Phần 18
Không biết ngủ được bao lâu, có lẽ mỏi quá nên tôi bị nghiêng dần rồi bổ sang 1 bên, giật mình từ từ mở mắt ra, nhận ra cả mặt tôi đang up trên đùi cô ta. Chính xác là giữa 2 đùi nhé. Để tôi tả chi tiết cho mọi người nghe này. Đừng linh tinh là được… trước khi tả tôi nói thế này, lúc đó làm gì biết là mặt úp vào đùi đâu, chẳng qua là sau khi nhận ra là đùi thì giờ tôi viết là đùi luôn cho nhanh, mọi người đồng ý chứ. Lêu lêu mọi người nhé.
Cô ta ngồi khép chân lệch 1 bên, người nghiêng dựa vào thành giường, 2 tay kê lên nệm còn đầu thì nghiêng áp má nằm kê lên 2 tay. Hình dung được không mọi người? Đại khái là chiếu theo kiểu ngủ tôi với cô giáo lúc đó rồi tôi phân tích thì 100% là cô giáo ngồi ngắm tôi ngủ. Chắc do tôi đẹp trai. Rồi thì khi tôi ngã đập mặt vào giữa 2 đùi thì cô ta cũng mơ màng rồi tỉnh dậy… À cô ta đã mang đồ công sở rồi nhé. Ai thắc mắc đồ như nào thì tôi tả tiếp. Là quần âu, áo bỏ vào quần. Thế đấy, mọi người tưởng tượng hình dung đi… nhờ ơn trên ban cho tôi cặp đùi lúc đó không có lẽ tôi dập mặt rồi. Cám ơn cặp đùi… Tôi ngước lên, rồi từ từ ngồi dậy, cô ta cũng từ từ mở mắt ra rồi ngại quá ngồi thẳng dậy luôn… tôi nhìn cô ta, cô ta nhìn tôi thẹn thùng…
– Sao lại ngồi đấy? – Tôi hỏi cô ta.
– Tôi… không biết. – Cô ta lí nhí trả lời.
– Haizz… nhìn lén tôi ngủ thì nhận đi. Còn giả vờ…
…
– Cô dậy hồi nào đấy?
– Cũng khá lâu… tôi nấu đồ ăn sáng rồi lên gọi anh dậy mà thấy anh ngủ ngon quá nên…
– Nên ngồi lén nhìn tôi ngủ chứ gì?
– Ơ…
– Đúng không?
– Ơ… dạ… à không… không phải… – cô ta đỏ mặt… cô ta dạ cơ đấy. Ngoan thế không biết. Như trẻ con làm gì có lỗi bị phát hiện ấy…
– Thế ngắm đủ chưa?
– Sao ạ? – Cô ta tròn mắt.
– Tôi hỏi ngắm tôi đủ chưa?
– Híc. Được có 1 lúc à… rồi tôi lại ngủ quên mất.
– 1 Lúc thôi hả? Thế cô định đòi bao nhiêu nữa?
– Ơ… không… cô ta đỏ mặt cúi xuống…
– Đẹp trai không?
– Gì… gì cơ???
– Thấy tôi đẹp trai không? Ngắm mà không nhận xét hả? – Tôi hỏi dồn trêu cô ta…
– Ơ… dạ… có… – chắc thẹn quá mà. Dể thương thế…
– Hahaha… đồ hâm. Còn ngồi đó à. Xuống dưới đi. Tôi vệ sinh xong tôi xuống.
Tôi cười vang rồi tay véo mũi cô ta xong đứng dậy vào nhà vệ sinh… nghĩ nếu lúc nãy mà không cứng mà trêu cô ta chắc tôi cũng ngại chết. Vì tôi ngắm cô ta trước còn gì… với xong xuống dưới, cô ta nấu đang bày đồ ăn sáng. Ăn bún đấy mọi người. Đảm đang thế. Lúc nào cũng thế không phải hay à.
– Anh vào ăn… vẫn còn nóng chưa nguội. – Cô ta ngại hay sao không dám nhìn tôi.
– Ờ… – rồi tôi lại kéo ghế ngồi xuống. Cô ta cũng ngồi ăn cùng luôn… im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ ăn… kiểu ăn nhìn cũng ghét. Ăn thì thỏ thẻ, tay thì vén tóc khép khép…
– Lát tôi đưa tiền đi chợ… – tôi lên tiếng… vẫn cắm cúi ăn.
– Lát tôi lên lớp rồi…
– Đầu đất. Là tôi đưa tiền cho cô rồi sau này còn đi chợ. Chứ ai bắt cô đi bây giờ.
– À, tôi tưởng… mà thôi không cần. Tôi có tiền mà. Anh đưa tôi không lấy đâu.
– Không lấy thì từ nay đừng có bày ra mà nấu ăn ở đây… – tôi dứt khoát với cô ta.
– Thì tôi thấy có quan trọng đâu. Đường nào tôi cũng ăn đó thôi. Anh suy nghĩ làm gì.
– Vậy cô về nhà cô mà nấu. Lát tôi đem bếp với nồi cơm đi bán…
– Anh khùng hả? Tự dưng…
– Tôi nói rồi đó. Không phải muốn gì làm nấy đâu. Mà cô cũng hạn chế ở đây đi. Tôi không muôn mọi người hiểu nhầm, nhất là mẹ tôi. Cô đừng có nói linh tinh với mẹ tôi tôi không thích.
– Tôi có nói gì đâu… với cả mẹ anh cho tôi sang đây mà. Tôi mà trái ý mẹ anh lại giận tôi sợ…
– Sợ không cho cô yêu tôi hả?
– Anh… tầm bậy… – cô ta đỏ mặt chống chế…
– Lại còn không phải… – tôi cười mỉm… bắt được điểm yếu rồi. Từ nay mà cứng đầu tôi lôi chuyện cô ta yêu tôi ra là cun cút ngoan ngoãn ngay. Tôi cũng ranh lắm chứ bộ…
– Mà tối qua anh lên phòng lúc nào thế?
– Không biết, sáng thức dậy đã thấy nằm trên đùi cô rồi. Cô khiêng tôi lên hả? Nhớ tôi đến thế cơ à? – Tôi cà khịa…
– Anh không biết ngượng mồm à? Ai nhớ ai xem lại coi. Tinh tướng. Đêm hôm mò lên phòng người ta định giở trò.
– Phòng ai? Đừng có lộng ngôn. Tôi nói cho mà biết, từ nay cô ngủ đâu tôi không quan tâm, còn phòng tôi tôi cứ lên ngủ. Cô mà mò lên đó tôi làm gì đừng có kêu…
– Kệ anh. Từ nay là phòng tôi. – Cô ta cãi bướng… tôi không thèm đôi co nữa…
– Tự dưng lấy chăn xuống cho họ còn mình thì nằm co ro. Đúng là hâm… – tôi chuyển chủ đề không tranh phòng ốc nữa…
– Tự dưng đi ngủ ngồi. Hâm không vừa… – cô ta trả treo.
– Hời, tự dưng có người ngồi ngủ theo… hâm nặng…
– Đồ… lắm mồm… – cô ta cứng họng không nói được gì nữa, bị tôi lật mặt nên ngại quá đây mà. Đáng đời. Mà tôi nữa, cứ thích đấu đá với cô ta, không biết từ bao giờ tôi lại có hứng thú này… sau này ra sao thì không biết.
– Trong nhà có đàn ông con trai mà đi ngủ không khóa cửa phòng lại, cô không sợ tôi làm gì cô à? Hay tính gài tôi vào bẫy đấy…
– Tôi dám ngủ lại đây thì anh phải biết là tôi không sợ chứ. Anh dám làm gì tôi. Tôi mách mẹ anh luôn… – cô ta lôi mẹ tôi ra dọa.
– Thì tôi chả đã làm gì cô rồi còn gì. Ăn mang hớ hênh…
– Anh dám… đỏ mặt nữa rồi…
– Gì mà không dám. Tôi bình thường, tâm sinh lí ổn định. Cô lại hớ hênh khiếu khích hở trên lòi dưới tôi không làm gì mới lạ…
– Anh thôi linh tinh đi không?
– Tối nay tiếp nhá… – tôi làm mặt đểu nói với cô ta…
– Biến thái… anh cút đi.
– Hahaha. – Tôi cười sung sướng. Trêu cô ta từ sáng vui thật…
– Còn cười. Người đâu thiếu đứng đắn… – thôi không cười nữa, rồi cũng ăn xong. Cô ta dọn xong rồi rửa, rồi đi lại nói.
– Giờ anh chở tôi đi đánh chìa khóa xong chở tôi qua trường luôn. Sắp đến giờ rồi.
– Cô tự mà đi. Tôi còn mệt.
– Vậy tôi nhờ mẹ anh cũng được…
– Được rồi… tôi xin. Cô nhiễu sự quá đấy…
– Vậy mới trị được anh. Cô ta cười tít mắt… – rồi cô ta lên phòng lấy giáo án xong tôi chở cô ta ra làm chìa khóa sau đó chở qua trường. Trên đường đi cả 2 im lặng không nói gì, thấy có ổ gà tôi liền lao nhanh vào cho xóc rồi phanh gấp lại… cô ta chúi người 2 tay giữ chặt hông tôi.
– Đường sá gì chán thế… – tôi giả vờ kêu.
– Giở trò còn bày đặt. – Cô ta nói rồi đánh nhẹ trên lưng tôi…
– Trò gì… đường xấu thật chứ bộ…
– Muốn tôi ôm thì nói không cần làm thế, cái xe có tội tình gì. Thần kinh… – nói rồi tay lại đặt hờ nơi hông tôi…
– Cô biết điều đấy. Tôi đâu phải xe ôm mà cô ngồi như khúc tượng. Thà tôi đi chở lợn thuê còn hơn…
– Lắm chuyện. Đi đi…
Rồi cứ thế đi, lát sau cũng tới nơi, đang giờ ra chơi 15’, tụi học sinh tụ tập uống nước quán đối diện cổng trường trông thấy hú hét nhắng cả lên. Lũ quỷ. Ồn ào thế cơ chứ… cô ta thẹn đỏ mặt không dám làm gì… tụi học sinh thì liên mồm không ngớt…
– Người yêu cô N tụi mày ơi…
– Anh đẹp trai tụi mày ơi…
– Anh hoa hồng tụi mày ơi…
– Ra mắt đi cô ơi… hú hú hú.
– Đẹp đôi lắm cô ơi…
– Ôi ngưỡng mộ thế…
Hàng chục cái mồm bô bô tôi lắc đầu ngao ngán với tụi nó. Cô ta thì ngại không làm được gì. Chợt tôi có ý nghĩ trêu cô ta, tôi ngoắc cô ta rồi nói.
– Ghé sát lại tôi bảo…
– Gì ạ? – Cô ta tiến lại gần… tôi đưa tay lên tháo mũ bảo hiểm cho cô ta, đoạn đưa tay vuốt tóc lại, cô ta thoáng giật mình đỏ mặt không nghĩ tôi sẽ làm thế. Rồi tôi cười quay sang lũ quỷ sứ kia nói to.
– Cuối tháng bọn tôi cưới nhau, mấy em đến dự cho vui nha…
– Hoan hô… hay quá, bọn em sẽ đến… cả lũ hò hét…
– Đêm qua cô giáo mệt ngủ không được nhiều mấy đứa không được quấy cô giáo nghe không?
– Hahhha… cô giáo thích nhé… sắp cưới mà giấu… cô giáo xấu tính… cô giáo làm gì không ngủ… cô giáo làm gì mà mệt… v… vv… – nhiều cái mồm quá tôi không nhớ hết. Nhao nhao như lợn đói đòi ăn…
– Giờ tôi về đi in thiệp cưới. Chào mọi người nhé…
– Chào anh đẹp trai… chào anh hoa hồng… hôm nay anh bảnh thế… – đại loại mấy câu chào đáp lại tôi… cô ta thì đứng im như trời trồng. Tôi quay lại cô ta.
– Cô vào đi, tôi về ngủ. Vẫn còn mệt mệt…
– Đồ quỷ, anh làm gì vậy. Anh giết tôi à… – cô ta đánh nhẹ tôi, mặt thì đỏ cả lên…
– Haha. Đánh dấu lãnh thổ. Cho cô khỏi lấy chồng…
– Đồ quỷ. Về anh chết với tôi…
– Thôi cô vào đi để tôi về… – rồi cô ta đi vào, tôi nhìn theo 1 lúc ngắm… cặp mông cô ta rồi cũng về, bỏ lại sau lưng lũ học trò vẫn đang nhao nhau ồn ào…