Phần 2
Tôi chạy xe 1 lảo rảo thàn phố dạo mát cho thư giãn rồi dừng trước bar lúc nào không hay… sẵn đang chán thôi lao vào luôn nghe nhạc nhắm mắt cho tạm qua cái sự chán ngắt đang lởn vởn trong đầu. Sư cha nó chứ. Đã mệt thì chớ còn thêm chán nữa… giao xe cho nhân viên tôi vào trong. Chọn bàn ở góc tối có ghế salon. Gọi mấy lon ken rồi ngồi ngữa lưng ra nghe nhạc. Dù tiếng nhạc chát chúa nhưng sẵn đang mệt tôi ngủ lúc nào không hay. Chắc phải lâu lắm. Dù quán chưa nghỉ nhưng chắc do tôi ngủ lâu quá nên nhân viên lại đánh thức dậy.
Mở điện thoại xem thì hơn 12h với hơn chục cuộc gọi nhỡ của thằng L. Tôi không quan tâm tắt máy rồi gọi tính tiền bo thêm cho nhân viên 100k. Ra lủi thủi dắt xe về. Thành phố thật đúng là nơi sống về đêm, dù không ồn ào lắm tạp âm như ban ngày nhưng cũng không phải là yên tĩnh, dân chơi đêm vẫn còn tấp nập lắm. Đang đi thì có điện thoại tôi lấy ra xem thì số lạ gọi… mệt mỏi bấm nghe
– Alo…
– Dạ anh G phải không ạ…
– Tôi đây ai vậy?
– Dạ bạn anh say ở quán aaa không về được. Hỏi gì cũng không nói cứ đòi uống thêm, anh đến được không ạ, đến giờ quán em đóng cửa muộn rồi…
– Uh đợi tôi chút.
Quay xe lại quán aaa trong lòng cũng không rõ bạn mình là ai. Thằng L thì chắc là không vì từ khi chơi với tôi chưa bao giờ thấy nó say, nó uống đến độ mệt là tự nghỉ không ai ép được dù là 1 giọt… thôi kệ cứ đi thôi. Vì dù gì người ta cũng gọi đúng tên mình rồi. Không đi cũng khó coi nhỡ đâu đúng bạn bè thật thì có chuyện gì cũng khó xử. Chạy đến quán dựng xe xuống thì có nhân viên chạy ra.
– Anh là G phải không?
– Uh là tôi. Bạn tôi đâu?
– Dạ chị ấy trong kia…
– Chị? Con gái? – Tôi nhíu mày…
– Dạ vâng. Con gái anh ạ. Say lắm rồi. Tụi em bảo về để đóng quán nghỉ mà chị ấy không chịu. Cứ đòi uống thêm rồi chửi loạn cả lên… giờ thì nằm gục rồi
– Để tôi vào xem…
– Vâng. Bên này anh ạ
Theo chỉ dẫn nhân viên tôi vào bên trong, trong góc thì thấy 1 người con gái nằm gục la liệt mặt nghiêng trên mặt bàn, vỏ chai nghiêng ngả, tay duỗi thẳng đầu thì ép má vào cánh tay. 1 tay thả lỏng xuống đất. Tóc rũ rượi… áo vàng…! Tôi chột dạ. Màu áo quen quen. Hình như… chưa gặp. Tôi lại gần. Ủa… là con bé khó chịu đầu hôm đây mà. Chuyện này là thế nào nhỉ. Tôi quay sang hỏi nhân viên…
– Có đúng là người này không?
– Dạ đúng anh ạ. Em dùng máy của chị ấy gọi mà. May mà máy không có mật khẩu. Với lại cuộc gọi cho anh nằm đầu tiên. Em thấy nhiều lắm nên mới gọi cho anh.
– Được rồi có gì anh hỏi sau. Tính tiền cho anh nhé.
Thanh toán xong tôi lại lay con bé dậy.
– Dậy… dậy. Đồ sâu rượu. Con gái con lứa mất quan điểm quá. Có dậy không thì bảo? 1 Giây 2 giây… 10 giây vẫn im lặng. Trời ạ. Đã mệt thì chớ còn gặp thứ gì đâu vậy trời…
– Anh là… đồ… đồ… vô tâm… ợ… ợ…
– Dậy đi. Dậy nhanh không tôi quẳng ra ngoài đường đấy…
– Anh là… đồ… đồ… ợ ợ.
Haiz. Bó tay với cái thứ này. Bất tỉnh rồi. Khi không mắc cái của nợ từ đâu trên trời rơi xuống. Đành dìu nó ra xe mà chở về chứ biết sao giờ. Dù đầu hôm có ghét nó bao nhiêu thì giờ cũng không thể nhắm mắt ngó lơ được. Dù sao cô ta cũng là con gái. Đêm hôm say xỉn thế này cũng nguy hiểm. Bị vào thế đã rồi không giúp không được. Mà giúp thì chả biết bằng cách nào. Nhà nó ở đâu cũng không biết mới nan giải chứ.
Gọi thằng L để hỏi với kêu nó đến giúp thì không bắt máy. Thằng chó. Giờ này nó không ngủ tôi không làm người. Thằng này có cái kiểu ngủ là chỉ có tự dậy chứ sấm giật bom nổ cũng chả ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó. Tôi gọi nó là con trai của thần sấm. Ngủ lằm ngủ lốn… đm nó. Đành ke con bé đó ra xe thôi. Ke người say thì mọi người biết đấy. Nó oằn bên này nó rủ bên kia nó vất va vất vưỡng khó chịu lắm. Tôi đành phải bế thốc nó lên. Không biết là do tôi mệt hay là nó nặng mà cảm thấy nặng vãi. Bế ra xe thì lại tiếp tục vất vả không biết giải quyết thế nào. Nó ngồi thì không được. Nằm thì lại càng không được. Cho nó ngồi trước thì không xong ngồi sau thì không ai đỡ. Có khi chạy về đến nhà nó rơi khi nào không biết. Khổ 1 cái là tôi đi xe côn tay nữa mới mệt chứ. 1 tay bận bóp côn thì xem như phế, còn tay kia vặn ga thì phải làm thế nào.
Haizzz… bế nó ngồi lên sau xe nhờ nhân viên giữ cho nó thẳng mặc dù chả thẳng nổi. Tôi chen lên ngồi trước, vòng 2 tay ra sau xốc thẳng nó lên 1 lần nữa, lưng khom xuống cho nó dựa hẳn vào lưng tôi rồi cám ơn xin lỗi nhân viên quán rồi cho xe đi từ từ. Vừa đi được 1 đoạn thì nó giống như là trượt rơi tự do. Tôi đành buông tay bóp côn ra giữ nó rồi đi số sống luôn (đi số không cần côn, tôi trong nghề nên mấy vấn đề này không khó khăn, căn đồng tốc là vào số mượt mà không nẩy giật). Thực sự không biết đem nó về đâu. Nhà nghỉ khách sạn, nhà nghỉ thì không được rồi. Dù ghét nó nhưng tôi lại sợ mang tiếng. Thà tỉnh táo chứ say xỉn thế này vác vào đó khác gì giơ mặt ra cho thiên hạ đánh giá lừa phỉnh con nhà lành (không biết lành hay không ).
Suy nghĩ không ra, bế tắc nên tôi đành chở nó về nhà tôi. Về đến nhà vất vả lắm mới đem được nó lên phòng mà quăng xuống giường. Mệt rã rời trời ạ. Tôi có nợ nần gì nó đâu chứ. Sao muốn được nghỉ ngơi mà lại gặp phải chuyện mệt hơn thế này. Tháo đôi cao gót cho nó ra, đặt nó lại ngay ngắn, mở điều hòa nhiệt độ vừa phải, lấy cái thau để sẵn đấy lỡ bia rượu với thức ăn trong người nó có đánh nhau thì vẫn còn có nơi mà đánh. Vừa đặt thau xuống thì… ọe ọe ọe. Sư cha trời đất ơi. Tránh đánh thánh đấm con mặt nồi. Tại sao không phải là lúc khác không phải là nơi khác mà lại là nơi này và đúng chỗ này… 1 bãi… 1 bãi… đúng hơn là 1 vũng đầm đìa… còn khủng khiếp hơn là con bé quỷ sứ kia còn lăn rồi vùi đầu vào cái vũng phân không ra phân mà cháo chả ra cháo kia… tôi đến chết mất. Tôi muốn giết nó quá. Mặt mũi tóc tai với nửa thân trên của nó bơi trong đám sình kia. Tôi đến gớm ghiếc mà chết mất thôi.
Tôi muốn cắn lưỡi mà bất tỉnh tạm thời để không phải thấy cái cảnh này nhưng không được. Phòng tôi. Giường tôi. Là giường của tôi đó mọi người ạ… nghiến răng ken két vác nó xuống thay bộ ga mới. Trước khi làm không quên lôi điện thoại ra chụp lại cái cảnh gớm ghiếc kia để sau này còn bằng chứng mà bắt đền. Xong khoản giường chiếu. Nhìn lại nó thì vẫn chả ra cái hệ thống gì. Bèm doèm các bạn ạ. Tôi cắn lưỡi chết mất. Nhưng biết sao giờ… phải phục vụ nó thôi… nhưng mà… nửa trên nó bẹp chẹp thế kia để thì không được mà lột ra thi… nhưng kệ con mẹ nó. Phải lột thôi.
Từ từ vén áo nó lên mà lột thẳng qua đầu nó. Trắng… trắng mịn mọi người ạ… đen… đen mọi người ạ. Có ren nữa… nó không quá to nhưng cái ren ren đen đen kia cũng ôm trọn mà không cần độn thêm gì. Tà tính nổi lên chửi thầm trong bụng… đm mày hành bố bố… bóp chết cmm. Nói là không làm. Tôi không làm đâu mọi người đừng trông chờ gì ở tôi. Nhưng phải lột tiếp và gội đầu lau mặt lau người cho nó thì tôi phải làm. Không thì cái mùi này sẽ được cái điều hòa thần thánh kia buff lên gấp ngàn lần mà tôi sẽ là nạn nhân trực tiếp chịu đựng đầu tiên và sẽ là đứa đầu tiên từ giã cõi trần chỉ vì 1 điều không ra gì. Mệt bở hơi tai rồi cũng xong. Quăng nó lên giường lấy chăn đắp lại cho nó. Tôi dọn vội dưới sàn, rót cốc nước để sẵn rồi lôi gối xuống sàn nằm co ro như chó con lạc mẹ. Mệt quá rồi giấc ngủ cũng tìm đến…
Đang ngủ tưởng chỉ như vừa chợp mắt được 5 phút thì…
– AAAAAAAAAAAAAA… cái… cái… cái gì thế này???
1 giọng hét thất thanh. Đúng hơn là thét mọi người ạ…