Phần 31
Ngủ đến 4h thì tôi dậy, thấy em đang ngồi soạn bài rồi… ngắm em ngồi tập trung làm việc mà thấy thương em quá… tôi chưa làm được gì cho em cả, giờ lại bắt em phải chờ đợi… có lẽ tôi phải từ bỏ 1 số điều để lo cho em thôi… em thiệt thòi quá rồi… thương yêu em vô cùng…
– Không ngủ đi dậy sớm làm gì vợ yêu…
– Anh dậy rồi à? Em tranh thủ soạn bài để tối nghỉ sớm… – em ngước lên trả lời khi nghe tôi hỏi…
– Em này… – tôi ngập ngừng…
– Dạ… sao anh?
– Cố gắng vì anh 1 thời gian nữa nhé…
– Em hiểu mà… em chịu được… nhưng anh cố gắng đừng để em đợi lâu quá… chứ nghĩ đến lúc đi trường về không có anh, ăn 1 mình, đêm ngủ không được anh ôm… em tủi lắm…
– Lại đây với anh nào… – tôi ngồi dậy dang 2 tay ra… em lại ngồi quay lưng sà vào lòng tôi… ôm em âu yếm vào lòng…
– Anh nói này… xuất thân anh gia đình cũng có chút điều kiện, anh học hành cũng đường hoàng như ai, anh thừa điều kiện để có 1 công việc khác không tệ… nhưng anh vứt bỏ hết để chạy theo đam mê của mình… anh chưa từng nghĩ đến 1 ngày anh phải xuống xe… anh từng nghĩ không có ai thay đổi được quyết định của mình… nay cuộc đời cho anh gặp em, rồi em yêu anh, tình cảm em dành cho anh anh cảm nhận được… anh thương em, yêu em không hết… nên anh sẽ vì em… chỉ là anh không chắc chắn được là lúc nào. Anh sẽ cố gắng sớm nhất… thời gian này em cố gắng vì anh nhé… hãy là hậu phương sau lưng anh… được không em??
– Dạ… em làm được mà… em yêu anh… – em quay lại hôn tôi… nụ hôn đầy yêu thương…
– Anh có ích kỉ quá không?
– Không mà… anh đừng nghĩ nữa… em đến với anh lúc anh đang theo đuổi đam mê, nên em chấp nhận mà…
– Không buồn anh nhé…
– Dạ… không buồn… yêu anh…
– Vậy… bụp cái nhé… – tôi bỏ em ra nháy mắt…
– Ông tướng hư thân… hôm qua đến giờ mấy lần rồi hả… – em đánh khẽ ngực tôi rồi ngại ngùng rúc vào lòng tôi…
– Ngại nữa… đi 2 ngày nhớ chết… hihi… – nói rồi tôi từ từ bắt đầu, em không chống cự, còn hành động hưởng ứng giúp tôi nữa… thế rồi… không kể đâu… đừng ai hóng hết… hihi…
…
– Ở với anh em hư quá… – em nằm trên người tôi nói…
– Sau này chắc em đày anh chết mất… ôm chặt tấm lưng em, xoa khắo lưng em tôi vờ than thở…
– Xí… ai bảo tập hư em làm gì… đáng đời…
– Ai bảo cứ mắc nhau suốt ngày, chịu chi nổi…
– Lí do… chứ không phải ra ngoài quen thân rồi hả… cánh lái xe các anh ấy, ghê gớm lắm…
– Có phải ai cũng thế đâu… oan anh… híc…
– Không thế mà rành dữ… còn chối…
– Rành gì… bản năng thôi… linh tinh…
– Anh liệu hồn… em cấm tiệt đó…
– Vợ anh đẹp thế này có ai bằng nữa đâu… không thèm… không thèm…
– Thật hả? Đẹp lắm hả? Thế… bụp cái nữa nhé… – trời ơiii… tôi nghe cái quái gì thế này… cô giáo nhu mì em thẹn của tôi đây ư? Lời nói phát ra từ cái miệng dễ thương đây ư???
– Trời ơi… vợ tha cho anh… có án mạng đấy…
– Hihi… biết rồi nhé… bữa nay đi đâu về em kiểm tra mà có dấu hiệu nghi vấn là liệu hồn đó…
– Tôi chết rồi… haizz… vợ tôi ma mãnh quá…
– Không ma mãnh mà trị được anh à… hừ… đoạn em ngồi dậy, chỉ thằng em của tôi rồi nói…
– Mày nhé… ra ngoài linh tinh là chị cắt… liệu hồn… – ẹc… tôi rợn người…
– Rồi… rồi… biết rồi… đừng dọa nó nữa… cắt đi lấy gì xài…
– Hừ… thôi dậy đi anh… vào tắm rồi em còn nấu ăn… bài sáng mai em dậy sớm soạn nốt. Cũng gần xong rồi…
– Uh… bế anh dậy…
– Gì? – Em trợn mắt lên nhìn tôi…
– Ấy, anh nhầm, để anh dậy bế em đi tắm hihi…
– Đồ quỷ…
Thế rồi bế em vào nhà tắm 2 đứa tắm chung… khổ… bên nhau suốt ngày thế này suy nhược mà chết mất… mà em nữa, vừa mới tối hôm qua đang còn ngại ngùng em thẹn chưa biết gì mà giờ dạn lên hẳn… kiểu này phải sớm kiếm đứa con mà hạn chế thôi… haizz… vừa xong đó rồi vào tắm cũng không tha nhau… vọc đủ trò, quấn quýt không muốn rời nhau… bọn tôi nghiện nhau rồi… tắm xong 2 đứa xuống dưới, em soạn đồ nấu ăn, tôi ra gọi điện thằng L kêu chở cái T đến ăn cơm luôn…
– Nghe mày…
– Làm về chưa?
– Vừa về. Sao có chuyện gì?
– Khuya tao đi Đà Nẵng, lát mày chở cái T sang ăn cơm cho vui…
– Không được rồi mày, bọn tao hẹn nhau về nhà tao nấu ăn rồi… chắc đêm nay T ở lại nhà tao… thời cơ chín muồi rồi haha…
– Ờ… thế thôi vậy… cố lên thằng em… đừng bộp chộp vồ vập quá hỏng việc… haha…
– Uh vậy nhé… bữa sau…
– Ok…
Tôi tắt máy… vậy là cặp kia cũng xác định rồi đấy… tất cả đều đã ổn định… số 2 thằng chưa từng đi cua gái nay ùm 1 cái cả cặp đều đâu vào đấy… mừng cho tôi, mừng cho thằng bạn… mừng luôn cho 2 em… hay thật. 2 Thằng bạn thân yêu 2 con bạn thân… nghĩ linh tinh đủ thứ, tôi đứng dậy vào trong với em… em vẫn cun cút nấu nướng nhìn yêu em quá, cả thương nữa… tiến lại ôm em từ phía sau… thơm nhẹ vào tóc…
– Anh… để em nấu…
– Nhớ em quá…
– Dở hơi…
– Thật… em bỏ bùa anh hả… chứ sao bên nhau mà cũng nhớ thế này… – vừa nói vừa xoa xoa bụng em…
– Chồng tôi sao nay sến thế…
– Ai biết đâu… yêu vào nó vậy à…
– Không thèm truy cứu anh đâu… em đánh cược hết cả vào anh đấy…
– Cược gì??
– Cả cuộc đời em đây này… trao hết cho 1 người vừa biết em có hơn 10 ngày… em liều mạng quá mà…
– Hối hận chưa?
– Không bao giờ… xì… đeo bám anh đến chết… anh bỏ em em tự tử chết về ám anh…
– Nói gở… không có chuyện đó đâu… anh cấm… nghe chưa???
– Em tin anh… tin cả em nữa… em tin lựa chọn của mình… tình yêu em dành cho anh sẽ khiến anh yêu em nhiều hơn nữa…
– Chắc chắn rồi… ngốc… yêu em…
– Dạ… em biết… thôi để yên em nấu nào… anh quậy quá…
– Uh em nấu đi… hihi… – nói rồi tôi đưa tay bóp vếu em cái…
– Đồ quỷ…
– Hahahha…
Rồi tôi để em nấu ăn, tôi chỉ việc đi ra đi vào làm ba cái việc linh tinh… xong chán lại vọc điện thoại đợi em nấu ăn… nghĩ thời gian không có em, chạy về nhiều khi lười ăn là lên tắm rửa rồi nằm ngủ luôn, ít khi xách xe đi ăn… đôi khi chạy về gần nhà thì tấp xe vào ăn luôn rồi mới về… thành ra ăn uống chả đâu vào đâu… giờ thì có em chăm cho từng chút 1, bảo sao tôi không thương yêu em… em xuất hiện trong cuộc đời tôi nhanh như 1 cơn bão vậy… ồn ào náo nhiệt và cũng quậy tan hoang… nhưng gặp tôi cao tay tôi thuần hóa thành áp thấp nhiệt đới rồi tịt luôn nên ngoan ngoãn không dám hó hé… cơn bão dễ thương… yêu em lắm…!!! Em nấu ăn xong tôi vào phụ em soạn mâm rồi ăn…
– Ở nhà ngoan, lo ăn uống đúng giờ không được bỏ bữa nghe không?
– Không có anh buồn lắm… híc…
– Anh biết, nhưng em phải nghe lời anh, để anh yên tâm mà chạy nghe chưa? Nghề anh đừng làm gì để anh phân tâm suy nghĩ… đừng làm anh lo lắng…
– Dạ… em biết rồi… anh cũng phải ăn uống đầy đủ nghe chưa…
– Anh đi với sếp em lo gì… chừng nào ông đói thì anh mới đói thôi… hì…
– Vậy em cũng yên tâm…
– Uhm… ở nhà ngoan… đợt này về chắc anh nói với sếp lấy xe ông rồi chở mọi người về quê em luôn… nên ở nhà em với bố mẹ anh thu xếp chuẩn bị sẵn anh về là đi luôn nhé…
– Dạ…
– Việc quà cáp hay gì gì đó em ở nhà chuẩn bị luôn nhé… hôm về nhớ đeo nhẫn luôn nghe chưa…
– Anh đừng lo mà… em tự thu xếp được mà…
– Uh thôi em ăn đi kẻo nguội…
…
Một thời gian sau…
– A lô…
– Chú để bụng hay giận gì anh mà anh gọi mãi không nghe thế? – Tay sếp gọi… tôi không muốn nghe nhưng thôi nghe để dứt điểm với lão luôn… tôi quyết định xuống xe không chạy nữa.
– Không dám… phận làm thuê chủ nói sao biết vậy thôi…
– Đối với chú anh xem như người nhà, anh không có ý nghĩ chú làm thuê cho anh, nhiều khi bực dọc công viẹc anh lỡ nóng tính chú bỏ qua cho anh…
– Thôi không sao… anh đừng nhắc lại nữa… à, anh kiếm tài mới đi nhé… em nghỉ luôn không chạy nữa đâu…
– Sao thế? Có gì anh em nói chuyện đã…
– Không cần đâu anh. Em quyết rồi… em nghỉ hẳn luôn để cưới vợ… em tính hướng khác…
– Haizz… anh rất quý chú… muốn anh em mình làm việc với nhau… giờ chú nghỉ thế anh biết tìm ai cho bằng chú đây…
– Xã hội đầy ra đó thiếu gì anh… anh đừng đề cao em quá em không dám nhận…
– Cái này là anh nói thật… giờ tìm được người được 8 phần chú là đã khó rồi… nghĩ lại đi, về làm với anh… có gì anh không phải bỏ qua cho anh… mấy năm anh em làm với nhau chú biết đấy, có bao giờ anh trách chú hay chê bai gì đâu, anh luôn xem chú là người nhà…
– Được rồi anh… em quyết định rồi, em vẫn xem anh như người anh, còn chạy thì em không chạy nữa… em muốn dành thời gian cho vợ em… anh hiểu cho em…
– Thôi chú đã vậy thì anh chịu chú… lâu lâu gọi anh em đi nhậu nhé… à, cưới nhớ cho anh cái thiệp đấy…
– Ok anh…