Phần 15
Tôi không hiểu chuyện này là thế nào. Sao lại dính đến cả phụ huynh rồi cơ chứ. Rắc rối cho tôi rồi. Bà già tôi mà biết tôi quen người con gái nào là tôi chết chắc. Trước sau gì cũng bị tra khảo ép cung. Tôi cũng còn trẻ đã già lắm đâu mà cứ hối tôi tìm hiểu yêu đương vợ con. Khi tôi quyết định bỏ nghề rồi chuyển sang nghề lái xe bà phản ứng ghê lắm. Sợ nguy hiểm là 1 phần, sợ ăn uống linh tinh dọc đường 1 phần. Cái chính là bà sợ tôi đi suốt không chịu lấy vợ… mà có uẩn khúc gì không chứ nếu bà đã gặp cô ta rồi sao không gọi hỏi tôi. Tôi nghi nghi…
– Cô lừa tôi đấy hả? – Tôi thăm dò cô ta.
– Lừa gì chứ? – Cô ta ngước lên hỏi tôi.
– Cô làm sao biết mẹ tôi. Cô định giở trò à?
– Anh không tin thì cứ gọi điện cho mẹ anh mà hỏi chứ. Tôi nói cũng bằng thừa.
– Chuyện như nào? Kể tôi nghe. Cô lừa tôi thì liệu hồn cô đấy. Cô biết tôi không dễ chơi rồi đấy.
– Anh làm gì tôi tôi mách mẹ anh. – Cô ta phụng phịu… lớn rồi còn chơi trò mách mẹ…
– Vậy cô có kể không thì bảo. Không kể thì về…
– Cho tôi ăn gì đã. Tôi nhịn đói đã ăn gì đâu. Híc… – lại giở thói làm nũng ra nữa.
– Nhà tôi làm gì có gì mà ăn. Mà cô đói thì kệ cô chứ. Tôi bảo cô nhịn đâu. – Tôi khó chịu.
– Tại anh chớ bộ… ai bảo làm tôi đợi…
– Tôi nhớ là tôi cũng không bảo cô đợi…
– Ai bảo anh không đánh chìa khóa cho tôi. Ai bảo anh lên lớp phá tôi, ai bảo tôi gọi anh không bắt máy… – cô ta lại lôi mấy chuyện đó ra lấy cớ…
– Này… cô… yêu tôi hả? – Nhìn cái điệu bộ trẻ con đáng yêu của cô ta tự dưng tôi hỏi câu hỏi chả hòa nhập gì với cộng đồng cả… haiz.
– Anh… nghĩ tầm bậy… – cô ta đỏ mặt ngại ngùng.
– Ai làm gì mà cô đỏ mặt sượng lên thế?
– Thật… thật à? – Rồi cô ta đưa 2 tay lên xoa xoa vào má…
– Haha. Xem cô kìa. Tôi nói đúng còn gì… điệu bộ cô đã tố cáo tất cả…
– Không phải mà…
– Ủa vậy là tôi nói sai rồi… haizz… thế mà tôi tưởng cô yêu tôi đấy… – tôi giả vờ buồn ngửa mặt lên trần nhà…
– Không… không phải vậy… – Cô ta giật mình khuơ tay kiểu thanh minh…
– Không phải vậy là không phải cô yêu tôi hay không phải tôi nói sai?
Tôi chồm dậy dí sát mặt cô ta, nhìn trực diện vào mắt. Cô ta có vẻ bối rối cúi mặt xuống… im lặng không nói gì. Nhìn cô ta lúc này hiền quá đỗi. Vẫn kiểu tóc như ngày đầu gặp, mặt còn vương ít nước mắt, có lẽ do nước mắt mà đôi mi cô to nhìn ướt át long lanh lắm… ngại ngùng cắn môi không nói gì. Haizz… vậy là tôi nghĩ đúng. Cũng khá bất ngờ. Nói là mới gặp thì chỉ đúng 1 nửa vì tôi mới gặp cô ta thật, còn cô ta thì biết tôi từ lâu rồi. Cách cô ta kể lại thì có lẽ tôi đã bị cô ta ấn tượng… không chỉ là ngày chứng kiến tôi biểu diễn mà còn cả vài lần từ hôm đó theo lời kể của cô ta.
Tôi thì không để ý… thật ra tôi là thằng nhát gái. Nhát theo kiểu tìm đối tượng rồi tán tỉnh hay yêu đương này nọ, chứ gái ngoài đường tôi cũng trêu cho tốc váy tụt quần chứ đùa đâu… giờ thì tôi mông lung lắm, tình cảm cô ta thì tôi đã chắc chắn được. Còn tôi thì sao tôi cũng không rõ. Ghét cô ta thì không hẳn. Khó chịu cô ta thì cũng có. Cảm tình thì cũng không sai, cô ta dễ thương mà, dễ động lòng mà rung động lắm chứ. Cơ đều vẫn còn quá sớm để tôi có thể nói được điều gì… nhìn cô ta bây giờ tôi thấy thương lắm. Chỉ có điều không thể để cô ta ở lại được… trai đơn gái chiếc, dậy thì lâu rồi, nhỡ có gì không kiềm chế được mà lao vào nhau phầm phập lại khó nhìn mặt nhau… còn cái vụ bà già tôi nữa. Đau hết cả đầu… haiz.
– Thôi… giờ tôi chở cô đi ăn gì rồi tôi chở về… – tôi nói ra phá đi sự im lặng lúc này.
– Tôi nấu gì ăn cũng được nhé… – cô ta nói nhẹ nhàng.
– Thôi, sang nhà cô lại phiền. Ra ngoài ăn gì cho nhanh.
– Ơ, sang nhà tôi làm gì. Tôi nấu ở đây mà.
– Nấu nước với hít không khí hả?
– Có thức ăn trong tủ lạnh kìa… – cô ta nói mà tôi ngạc nhiên. Tôi có để gì đâu trong tủ đâu.
– Cô đói quá rồi bị ảo giác à. Nhà tôi làm gì có gì. Dở hơi…
– Mẹ anh đem đến đó… Oắc dờ phắc… lâu rồi bà già tôi có đến nhà tôi đâu, sao cô ta nói vậy chứ.
– Cô đùa tôi hả. Mẹ tôi đến mà tôi không biết chắc.
– Anh đang chạy xe tất nhiên là không biết rồi. Lúc tôi gọi cho anh đó. Thấy tôi đứng trước cổng nhà anh gọi điện? – Mẹ anh gặp tôi nên hỏi…
– Hỏi gì? – Tôi thắc mắc
– Thì hỏi sao tôi lại đứng đó chứ sao.
– Rồi cô nói sao?
– Tôi nói là tôi đến lấy đồ để quên.
– Cô điên à. Cô kể hết chuyện hôm đó cho mẹ tôi nghe hả? – Tôi hốt hoảng… bà già tôi mà biết chuyện đó bà lôi cổ tôi về bắt cưới ngay không chậm trễ. Ai đời mẹ mà trông con trai bị gái lừa vào tròng.
– Anh đừng lo, tôi biết suy nghĩ, kể ra hết để mẹ anh đánh giá tôi hả…
– Cô cũng biết sợ đấy. Rồi còn gì nữa không?
– Rồi mẹ anh mở cửa mời tôi vào nói chuyện. Hỏi han tôi vài thứ, hỏi tôi là ai, tôi với anh như nào, rồi tâm sự kể lể về anh thôi.
– Rồi cô nói sao?
– Tôi nói là anh cua tôi…
– Hả??? – Tôi nghe như trời đất sụp đổ. Điều khủng khiếp đó mà cô ta có thể nói ra với thái độ bình thản vậy ư. Sao cô ta có thể quái như vậy. Ăn không nói có, mặt trơ trán bóng… Chuyến này tôi bỏ mạng rồi…
– Rồi mẹ anh nói chuyện với tôi 1 hồi nữa, còn dặn nếu anh ăn hiếp tôi thì gọi báo cho mẹ anh. Anh nhớ đó. Hôm nay tôi định gọi, nhưng mà lần đầu nên tôi tha cho đó. Lần sau tôi gọi thật anh coi chừng tôi…
Thế này chết thật rồi, cô ta đã nguy hiểm, còn thêm đồng minh “mẹ “ nguy hiểm bội phần cô ta khác nào hổ mọc thêm cánh… hèn gì lúc sáng cô ta như thay đổi hẳn, hà hiếp tôi không nương tay… tôi bị mẹ tôi phản bội, bị bán đứng rồi… số tôi thật hẩm hiu. Đáng thương cho tôi quá… tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp tục với tôi nữa… cuộc đời tôi có lẽ đóng lại rồi… xuống dốc không phanh rồi… mẹ ơi là mẹ… cô ta đúng là con hồ ly ma mãnh, chắc lại khóc lóc kể lể lấy lòng bà già tôi chứ còn gì nữa… đời tôi kể coi như tàn… tôi ngồi phịch xuống ghế ngao ngán… thân trai này có gì đây nữa, rồi mai à không từ bây giờ luôn, cô ta sẽ hành tôi, sẽ dày xéo tôi. Coi tôi như trò chơi… tôi nghĩ buồn bã mà muốn bóp dái tự sát quá…
– Giờ thì anh hết thắc mắc rồi chứ? Ngồi yên đấy tôi đi nấu ăn. Muốn cũng phải chờ… mẹ anh bảo nếu anh không nghe lời tôi thì gọi lúc nào cũng được đấy. Anh liệu hồn đó. – Cô ta dọa tôi…
– Giờ cô là chủ nhà rồi. Cô làm gì kệ xác cô tôi không quan tâm…
Rồi cô ta vào cầm bó hoa vào bếp, chà biết làm gì. Không lẽ nấu cháo hoa hồng ăn. Haizz… tôi ngồi rầu rĩ không biết suy nghĩ gì, ý thức như chết tạm thời, hoàn toàn bất lực… làm điếu thuốc đỡ buồn mồm… xong tôi lại mở cây đàn lên, ngón tay tự nhiên chạy đến giai điệu 1 bài buồn. Buồn bã thật chứ. Haizz… tôi chơi để tạm quên đi những chuyện đang xảy ra, quên luôn mọi thứ xung quanh… quên đi chứ nghĩ làm gì thêm buồn bã… dứa bài thì cô ta đã đứng sau lưng tôi, dựa vào thành ghế từ hồi nào. Thấy tôi quay lại cô ta hỏi…
– Anh biết cả piano cơ à? Tôi tưởng anh chỉ chơi mỗi guitar…
– Cô biết tôi giỏi nhất là món nào không? – Tôi hỏi cô ta, miệng cười mỉm hơi ma mãnh chút…
– Anh nói nghe xem.
– Đàn tỳ Bà với Đàn “Bầu” là sở trường của tôi. – Nói rồi tôi lại cười gian manh lắm…
– Thế à. Tôi không biết… Ơ… này… nói xằng bậy này… – cô ta đánh nhẹ vai tôi đỏ mặt khi biết bị tôi gài…
– Tôi nói thật đó. Cô mà cứ gần tôi có ngày, tôi không đảm bảo cho cô đâu. Hahaha
– Linh tinh. Tôi mách mẹ anh giờ…
Haizz… vừa trêu cô ta được 1 tí thì bị cô ta lôi về thực tại với bà mẹ quyền lực của tôi nhưng lại là đồng minh của cô ta… rồi cô ta lại vào nấu ăn tiếp… tôi kệ cô ta, lên phòng tắm cái đã… vào nhà tắm lại thấy cái kia treo phơi đó. Haizz…zz không chịu đem về đi còn để đó trêu ngươi tôi… tôi ghét tôi lại chả đổ ớt vào cho… lại tào lao rồi. Ai làm thế bao giờ… Rồi tôi lại tắm. Tắm xong đi xuống dưới… nhìn cô ta chăm chỉ nấu ăn mà không được thay đồ thấy cũng tội… định lại ôm cái an ủi khích lệ tinh thần đều không dám. Thôi ra hiên ngồi hóng mát hút thuốc cái đã…