Phần 23
Rồi mọi thứ cũng xong xuôi… 2 đứa ngồi vào ăn. Bữa ăn hạnh phúc sau thời gian biến động vui có buồn có… ăn thì mà ngắm nhau thì nhiều. Ngồi với nhau mà cảm giác thấy nhớ nhau. Buồn cười quá… yêu vào nó thế hả mọi người? Nhìn ngắm em ngoan ngoãn chăm sóc gắp thức ăn cho tôi thấy trong lòng hân hoan cảm xúc quá… tôi yêu em nhiều mất rồi… giờ bố mẹ xúi cưới luôn tôi cũng chịu… cả 2 đều ổn định cả rồi… còn thiếu gì nữa đâu… rồi cứ nhìn em mà cười…
– Anh cười gì thế? – Em hỏi…
– Mặt em… dính nhọ kìa… hahaha…
Em đưa tay quẹt mặt, không thấy thì chạy vào nhà với soi xem… rồi chạy ra
– Anh này… làm em tưởng thật… (yêu thế…)
– Haha… cả tin đến thế là cùng. Nấu bếp ga mà có nhọ… sao người yêu tôi khờ thế này… haha…
– Xí… em mà khờ. Do anh ma lanh quá thì có… – em bĩu môi… nhìn muốn cắn thật chớ… tôi lại cười. Rồi 2 đứa tiếp tục ăn…
– Em này… – tôi hỏi em.
– Dạ…
– Thế giờ em tính sao?
– Dạ là sao?
– Là chỉ yêu thế này thôi hả?
– Dạ thì… thì yêu chứ làm gì nữa hả anh? – Em ngơ ngác hỏi…
– Giờ nếu bố mẹ anh giục cưới thì em sao?
– Em không biết đâu… anh sao em theo anh à…
– Là anh đồng ý thì em cũng cưới hả?
– Dạ… – em ngập ngừng…
– Mê trai! – Tôi trêu em…
– Xí… em thèm vào…
– Ờ… vậy cứ yêu thôi không cưới nhé?
– Ơ… không… không… – em xị mặt…
– Haha… làm gì mà hốt hoảng thế…
– Anh trêu em… em không ăn nữa… – rồi em buông đũa ngồi làm nũng tôi… Tôi đứng dậy đi ra cửa…
– Anh… không ăn đi đâu giờ nữa. Híc…
– Anh ra quán ăn cơm bụi… đường nào cũng ăn 1 mình ra quán đông vui hơn…
– Đồ khỉ… vào đây… em ăn mà… híc… bắt nạt em mãi… – em chạy theo kéo tôi vào… ôm tay tôi nhõng nhẽo… hừm. Bỏ ăn tôi xử lý ngay, thiếu gì bài…
– Em gầy hơn bữa rồi đó biết không? – Tôi mắng yêu em… thương em quá…
– Tại… em nhớ anh, tại lo cho anh mà…
– Vậy là do anh hả?
– Không… ý em không phải… là tại… tại em yêu anh nên nhớ anh lo cho anh… híc…
– Ngốc này. Anh lo cho mình được… lâu nay anh vẫn thế còn gì… – tôi xoa đầu em…
– Anh cũng gầy đó còn gì… cũng nhớ em lắm phải không… – em chun mũi lên bắt thóp tôi…
– Đoán mò là tài… anh chạy suốt ngày đêm nên sút cân thôi. – Tôi chống chế…
– Chứ không phải cứ 1 tiếng gọi em vài cuộc hả?- Em le lưỡi…
– Chắc thằng phụ cầm máy anh chơi bấm nhầm đó. Anh gọi em làm gì… thôi ăn nhanh… linh tinh…
– Anh yêu của tôi biết ngại kìa. Lêu lêu… em biết hết… không cần phải giấu…
– Giờ ăn hay để anh ra quán…?
– Hì… ăn… ăn với anh… – em luôn vậy. Luôn chịu đựng tôi… có lẽ tôi quá khắt khe hẹp hòi với em… nhưng tôi yêu em… đó là điều tôi dám chắc và khẳng định… đời này tôi sẽ luôn bên em và bù đắp, cùng em xây dựng hạnh phúc…
– Ăn xong anh chở em qua nhà lấy áo quần với ít đồ dùng cá nhân… em đem xe em qua luôn nhé…
– Ứ… em không thích… đi đâu có anh chở rồi… em làm nũng.
– Uh thì anh chở. Nhưng những không anh chạy thì làm sao. Ngốc này… xe anh thì em không đi được…
– Dạ… thế cũng được.
– Rồi về ghé siêu thị mua thêm ít đồ chiều đạ mọi người. Chứ chợ chiều thì có gì mà ăn…
– Còn mà anh. Sáng em mua nhiều lắm nè… anh không phải lo đâu…
– Uh thế thì ổn rồi. Vậy xong về thì ngủ thôi, còn chuyện quan trọng nữa…
– Dạ. Chuyện gì hả anh?
– Sản xuất em bé… – tôi cười.
– Anh này… nói dạn mồm… không biết ngại… – em đỏ mặt lúng túng…
– Haha… anh cho em cơ hội ràng buộc anh mà không nhận thì thôi…
– Không cần. Anh cũng không thoát khỏi em… em ám anh suốt đời… – rồi em làm điệu bộ cực dễ thương…
– Cuối tuần này về quê ra mắt bố mẹ em nhé… – tôi nói với em.
– Dạ… tùy anh ạ… anh quyết em cứ theo anh thôi… em giờ là người của anh rồi. – Em bẻn lẽn…
– Uhm. Rồi mình đi Trung Quốc 1 chuyến luôn.
– Làm gì bên hả anh?
– Đem em đi bán. Người của anh anh làm gì chả được… – rồi tôi cười lớn…
– Có người mới xa em mấy ngày đã rộn cả lên… giờ đem em đi bán không biết sống có nổi không nữa… haizz… – em biết tôi trêu em nên lại trêu lại tôi… cũng không vừa.
– Em nhắc anh mới nhớ… thôi để đó dùng cũng được… bán đi lấy ai làm ôsin…
– Anh cứ đợi đó, sinh con đến lượt anh làm ôsin… – em le lưỡi.
– A, muốn có con rồi hả? Nãy có ai nói giảy nãy lên không muốn mà giờ thế này vậy ta???
– Thì… là sau này… linh tinh… thôi anh ăn nốt đi em dọn… – em đỏ mặt đá sang chuyện khác…
– Uh em dọn dần đi. Anh cũng xong đây rồi… – rồi tôi phụ em dọn bàn, em đứng rửa, tôi đứng sau ôm em… cuộc sống êm đềm quá… hạnh phúc đong đầy…
– Anh… để em rửa, nước bắn ra cả kìa…
– Không… anh thích ôm em… ôm mãi luôn…
– Thì cho anh ôm cả đời luôn còn gì… – tôi hôn lên tóc em rồi bỏ em ra… lên phòng thay đồ để chở em qua nhà… tranh thủ đi nhanh về sớm còn ngủ nữa chứ… nghĩ đến mà nó đã trong cái bụng. Hihi… em chỉ lấy vài bộ đồ ở nhà, 3 bộ đồ đi làm với linh tinh bài thứ nên cũng nhanh…
– Sao em lấy ít vậy?
– Thì cũng phải để ở đây nữa chứ… vài ngày mình lại qua nhà em ở… chứ nhà để không sao được anh…
– Uh… em tính cũng phải.
Rồi tôi dắt xe em ra… khóa cửa cẩn thận xong về nhà tôi… cất đồ gọn gàng, đóng cửa lại leo lên phòng ngủ thôi… hết trò chơi rồi… em đang thay áo quần trong nhà với, tôi nói vói vào.
– Em này, anh xuống dọn phòng dưới tầng cho em nghỉ nhé… – tôi biết đời nào em chịu… nên trêu em.
– Kooooooooo… anh đi mà ở dưới đó… không chịu… sống chết em cũng ở đây… – em mè nheo.
– Nhưng anh cũng chỉ quen ở đây… anh không xuống dưới đâu…
– Kệ anh… ở đó thì anh nằm dưới nền đi… – ok thôi. Tôi ngán gì… tôi ranh ma không vừa đâu, đường nào lát tôi chả làm cho em phải kêu tôi lên nằm cùng… tôi mở điều hòa, hạ nhiệt độ thấp nhất rồi đem điều khiển đi giấu… tôi cởi trần ra rồi lôi gối xuống nằm dưới nền… em đi ra, mang bộ đồ ở nhà, mát mẻ thế, nuột thế… lát giở trò mới được. Nghĩ thầm trong bụng…
– Anh mang áo vào đi chứ…
– Anh quen rồi… em lên nghỉ đi. Để ý linh tinh…
Rồi em leo lên giường nằm… 1 lúc tôi bắt đầu diễn… tôi nằm nghiêng người lại, co ro thu mình lại giả vờ run lên, mồm lâu lâu rên hừ hừ, cố gắng cho 2 hàm răng lập cập đập vào nhau… cũng hơi vất vả vì có lạnh bao nhiêu đâu. Vì điều hòa hướng thẳng vào giường chứ xung quanh không đến nỗi lạnh… diễn 1 lúc thấy chưa hiệu quả tôi lại rên to hơn… em bắt đầu để ý… em ngồi dậy nhìn tôi. Trông tôi lúc đó chắc nhìn thảm lắm…
– Điều khiển điều hòa đâu anh?
– Có đâu… bị hỏng rồi nên không chỉnh được, giờ chỉ có tắt hoặc bật thôi. Hừ hừ… hừ hừ… – em ngồi nhìn tôi 1 lúc. Việc em em nhìn việc tôi tôi diễn… 1 lúc thì em lấy chăn xuống đắp cho tôi…
– Em lấy mà dùng… anh chịu được mà… hừ hừ…
– Run lên đó rồi còn cãi… – rồi em đắp cho tôi rồi em lại lên giường nằm. Tôi cứ kệ vậy, bài phút nữa kiểu gì em chả lạnh run lên… hơi lạnh thổi thẳng tới giường thế kia mà… tôi tính cả rồi. Thế là tôi lại nằm theo dõi thăm dò… y rằng mấy phút sau đến lượt em co ro lại… tôi để cho em thấm thêm lúc nữa đã, không vội… hihi… lát sau thấy em lạnh quá rồi tôi lồm cồm ngồi dậy nhìn em…
– Chịu không được mà đem cho anh làm gì… ngốc này, nhìn em lạnh anh xót chết… đắp vào đi. Anh không sao… – em nhìn tôi, có lẽ khi nghe tôi nói xót xa thì em cảm động lắm… sập bẫy rồi con cừu non ạ…
Rồi tôi lại xuống nằm. Giờ tôi không thèm chơi bài giả vờ lạnh nữa, Tôi nằm bình thường, nhưng 1 lúc lại lăn qua lăn lại rồi thở dài… tôi biết em chưa ngủ được nên em sẽ biết thôi vật vả dưới này như nào…
– Anh… làm sao thế?
– Uh anh không sao đây. Em ngủ đi. Chiều còn dậy sớm chút mà nấu ăn, nhiều đấy… – rồi tôi lại lăn qua lăn lại thở dài tiếp… em thương tôi lắm, thấy tôi thế sao nỡ lòng để yên được…
– Anh không ngủ được à?
– Uh… chạy mấy ngày liên tục ngồi trên xe mỏi lưng quá, giờ nằm nền cứng nên hơi đau lưng…
– Anh… lên đây đi… haha… – cắn câu rồi… tôi biết ngay mà… cười thầm trong bụng… tôi uể oải ngồi dậy rồi leo lên giường, nằm mé mé bên ngoài không chui vào chăn… má nó, giờ mới đúng lạnh này, không cần diễn cũng run cầm cập… chợt tôi cảm thấy ấm áp, thì ra em đắp chăn cho tôi, tôi trở mình quay lại nhìn em…