nếu được thì anh cho đến…
– Đừng xem thường em nhá, ơ mà anh đang ngồi ở đâu? Sao lại phải nấu ăn?
– Mấy đứa đang ở phòng anh…
– Dạ, thế em cũng muốn đến cho biết, cho em địa chỉ…
– Xxx… cho ẻm địa chỉ xong ẻm bảo tới liền… haizz… nghĩ ẻm cũng tội nghiệp, xinh đẹp có nhan sắc, cũng ngoan ngoãn… mà lại toàn ba cái thứ công tử đâu đâu beiét ăn không biết làm lân la… thành ra cũng lận đận không dám tiếp xúc với ai… toàn phải tự tạo vỏ bọc lạnh lùng để bảo vệ mình… sống như kiểu không có bạn bè… trầm cảm mà chết mất… cho ẻm đến chơi thì sợ người này người kia nghĩ này nọ, ẻm lại tưởng mình cho ẻm cơ hội lại khó dứt khoát… không cho ẻm đến thì cũng tội, buồn bã không có ai nói chuyện giải khuây thì tội lắm… không biết thì thôi chứ biết thì không thể nhắm mắt được… khổ, đa mang quá!!!!
– Ái Hạnh của tụi mày sắp đến đấy…
– Tụi tao sắp phải về hả? Thằng Tùng xỏ xiên…
– Về là giết tao đấy… ở đấy mà chơi…
– Ẻm say mày lắm thì phải… thằng Văn tặc lưỡi…
– Ờm… nhưng chắc chỉ là chút cảm xúc nhất thời mà ẻm ngộ nhận tình cảm của ẻm thôi… tao làm công tác tư tưởng suốt… cơ mà biết là ẻm sẽ không nghe lời tao nói đâu… Haizz… giá như không phải năm cuối, có thể tao sẽ suy nghĩ đến chuyện nghiêm túc với ẻm…
– Giờ cũng được chứ sao mày?
– Không được đâu, 2 tháng nũa phải đi thực tập, xong về thi là ra trường, là hết… thời gian quá ngắn, không đủ nhiều bên nhau để biết rõ có cần nhau hay không… thà ẻm thuộc hệ đa tình thì khác… tao không nỡ…
– Mày yêu đương quá nhiều rồi nên tỉnh táo hơn bọn tao… tao nghĩ mày đúng… Thằng Tùng chêm lời…
– Hy vọng ẻm đừng tiếp xúc với tao nhiều quá… tao hiểu ẻm… nên tao biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tao không giữ khoảng cách… nếu ẻm lý trí như cái Hà thì tao không lo…
– Thằng ngu này, cái Hà nó cũng tương tư mày cả mấy năm đấy…
– Bọn mày ngu ấy, tưởng tao không biết hả? Nếu không phải là bạn thân với “Nhỏ” thì cũng lại khác rồi… ơ mà đm sao nheièu vậy tụi mày????
– Khó giải thích, nhưung mày rất thu hút gái… tao thấy thế…
…
Lúc sau ẻm đến… gọi điện thoại… tôi ra đón vào…
– Ủa, sao đi taxi??
– Nay em lười đi xe á… ẻm cười tươi trả lời… tôi nhíu mày…
– Giở trò bắt anh chở về thì có… hừm…
– Anh giỏi ghê, hihi…
– Thôi vào đi, lát đi bộ mà về…
– Kooo… anh chở cơ… ẻm níu tay tôi dùng dằng…
– Chiều lắm dễ hư, dám gài anh hả…
– Đi mờ… đó giờ có ai để làm nũng đâu… híc…
– Tính sau… không vào thì đứng đo… đoạn tôi đi thẳng vào phòng… ẻm vội vàng lẽo đẻo theo sau…
– Chờ em với… ây da… đau… quay lại thấy ẻm ngồi bệt dưới đất, vội vàng quay lại đỡ ẻm…
– Em sao không??? Khổ… đi đứng chán thế không biết…
– Híc, em không đi được nữa… híc… ẻm ôm chặt cánh tay tôi… nhìn ánh mắt có vẻ gian gian… lại giở trò rồi… tôi dể dãi quá mà… rút tay ra ẻm cứ níu chặt… bó tay…
– Con nít quá đi nhóc… anh dìu vào… ẻm hí hửng vờ nhăn nhó khập khiễng theo tôi vào phòng… gặp mấy đứa bạn tôi ẻm cúi người chào… dìu ẻm vào ngồi chỗ cạnh tôi rồi mấy đứa lại tiếp tục nhậu… mấy thằng cũng hỏi han ẻm đôi ba chuyện… tất nheien không hào hứng nhiều vì biết ẻm không để ý đến tụi nó lắm… tự dưng ẻm đến làm không khí hơi chùn lại, nói chuyện không được tự nhiên nữa… được 1 lúc thì mấy thằng kia nháy mắt nhau hẹn nhau về mẹ, nó làm như tôi làm thịt ẻm chắc…
– Ngồi đó đi, xe đâu tụi mày về…
– Chở 3 có đoạn à, không sao… về còn có việc…
– Việc đéo gì nơi tụi mày, vớ vẩn…
– Tao mới nhớ ra là có việc… biết đường nào tụi nó cũng sẽ tìm đủ cớ để về, không cản nũa…
– Thế dọn hết đống đó đi rồi về…
– Em dọn được mà… để em, vừa nói ẻm vừa thoăn thoắt dọn vén… trôgn tiểu thư thế kia mà cũng đảm phết…
– Đấy, có người dọn rồi đấy, tụi tao về… thế rồi không cản được tụi nó, 3 thằng đứng dậy về, tụi nó chào ẻm rồi về thẳng không thèm chào lấy tôi, còn nháy mắt đầy gian tà nưuã…
– Phòng anh gọn gàng ghê… Vừa dọn vén ẻm vừa nói…
– Ừa…
– Đầy đủ đồ nấu ăn luôn…
– Uhm…
– Anh tự nấu ăn à???
– Tào lao, đâu ra…
– Thế sao nhiều đồ thế này???
– Thì cứ sắm thế thôi…
– Lát em nấu cơm nhá…
– Không nói cũng lo mà nấu chớ, không thì đời nào cho em đến đây… kể cũng lâu rồi không được ăn bữa cơm ấm áp, toàn ăn cơm bụi phát ngán… cũng gần chiều rồi nên ẻm đòi đến chơi thì đồng ý luôn, … tiện thể nấu cho tôi ăn… dở chết với tôi…
– Anh thích ăn món gì???
– Tùy em, dở thì liệu đó với anh… tiền trong bóp anh để trên tủ lạnh, khóa xe cũng ở đó… lát em đi chợ mua gì về nấu… khóa cửa lại mà đi luôn… anh lên ngủ… nấu xong gọi anh dậy ăn… cấm ồn ào anh không ngủ được là anh đuổi vè. Rõ chưa??????
– Híc… gì đâu toàn là ra lệnh… ẻm bí xị… không nói thêm gì với ẻm nữa… leo lên gác làm giấc đã… nghe tiếng em lục đục rửa ráy đồ phía dưới… 1 lát tôi ngủ hồi nào không rõ…
– Úi, sao cậu cho nhiều ớt thế??? Đang ngủ nghe ồn ào phía dưới… giọng nghe quen quen…
– Món này phái cay mới ngon…
– Nhỡ anh ý không ăn được thì sao????
– Nãy mình thấy mấy món nhậu toàn cay không hà…
…
Đậu má, giọng ẻm Hương thì phải… lọ mọ mò dậy nhẹ nhàng ló đầu cúi uống dưới xem thì đúng là ẻm thật, chuyện quái gì thế này…