Phần 40
3 Thanh niên cứ thế vừa uống vừa nói chuyện… vấn đề chính thì đã giải quyết xong rồi nên cũng không bàn tán bao nhiêu nữa, chủ yếu là nói với kể chuyện làm ăn, chuyện xã hội này nọ. Thùng thứ 2 hết hơn chục lon thì bố tôi với bố em bắt đầu có triệu chứng rè rồi đấy… tôi biết ngay mà. Trụ sao nổi tôi… nhưng có tuổi mà vẫn ngồi đến mức này cũng không phải vừa vặn gì đâu…
BT: Hình như tôi sắp mệt rồi ông ạ…
BE: Tới rồi à? May quá, tôi cũng nghe tưng tưng rồi haha. Không ngờ ông anh cũng ổn phết… mà thằng này, mệt chưa con? Định cho 2 lão già này gục hả? – Bắt đầu rồi đấy… bia rượu vào là nói năng ngang phè phè rồi… kệ, thế cũng hay, cởi mở cho thoải mái chứ o ép gò bó lời nói khó chịu lắm…
Tôi: Con hả? Giờ 2 bố về 1 đội đi. Con cân tuốt… hahaha…
BE: Sao gặp tay lái xe nào uống cũng như hạm đội vậy nhỉ??? Khi chạy có uống không con…
Tôi: Không đâu bố. Chơi ra chơi làm ra làm… việc gì chưa nói chứ lái xe phải có nguyên tắc. Không đùa được đâu. Chỉ khi nào về con mới tụ tập nhậu nhẹt thôi chứ 1 khi xe chưa về đến nơi thì 1 ly cũng không đụng vào đâu bố…
BE: Phải thế con ạ. Con suy nghĩ được vậy bố mừng… cuộc sống có những chuyện xảy ra khiến người ta tiếc nuối rồi sau đó lại giá như… con nói được như vậy thì bố yên tâm rồi…
BT: Trước nó bỏ nghề chọn qua lái xe tôi với mẹ nó khuyên mãi không chịu… sau thấy nó yêu nghề mà cẩn trọng tôi cũng yên tâm nhưng thật sự trong bụng vẫn không muốn. Nó có thiếu gì đâu anh… cứ muốn bay nhảy ngoài xã hội vậy đấy. Không biết khi nào mới dừng…
BE: Sau này 2 đứa cưới nhau con tính sao? Còn con cái nữa?
Tôi: Trước mắt thì tụi con đăng kí đã bố. Còn con cái thì con nghĩ từ từ đã. Khi nào con xuống xe không còn đi xa lâu ngày nữa rồi sinh cho ổn định… con sẽ gắng sớm thôi… mọi người cứ yên tâm đi…
BE: Tùy 2 đứa đó. Bố mẹ mong tụi mày yên ổn, suy nghĩ cho chính chắn, sống với nhau hòa thuận là bố mẹ vui rồi… sinh con thì lúc nào cũng được, sớm thì vui… cứ tính đi… còn có bố mẹ đây…
Tôi: Vâng con cám ơn… thôi mình uống nào… hôm nay cho 2 ông già sợ con luôn haha…
Em: Anh… uống ít thôi… mệt cả rồi kìa… – em từ trên nhà xuống mắng tôi…
Tôi: Hihi… vợ lại đây, ngồi đây với anh… ghét thế… để anh trị 2 ông bố này đã kẻo sau này bị ăn hiếp haha…
BT: Đấy… cà chớn thế đấy ông ạ… không nể nang ai hết
BE: Thôi không sao… thế cho thoải mái. Chỉ cần nó tôn trọng mình là được chứ lời nói với hành động mà không như nhau thì khó ăn khó ở… uống đi ông… tôi nghe mệt rồi đấy haha…
Em: Bố mệt rồi kìa… để 2 người nghỉ ngơi đi anh… em ngồi cạnh lay tay tôi…
Tôi: Hì… uh thì thêm tí nữa đã… ngoan đừng quấy anh…
Em: Hứ… – em làm mặt dỗi, tôi đưa tay véo mũi em làm em ngúng nguẩy chun mũi phùng má… tay thì ôm chặt cánh tay tôi…
BT: Làm nốt lon này có lẽ tôi xin phép cả nhà tôi với vợ lên trước…
BE: Ấy, anh chị ở lại đã, mai hẵng lên… để chiều tôi dặn vợ làm cơm…
Tôi: Ủa, lên sớm gì vậy bố. Cuối tuần thì nghỉ ngơi đi đã chứ
Em: Dạ phải đó bố, bố mẹ ở lại chơi nói chuyện với bố mẹ con đã rồi mai lên…
BT: Được rồi anh ạ, hôm nay xuống đây theo việc 2 đứa, cũng êm ả trọn vẹn nhanh gọn tôi cũng mừng rồi… tôi còn lên theo mấy công trình đang dở với cả xử lý nốt mấy cái bản vẽ nữa. Với lại nhà cửa để không trên đó… hẹn anh chị lần sau vậy… anh chị thi xếp có thời gian tôi mời anh chị lên chơi cho biết nhà… chúng ra giờ thành thông gia rồi không phải khách sáo đâu…
Tôi: Thế lát con chở bố mẹ lên hả? Uống thế này không chạy đâu…
BT: Anh cứ ở đây nghỉ ngơi khi nào lên chẳng được, bố mẹ gọi taxi lên…
Tôi: Có được không vậy bố? Hay giờ bố mẹ nghỉ ngơi đi rồi chiều tối mình lên cả luôn…
BT: Thôi, mày ở đây mà chơi, lo đàng hoàng đừng làm mất lòng bố mẹ vợ liệu hồn mất vợ đấy con ạ… – bố tôi vừa nói vừa cười…
BE: Tụi nó thì ai nói được gì đâu anh… nếu anh đã nói vậy thì hẹn anh chị dịp khác vậy… thế mình làm nốt lon này nhé. Tôi cũng nghe mệt rồi… con rể mạnh thế này đấu không lại…
Tôi: Lại là lại làm sao được… em nhờ…
Em: Xì… được thế là giỏi…
Thế rồi làm nốt lon, em lo dọn dẹp, bố tôi gọi mẹ xuống để chuẩn bị lên… 4 ông bà bắt tay rồi hứa hẹn gì nhau đấy tôi chẳng buồn quan tâm, dù sao mọi chuyện cũng êm đẹp rồi… bố mẹ 2 nhà cũng vui vẻ với nhau, cả 2 bên đều hài lòng dâu rể, cái chính là bọn tôi cũng rất yêu thương nhau, tình yêu đến với tôi quá nhanh… nhưng có lẽ là do ở em… em luôn theo sau tôi, cả mấy năm trời, đến khi gặp lại tôi thì lại cam chịu ân cần chăm sóc cho tôi… có lẽ vì những điều đó đã khiến tôi yêu em mà muốn cưới em luôn không ngần ngại suy nghĩ… bố mẹ tôi lên xe lên lại tp… tôi với em ở lại, cõ lẽ chiều mai rồi lên…
BE: Con xem đưa G lên phòng nghỉ ngơi, bố cũng mệt rồi bố vào nghỉ đây…
Tôi: Hay 2 bố con mình làm nốt chỗ bia kia nghỉ cho ngon đi bố…
BE: Thôi anh cho bố xin… thân già này không dại tay đôi với anh. Còn chút sức mọn để dành sau còn bồng cháu… – bố em xua tay…
Tôi: Dạ thế bố vào nghỉ…
BE: Uh 2 đứa cũng nghỉ đi… con bé này, còn đứng đấy…
Em: Dạ, để con xem dọn lại phòng con đã chứ lâu rồi không về…
ME: Mẹ cũng thường vào quét vén phòng con đó, không cần đâu… qua bên kia lấy thêm gối mà nghỉ…
Tôi: Thế em nghỉ ở đâu?
Em: Ơ… thì phòng em chứ đâu…
Tôi: Có được không vậy? Bố mẹ kìa…
BE: Liệu có tách được anh chị ra không hả? Sắp đăng kí rồi thì cũng là vợ chồng rồi, anh chị qua mặt được tôi đấy… thôi lên đi… vẽ chuyện… – bố em xua tay…
Tôi: Dạ thế tụi con lên nghỉ đây. Bố mẹ cũng nghỉ ngơi luôn nhé… rồi tôi với em lên phòng em… khỏi tả luôn, phòng con gái thì mấy bác tự tưởng tượng đi… gặp gì tả nấy lại lòi thêm mấy chap mệt lắm… em vào sau đóng cửa lại, tôi đang đứng ngắm phòng em… em đi lại ôm tôi chặt cứng, áp má vào lưng tôi…
– Gì thế em?
– Em nhớ anh quá… giờ mới được ôm anh thoải mái… híc…
– Bỏ anh ra đi nào… sinh chuyện bây giờ…
– Kooooooo… anh không thương em…
– Ngốc này… không thương em thì thương ai… – tôi gỡ tay em ra, quay lại nhìn em… 2 tay ôm hông em kéo em sát lại… nhìn em mà thương em quá… ôm chặt em vào lòng…
– Anh cũng nhớ em lắm… em thiệt thòi rồi…
– Là em chấp nhận cuộc sống của anh mà… em theo anh suốt đời…
– Uhmm… phải thế chứ… vợ anh phải hơn người, thế mới cua đổ được anh chứ…
– Hứ… ai thèm cua anh… – em nói mà ôm tôi chặt hơn… cứ đứng mà ôm nhau thế, gần nhạ mà cứ nhớ nhau, rõ cặp hâm…
– Thì anh tự đổ, được chưa… tự đổ cái người suốt ngày ăn vạ ở nhà anh… cái người lì lợm đuổi không chịu đi này…
– Còn lâu mới đi… cứ bám anh cả đời…
Tôi bỏ em ra, bế em lên… có 1 khúc giường đó thôi mà sao cứ muốn bế em… em cũng quen, cũng muốn tôi bế lắm… sau này toàn bắt tôi bế vậy… chiều quá đâm hư… nhờ việc này mà say nhiều nhiều lúc có dỗi hay lẫy nhau, nhưng đến giờ đi ngủ là em cứ xấn lại gần đứng là biết phải bế em đi ngủ rồi, rồi sau đó thì lại tự động làm lành thôi… em quàng lấy cổ tôi thích thú, bế em lại giường tôi đặt em xuống… ngắm em 1 lúc rồi đặt lên môi em nụ hôn… quấn quýt nhau 1 hồi thì bỏ em ra… tôi thay đồ thì nhớ là chưa đem đồ lên… em về thì thay đồ rồi mà lại để ba lo áo quần ở nhà dưới, lại phải mò xuống xách lên… xuống tìm thì không thấy em để đâu nên lên bảo em xuống… tội nghiệp, ai bảo cất kĩ làm gì… nằm kên giường đợi em lấy đồ… nghĩ ngợi thấy mọi chuyện đến với mình thuận lợi quá… có lẽ do ở em, vì em được bố mẹ tin tưởng nên quyết định của em bố mẹ em không can thiệp… đến cả bố mẹ tôi gặp em lần đầu cũng còn thích mà… trong chuyện này rõ ràng em chủ động chèo chống hết rồi… tôi chỉ việc tự tin bước trên con đường trải lụa sẵn mà tiến tới thôi… cám ơn em… vợ yêu!!!…