Phần 63
Nhỏ như cấm khẩu, đứng yên bất động trước mặt tôi… mắt lộ rõ vẻ hoang mang… nước mắt vẫn còn vương đầy trên mặt… tôi quay mặt ra ngoài im lặng không nói gì…
– Anh… là sao đây hả anh?? Nói cho em biết đi… nhỏ mếu máo lay cánh tay tôi, tôi gạt ra rồi quay lại nhìn nhỏ… cố tỏ ra vẻ lạnh nhạt nhất có thể mắt tôi nhìn nhỏ vô hồn… bờ môi kia run run… đôi mắt nhìn tôi chờ đợi…
– Tiếc thật, nếu em không đến đây có lẽ anh đã không bị phát hiện rồi… kèm theo 1 cái nhếch mép của tôi…
– Anh đừng vòng vo nữa, nói cho em biết đi, là như thế nào đây hả anh??
– Thôi không sao, dù sao cũng đổ bể cả rồi anh cũng không giấu em làm gì… là anh đã cặp với Tâm trước khi đến với em…
– Làm sao có chuyện đó được, anh nói dối…
– Anh được gì không? Là em ngu ngốc không nhìn ra thôi, em còn ngây thơ lắm, hôm nay em không may mắn phát hiện ra có lẽ không sớm thì muộn em cũng nằm trong vòng tay anh… đáng tiếc… nhưng không sao, còn đầy rẫy ngoài kia…
– Là kế hoạch của anh? Là anh cố ý làm em chú ý, là anh gài em, là anh làm hết hả anh??
– Chưa hết đâu em ạ… thiếu chút nữa… em hay Tâm đều như nhau cả thôi… tất cả đối với anh có cũng được không có cũng chả sao… em thua Tâm 1 điều là cô ấy vẫn chấp nhận mù quáng theo anh, xem như em may mắn khi chưa cùng anh đi hết kịch bản… chúc mừng em…
– Kịch bản??? Trong kịch bản của anh có em hở anh?
– Hahaa… con nhỏ khờ này, em là nhân vật chính đấy… em không nhận thấy anh đang cố tình tỏ ra xa lánh, không muốn gần gủi với em để gieo trong đầu em anh là thằng nghiêm túc sao? Với cái suy nghĩ đó thì anh đưa em vào tròng khi nào không được hả em?? Nếu hôm nay em không đến đây thì tối mai có lẽ sẽ là đêm mặn nồng của 2 đứa đấy… haizz… đáng tiếc…
– Tôi đúng là ngu quá mà… Nhỏ ngồi phịch xuống nền…
– Em đừng tự trách bản thân lắm, chỉ là em quá non nớt còn anh lại là thợ săn lão luyện thôi… giờ em muốn về hay lên ở lại?? Nếu em ở lại để anh cho Tâm về, đêm nay ở đây cùng anh ha… tôi ngồi xuống, vỗ vai nhỏ…
– Anh cút ra… tại sao lại có con người ghê tởm như anh??
– Không phải trước khi em đến đây cũng có ý định sẽ ở lại cùng anh sao? Em thích thì anh chiều…
– Anh tránh xa tôi ra… nhục nhã, bẩn thỉu…
– Tâm, quăng anh cái áo… ẻm quăng cái áo xuống cho tôi, tôi mang vào rồi lôi máy ra gọi taxi… 1 lúc sau xe đến…
– Em không ở lại thì ra về, Tâm còn chờ anh nữa… Nhỏ thất thiểu bước đi, không thèm nhìn lấy tôi, không thèm chửi bới hay làm ồn ào gì hết… thật đáng nể… nhìn dáng dấp nhỏ bây giờ sao tôi thương quá… tôi đã nói quá nhiều lời cay đắng… lấy khóa ra khóa cửa phòng lại để Tâm ở trong phòng… tôi theo cùng nhỏ ra xe… nhỏ đuổi tôi đi nhưng làm sao đuổi được, giờ tôi không lên cùng thì biết nhỏ đi đâu về đâu, lại có chuyện gì xảy ra chắc tôi ân hận đến chết mất… tôi ngồi kẹp trên xe, cho địa chỉ nhà nhỏ… lấy máy ra nt cho Tâm bảo mệt cứ ngủ trước đi lát về tôi gọi dậy rồi về phòng sau… ý tôi muốn Tâm ở lại đó cũng bởi vì sợ nhỏ lại bất ngờ quay lại, với cả lúc ra khỏi phòng mà thấy Tâm cũng ra theo thì hơi kì, nên đành phải vậy, tôi phải khóa cửa ngoài thôi… về đến nơi tôi xuống bấm chuông… mẹ nhỏ ra mở cửa…
– Dạ cháu xin lỗi bác, lại làm 2 bác lo lắng rồi, cháu đưa Thu về, nhờ 2 bác trông dùm cháu…
– 2 Đứa có chuyện gì à? Mẹ nhỏ lo lắng nhìn nhỏ đang ngồi trong xe không chịu xuống…
– Dạ, là có chút chuyện bác ạ, hôm nào tiện cháu gặp 2 bác nói chuyện với cả xin lỗi 2 bác… giờ cháu xin phép bác cháu về… bác trông Thu dùm cháu ạ… cháu cám ơn…
Đoạn tôi quay ra xe mở cửa bảo nhỏ xuống… nhỏ ngồi lì không chịu xuống, mẹ nhỏ phải lại nói nhỏ mới chịu xuống… đợi cả 2 vào nhà đóng cửa tôi mới dám lên xe về phòng chứ không cũng lo lắng… vê phòng mở cửa leo lên mệt mỏi… lay gọi em Tâm 2 lần không thấy động đậy, chắc mệt quá ngủ say… thôi thì cho ngủ đó luôn cũng được… xuống đóng cửa rồi leo lên nằm ngủ, nằm cách xa ra cuối nệm… lo nghĩ cho nhỏ cả đêm ngủ không tròn giấc được, thỉnh thoảng tự dưng tỉnh giữa chừng… đến tầm 5h sáng ngủ gần sâu giấc được thì nghe người có đụng chạm… lờ mờ tỉnh thì biết ẻm đang vòng tay ôm tôi… gỡ tay ẻm ra rồi nằm xích ra 1 chút, nhưng hết chõ rồi còn đâu, nằm chịu đựng vậy… lát ẻm lại vòng tay ôm tiếp… để thế 5 phút xem… có thể em ngủ hay quáng chân quáng tay… thôi gỡ tay ẻm ra, ngồi dậy mở cửa sổ cho thoáng, lôi điện thoại ra xem thì đúng hơn 5h thật… cũng gần sáng rồi ngủ ngáy gì nũa… tìm gói thuốc làm điếu lấy tinh thần, suy nghĩ vẩn vơ… không biết mình làm thế có đúng với nhỏ không nữa… chỉ thấy áy náy thì ít mà buồn thì nhiều khi nhìn điệu bộ nhỏ như thế… vẻ thất thần đáng lo lắng, chắc nhỏ sốc lắm khi nghi tôi nói những lời khi tối… đứng trước cửa sổ hút thuốc, phả khỏi ra ngoài… hít thở không khí sáng sớm… không gian trong lành nhưng trong lòng thì nặng triĩu… 1 vòng tay ôm từ phía sau… chết tôi rồi, tôi lại sai nữa rồi…
– Em… bỏ anh ra… tôi đưa tay gỡ tay ẻm…
– Anh đứng yên… 1 chút thôi… ẻm vòng tay chặt hơn…
– Không được đâu, nghe anh… đừng để sự việc đi quá xa…
– Đừng mà anh… chỉ 1 lúc thôi…
– Em ngốc lắm… em không thấy anh đã làm gì với Thu đó sao???
– Em không quan tâm, em mê muội rồi… em mặc kệ…
– Anh làm thịt em đi đó… không sợ à… ẻm không nói gì… siết tay chặt hơn… haizz… tôi đến khổ với ẻm…
…
– Thôi bỏ anh ra, em qua phòng đi, để muộn quá mọi người lại thấy không hay, anh xin lỗi… nhờ em việc làm khó khắn quá…
– Là em vì anh mà…
– Uh anh cám ơn… em về đi đã, mình gặp nhau sau…
Rồi tôi gỡ tay ẻm ra… em mặt tiu nghỉu… lửng thửng đi lại cầu thang rồi xuống… tôi xuống sau, mở cửa cho ẻm, em chần chừ không muốn về… tôi giục hoài mới chịu về… tôi vào vệ sinh xong thay đồ, vác xe dạo thành phố sáng sớm… làm cái ổ mì rồi vào quán cf ngồi nhâm nhi, suy ngẫm về những đièu đã qua… về 2 người con gái hiện tại… 2 người đang dính lấy cuộc đời tôi, đang vì tôi mà ngày đêm bận tâm… tôi có làm sai điều gì không??? Tôi có lỗi không??? Tôi làm đúng không??? Lúc này đây tôi biết, cả 2 đều yêu thương tôi hết mực… mỗi người 1 cách thể hiện… nhỏ thì sôi nổi, dạn dĩ, nhí nhảnh… em thì âm thầm lặng lẽ nhưng không kém phần mãnh liệt… ai hỏi tôi đã làm gì thì tôi chịu… bảo tôi có gì đó thì tôic cũng không biết nói sao… cơ bản thì điều kiện của tôi nếu không tế nhị thì có thể nói là tốt… nhưng yêu nhau đâu phải là vì mấy thứ đó… có lẽ ở tính cách con người tôi, nhưng vì sao máy ẻm lại thích điểm đó thì tôi không giải thích được…
Không muốn lên lớp sớm nên tôi ngòi lì lại, hết tiết đầu tôi mới vào lớp… vào lớp thì cũng uể oải, hồi đêm ngủ có được gì đâu… vào nhìn vào cuối lớp, thấy nhỏ vẫn ngồi chỗ củ thường ngày với tôi, nằm gục đầu… không muốn gần gũi nũa, tôi định kiếm bàn nào ở trên ngồi nhưng hết chỗ, đành quay lại cái con nhỏ bên cạnh hôm bữa kêu nó ngồi xích vào để ngồi cạnh nó… nó nhìn tôi ánh mắt sắc lẹm… không xích vào, mà đứng dậy, lấy sách vở qua ngồi cùng nhỏ… có sao đâu, ngồi rộng rãi cho thích… đặt cặp xuống ngồi uể oải, nhìn sang thấy ẻm kia đang vỗ về nhỏ, em tên Hà… ẻm nói gì đó nhỏ ngước lên nhìn em, xong quay sang thấy tôi… vẻ mặt biến sắc tức giận rồi lại gục mặt xuống… thôi kệ chứ biết làm sao giờ…
Cả tiết học tôi không vào đầu được chữ nào, ngồi nhìn bang quơ, tâm hồn để đi đâu ấy… lâu lâu nhìn sang nhỏ, thấy nhỏ đã ngồi học trở lại, cái Hà với nhỏ viết viết dúi dúi gì cho nhau tôi cũng chịu, tài thành mới biết được… hôm nay thấy tôi với nhỏ có vẻ lạ, lại không ngồi với nhau nên mấy đứa trong lớp thỉnh thoảng có nhìn hiếu kì, nhưng bắt gặp ánh mắt tôi tụi nó có vẻ sợ nên cụp mắt mất… hết tiết… tôi ra ngoài làm điếu thuốc… đang đứng góc hành lang 1 mình… lòng buồn thiu…
– Cậu nói chuyện với tôi 1 lát được chứ??? Quay lại thấy cái Hà…
– Nhanh không?
– Tùy vào thái độ của cậu…
– Vậy tôi không có hứng… tôi lại quay đi hút thuốc…
– Vì sao cậu lại làm vậy?
– Nghe bảo cậu rất kiệm lời… quả không sai…
– Là sao?
– Là cậu kiệm lời đến mức nói ra tôi chả hiểu cậu đang muốn nói cái quái gì luôn ấy,
– Thu đã kể với tôi mọi chuyện…
– Ô, vậy hả? Đã thân nhau đến vậy á?
– Đó là việc của bọn tôi…
– Còn cậu lại đang đề cập đến chuyện của bọn tôi đấy…
– Là bạn với nhau, tôi không thể xem như không có chuyện gì được…
– Thế cậu làm gì nào? Tôi giướng mắt rướn người chồm tới gần chạm mặt với ẻm… em thụt lui người lại…
– Cậu thật đáng sợ…
– Chỉ khi bị ai đó làm phiền…
– Cái Thu bảo tôi đừng gặp cậu, vì cậu nói chuyện rất khó chịu, không sai chút nào…
– Vẫn chưa muộn…
– Nhưng tôi không làm ngơ được…
– Thì lại lao vào rồi tự làm đau mình thôi…
– Ý cậu là gì?
– Tôi nói chuyện tương lai gần thôi…
– Cậu không thể đổi cách nói chuyện được sao?
– Cậu cho tôi lí do thuyết phục đi…
– Với ai cậu cũng như này hả?
– Với những ai tôi cảm thấy phiền…
– Những điều cái Thu kể, là sự thật chứ?
– Tôi không thanh minh thì cậu tự biết thôi…
– Thậm chí cậu còn không cần biết tôi đã nghe được những gì?
– Nhìn tôi có giống quan tâm không? Xong tôi bỏ đi…
– Cậu đi đâu đấy?
– Tôi không thể đứng đây trong khi đã vào học…
– Nhưng lớp mình hướng này cơ mà…
– Ai bảo cậu tôi sẽ vào lớp chứ… cứ thế tôi đi thẳng… đi xuống cantin ngồi… làm chai nước lọc rồi tiếp tục hút thuốc… cái Hà từ đâu xuất hiện đến ngồi trước mặt tôi rất tự nhiên… chẳng cần giữ lịch sự, tôi cứ hút thuốc rồi xả thẳng về phía trước… ẻm tỏ ra khó chịu đưa tay phẩy phẩy khói thuốc đi…
– Cậu vô ý thức quá đấy…
– Tôi nhớ là tôi ngồi 1 mình mà…
– Giờ tôi cũng không vào lớp được…
– Nhưng không có nghĩa là cậu cứ phải ngồi đây với tôi…
– Cantin đâu phải của riêng cậu…
– Vậy ai theo việc nấy thôi… nói rồi tôi ngồi vắt chân lên… miệng ngậm điếu thuốc mắt nheo lại vì khói, móc điện thoại ra chơi rắn săn mồi… lâu lâu làm hớp nước… chợt nhớ ẻm không có gì uống, tôi đi lại quầy lấy thêm chai nước lọc nữa, rồi để vậy, lưng chừng bàn không mời mọc gì, cũng chả nói gì… rồi tiếp tục chơi rắn săn mồi… ẻm ngồi nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu… tôi cũng kệ vậy thôi…
– Khát nước thật đó…
…
– Tôi sẽ trả tiền chai nước này, nói rồi ẻm lấy chai nước mở ra uống ngon lành… tôi cũng không nói gì…
…
– Thôi được rồi, tôi thua cậu rồi đấy, giờ cậu muốn sao? Ẻm khó chịu ra mặt nổi nóng…
– Ủa, tôi đòi hơn thua với cậu hồi nào vậy? Với lại tôi có cần gì đâu… tôi đã chả nói với cậu rồi còn gì… đừng có lao vào khi chưa hiểu gì về tôi kẻo lại tự làm đau mình… là cậu không nghe thôi…
– Cậu rất tinh tế đấy…
– Cụ thể chút đi…
– Lời nói cậu rất sắc sảo, hành động không thừa thãi, thấy tôi đến cậu đi lấy nước, dù không nói gì nhưng tôi biết là cậu lấy cho tôi… cậu suy nghĩ rất nhanh trong mọi tình huống, phản ứng nhạy bén… đặc biệt, cậu tạo được 1 vỏ bọc rất hoàn hảo…
– Những điều cậu nói có liên quan gì không? Khi tôi không hề hào hứng với sự có mặt của cậu??
– Vậy nên tôi không tin những điều Thu kể với tôi là sự thật…
– Ý là Thu nói dối cậu ấy hả?
– Không… là tôi không tin cậu thật sự đối với Thu như vậy…
– Ý là cậu hiểu tôi ấy hả???
– Đủ để tôi nhận ra cậu không phải là người như câu chuyện Thu kể với tôi…
– Vậy còn con người của tôi vài phút trước cậu định ăn thua đủ để đòi lại gì đó cho cô bạn của cậu đâu rồi?
– Sau khi quan sát cậu tôi biết cậu không phải người như vậy…
– Vậy là tôi tốt hay xấu?
– Tôi chỉ biết là không tệ…
– Cậu biết tôi từng nói gì với Thu không???
…
– Tôi từng nói tôi sẽ làm cho hầu hết mấy đứa con gái các cậu sẽ lân la làm quen theo đuổi tôi đấy… tôi không pải thằng đàng hoàng đâu, nên cậu đừng nghĩ cậu thông minh nhìn thấu được tôi… cậu có thể hỏi Thu, và lời nói đó xảy ra trước khi tôi với Thu có mối quan hệ trên mức bạn bè, nên cậu cứ hiểu là tôi nói thật đi… còn giờ nếu cậu còn lảng vảng trước mặt tôi thì tôi xem như cậu đang cố gắng theo đuổi tôi đấy…
– Tôi thèm vào nhé…
– Thu cũng đã từng nói như vậy…
– Nhưng tôi khác…
– Với tôi không có ngoại lệ…
– Tôi không như người khác…
– Cậu không nhận ra với tôi cậu nói rất nhiều sao?
– Nói chuyện với cậu thật khó chịu…
– Câu nói đã cũ, vẫn chưa muộn!!!
– Cậu…
– Đợi hết tiết rồi cậu lên lớp… tôi về… à tiện tôi nhờ cầm giúp cặp tôi về mai mang lên lớp dùm tôi…
– Tại sao tôi phải cầm giúp cậu??
– Bởi vì cậu đang nghĩ tôi là người tốt, bởi vì cậu sẽ lên kể và phân tích với Thu là tôi đang cố ý gây hiểu nhầm, bởi vì sau đó Thu sẽ tìm đến làm phiền tôi… và đó là điều tôi không muốn, nên cậu là nguyên nhân khiến tôi không lên lớp được lúc này, thử hỏi ai là người thích hợp nhất để cất giúp tôi chứ???
– Cậu tự tin đến thế ư??
– Vượt xa tưởng tượng của cậu đấy… nói xong tôi rảo bước đi
– Tôi sẽ không giúp cậu đâu… ẻm nói vói theo tôi…
– Còn tôi sẽ không lên lớp đâu… đoạn giơ tay chào mà không cần nhìn lại…