Phần 42
Tôi bắt đầu kể cho em nghe về X, về những chuyện đã xảy ra trong chuyến tôi đi ĐN… không giấu diếm điều gì… em chăm chú lắng nghe… dần dần đã không còn khóc nữa mà chui rúc đầu vào lòng tôi mà nằm tự lúc nào… em khi nào cũng thế… như trẻ con… khóc đó rồi cười đó. Giận đó rồi lại thôi… đang giận đuổi tôi đi rồi lại không cho đi… bó tay…
– X dễ thương cá tính vậy mà anh không động lòng à???
– Hỏi tầm bậy… hay để anh vào ĐN tìm nhá… tôi nhéo mủi em…
– Kooooo… em giết… hừ…
– Thấy cũng thương… nhưng chịu không thể khác được…
– Nếu không có em hay như kiểu anh chưa có người yêu thì sao? Anh có đón nhận X không?
– Anh không biết… mà không hiểu sao lại đi yêu anh làm gì, với lại anh có làm gì đâu… đã cố ý giữ khoảng cách với dứt khoát rồi còn… bó tay…
– Anh ấy… không biết gì hết. Cái tính anh như vậy dù anh càng cố ý lạnh nhạt con gái càng chú ý thôi… nhất là những người kiêu kì, họ cảm thấy bị coi thường nên lòng kiêu hãnh bị tổn thương, họ sẽ hiếu thắng lắm… sẽ tiếp cận anh thôi. Anh không thay đổi đi sau này còn nhiều nữa chứ không phải mỗi X đâu…
– Anh chịu thôi. Biết làm thế nào…
– Anh làm gì thì làm, đừng làm em buồn là được… em tin anh…
– Không tin mà được à… yêu thương em thế này còn gì… đuổi đi còn không chịu đi này…
– Lẻo mép lắm…
– Giờ không đuổi nữa à… để anh đi… hihi…
– Koooooo… ai cho anh đi mà đi… dính với em suốt đời không cho đi đâu hết…
– Lần sau mà còn cái kiểu như hồi nãy anh đi thật đó… dù là chuyện gì cũng phải nói với nhau cho rõ ràng rồi ra sao thì ra. Chứ cứ im lặng là không được với anh đâu nghe chưa??
– Em biết rồi… – em xụ mặt phụng phịu… cúi xuống hôn em cái…
– Thôi… mình xuống đi em. Xem phụ mẹ làm gì đi chứ… sắp tối rồi…
– Dạ…
– Bế nhé…
– Xí… không thèm… có bố mẹ… hừ…
Rồi em ngúng nguẩy đi xuống… tôi theo sau… em vừa đi xuống lầu ngoảnh lại nhìn tôi như chờ tôi sợ tôi đi lạc vậy… điệu bộ em dễ thương lắm… với tôi em lúc nào cũng như trẻ con, với cả bố mẹ em nữa… có lẽ bố mẹ em rất cưng chiều em… nhưng em ngoan ngoãn chứ không như những tiểu thư khác… không hề dựa dẫm, không đua đòi, sống rất có nguyên tắc và biết đường… với bạn bè thì em rất chững chạc và ít nói chứ không như khi bên tôi… dường như khi bên tôi em mới được sống thật với con người em… nhìn em mỉm cười… tôi nhớ cái con người ương bướng của em thời gian đầu gặp tôi… từ khi yêu nhau em đã không còn thế nữa… 1 phần do tôi át được em, phần nữa do em qua thương yêu tôi nên tôi nói gì em đều nghe không cự cãi… hầu như là dành cho tôi quyết hết… em chỉ biết yêu thương và chăm sóc tôi… chỉ thỉnh thoảng hơi mè nheo chút, nhưng đó lại là điểm đáng yêu của em khiến tôi nhiều khi bất giác nghĩ em quá bé bỏng càn được tôi che chở nâng niu… thương em không nói bằng lời được nữa rồi…
Xuống nhà dưới thì thấy mẹ em đang nhặt rau củ gì đấy, em lon ton chạy lại phụ mẹ làm… tôi khát nước đi lấy cốc nước uống…
– Mẹ không nghỉ đi đã, để em làm cho chứ… lâu ngày về nhà thăm mẹ mà để mẹ vất vả nữa…
– Mẹ không làm thì biết làm gì hả con… – mẹ em cười hiền hậu… đúng thật mẹ em hiền thật… gặp mẹ tôi thì câu trước câu sau là chọt kháy nhau rồi…
– Bố đi đâu rồi à mẹ?
– Say ngủ đã dậy đâu… khổ thân… đua với thanh niên…
– Anh ấy… uống thì cũng vừa phải thôi chứ… ra mắt bố vợ mà uống cho bố say dậy không nổi luôn… – em trách yêu tôi…
– Anh biết đâu… nhỡ uống ít bố vợ chê không có sức khỏe lại không gả con gái cho thì sao…
– Bao biện nữa…
– Con không nằm nghỉ đi chút nữa, dậy sớm làm gì…
– Có người quấy không cho con ngủ đó mẹ… lâu rồi không được ngủ yên rồi… số con khổ… – tôi nói mà liếc nháy mắt em… em ngại không nói gì cười thỏ thẻ rồi bặm môi giơ nắm đấm dọa tôi…
– Con bé này… bắt nạt chồng ít thôi… không ai dám lấy đâu…- mẹ em cười nói với em…
– Không lấy con ám cả đời không cho ai lại gần luôn… không sợ…
– Con với cái… – mẹ em lắc đầu…
– Vẫn có người dám lại gần đó thôi…
– Anh liệu hồn đó… ra ngoài linh tinh chết với em…
– Có đâu… haizz…
Nói rồi tôi lủi ra ngoài chứ ở đây em cứ nói tào lao mẹ em nghe không hiểu chuyện lại nghĩ tôi này nọ không hay… thôi ra hiên ngồi hút thuốc vậy… làm được 3 điếu thì em ra ngồi cạnh…
– Nhớ ai mà thẫn thờ này… – em khoác lấy tay tôi nghiêng đầu dựa vào vai tôi…
– Không ý tứ gì hết… có người lớn trong nhà kìa…
– Em dựa chồng em… ai nói gì… xí…
– Em này…
– Dạ…
– Lần sau có bố mẹ em đừng như nãy nhé… anh làm nghề tai tiếng đã không hay, em nói vậy nhỡ bố mẹ không hiểu lại nghĩ anh không tốt anh không thích đâu… – tôi nhẹ nhàng…
– Dạ… em xin lỗi… – em lý nhí…
– Ngốc… anh dặn thế thôi… em hiểu anh thì không nói, anh không tốt mà em chịu yêu anh chắc… nhưng cứ tránh đi cho đỡ phiền…
– Dạ em hiểu rồi… anh, tối đi đâu chơi không?
– Ở đây anh biết đi đâu, em thích đi đâu chỉ đi rồi mình đi…
– Uh mà em cũng không biết đi đâu… hồi nào giờ em ít đi chơi lắm…
– Thế cũng rủ… chơi trò này nói anh không? – Tôi mới rồi bỏ em ra, ngồi đối diện với em, em ngồi trên bậc thềm, tôi ngồi dưới… 2 tay nắm tay em…
– Ở đây á… có trò gì mà chơi…
– 2 Đứa nhìn nhau, ai cười trước là thua…
– Hay nha… thua thì mất gì??
– Để người thắng hun cái… tôi le lưỡi…
– Khôn… thắng thua gì anh chả được hôn… – em cười đánh tôi…
– Em hèm…
– Ơ… bố dậy rồi à…
– Bố… hihi… ngủ kĩ thế… – em trêu bố…
– 2 Đứa có thôi quấn lấy nhau đi không? Suốt ngày… như trẻ con…
– Yêu trẻ con phải chiều thôi bố ơi… – tôi cười trừ…
– Hết chỗ ra ngoài sân rủ nhau hun nhau đấy… bó tay 2 đứa…
– Có đâu bố… – em phụng phịu…
– Tôi nghe thấy cả rồi đấy… còn chối hử…
– Không thèm nói với bố… con vào nấu ăn với mẹ… – em lẫy bỏ vào trong…
– Con với cái… chiều quá nhỏng nhẽo… con xem có chiều nổi không đó… – bố em cười…
– Bình thường bố ạ… con thấy dễ thương… hì…
– Yêu thì thế… về sống với nhau còn nhiều chuyện nữa… không phải chỉ có yêu nhau không là đủ đâu…
– Dạ bố yên tâm. Con hiểu mà… em trẻ con vậy thôi chứ ngoan với biết đường lắm… con không bắt nạt thì thôi chớ… hì…
– Con bé được bố mẹ chiều, chăm từ nhỏ nên nhiều lúc nó còn trẻ con. Con liệu xem bảo ban em… có chuyện gì cùng giải quyết với nhau chứ đừng hơi chút là đánh tiếng với người lớn đấy…
– Dạ con biết rồi… à làm thêm tí nữa không bố…
– Làm gì?
– Chai dĩa thôi…
– Thôi anh tha cho bố… uống lại với anh… mà bố nói này, giao tiếp thoải mái cởi mở là tốt, nhưng phải cân nhắc lời nói nhé… bố thấy con nói chuyện hơi tự do đấy… bố thì không nói chứ người khác dễ để bụng lắm…
– À… dạ… con biết. Tại con quen. Với lại miệng con nó thế chứ bụng con không xấu đâu… cũng nhiều người góp ý với con rồi nhưng dần dà thành quen à… thôi kệ con đi bố…
– Uh thì cẩn thận vẫn hơn đỡ mích lòng người khác con ạ…
– Dạ… trước đây con cũng không ngang lắm đâu. Từ khi lái xe, ra ngoài xã hội cứ đánh giá dân lái xe thường là ít học chử nghĩa, với cả tiếp xúc đồng nghiệp nói năng cũng bốp chát nên cũng theo luôn cho vừa lòng xã hội bố ạ… hì…
– Thì bố nói vậy… nhìn con bố có cảm giác tin tưởng được… nên không được làm con gái bố buồn đâu đấy…
– Con biết rồi bố.
Haizz… được bố vợ sửa lưng cái tật ăn nói, 2 bố con tâm sự chuyện tương lai cũng ngộ, không phải là mâm nhậu, cũng không trà nước hay ngồi ngay ngắm chỉnh chu… chỉ đơn giản là ngoài hiên, tâm sự 2 người đàn ông 2 thế hệ… 1 bên thì gửi gắm 1 bên tràn đầy tự tin đón nhận… cứ thế rồi hiểu nhau thông cảm cho nhau hơn… nghĩ thấy tôi thật may mắn… có em là may mắn, được gia đình hậu thuẫn ủng hộ, gia đình em cũng tác hợp… điều kiện cả 2 bên cũng có thể nói là quá ổn… tôi với em đên với nhau êm đềm vậy đó, không chút trở ngại cứ như mặc định cả 2 phải là của nhau… có chút trắc trở ban đầu thì cũng vượt qua khá nhẹ nhàng, sau lần đó mới nhận ra được cả 2 không thể thiếu nhau… và yêu thương nhau nhiều hơn… giờ cả 2 gia đình đã qua lại với nhau, xem nhau là thông gia, sang tuần tôi với em đi đăng kí kết hôn là chính thức vợ chồng… em chuyển hẳn về ở với tôi luôn… dù là tiểu thư, con cưng nhưng em cũng không xem trọng chuyện đám cưới. Bố mẹ em cũng vậy nên tôi cũng đỡ áy náy phần nào… nguyện vọng ông bà chỉ càn 2 đứa sống với nhau hạnh phúc là được chứ cũng không cần phải màu mè nhiều… thời đại này khó có thể có ông bố bà mẹ nào suy nghĩ thoải mái như vậy… với tôi ngoài mối tình thời đại học thì còn lại yêu đương tôi không thiết tha gì… nên chuyện em với tôi đến với nhau cho tới thời điểm này tôi vẫn cảm thấy như đang ở 1 thế giới nào khác… như chưa hết cơn phê vậy. Em xuất hiện làm cuộc sống tôi đổi khác hẳn… sự đổi khác tích cực… em đến với tôi nhanh như cơn mưa rào mùa hạ vậy… bất ngờ làm tôi không kịp trở tay… càng nghĩ đến em càng yêu em… tôi nhớ em… nhớ em ngay cả khi đang gần nhau… có lẽ cuộc đời tôi phải gắn chặt với em rồi… đang nghĩ vẩn vơ thì điện thoại đổ chuông… haizz… có lẽ phải đổi kiểu chuông chứ nhiều khi giật mình với nó quá… là X… phân vân 1 lúc tôi cũng trả lời…
– Anh nghe…
– Anh… anh tránh em à?
– Không có đâu… đừng nghĩ bậy… sao lại tránh em gái chứ. Hì… – tôi cố ý nhắc đến từ em gái để X ý thức được em không thể cứ thế mãi được…
– Em gọi không cầm máy nè, nt không trả lời nè…
– À… uh anh say nên không biết… anh đang nằm đã dậy đâu…
– Thế à… híc… em nhớ anh… híc…
– Hì… thôi nào…
– Em không biết… em muốn gặp anh…
– Đừng vậy em… không được đâu… anh nghĩ em cần thời gian… lúc này chưa nên…
– Em mặc kệ đó… em sẽ tìm gặp anh…
– Em đừng làm việc vô nghĩa nữa… anh trốn em thật đó…
…
– Em… tắt máy đây… tút tút tút…