Phần 10
Tôi không thèm để ý lời cô ta nói cứ thế mà lên phòng… nằm vật xuống giường nghĩ ngợi linh tinh… tại sao cô ta vẫn còn ở đây nhỉ? Rõ ràng 2 người xa lạ không quen biết, lại 1 nam 1 nữ… tôi nhận thức rõ không phải vì lí do cô ta không có áo mang để về… nhưng vì gì thì tôi chịu. Chịu thật sự. Cô ta là ai? Ở đâu? Làm gì? Bố mẹ cô ta đâu sao cô ta không về nhà ở lại qua đêm mà không thấy ai lo lắng hỏi han, thậm chí chính cô ta cũng không tỏ vẻ gì lo lắng và ánh mắt, thái độ của cô ta tôi lờ mờ hiểu được hình như cô ta muốn nói gì đó với tôi dù rằng thái độ, hành xử của tôi từ khi gặp cô ta là hoàn toàn gây cho cô ta rất nhiều sự khó chịu… cô ta không sợ tôi sao?
Tôi hoàn toàn có thể làm điều xấu xa vì mọi cơ hội và hoàn cảnh xảy ra đã quá rõ ràng… thật ra thì bây giờ tôi không còn thấy ghét cô ta nữa, lại còn cảm thấy cô ta thú vị. Lúc thì lạnh lùng như tảng băng, lúc thì kênh kiệu kiểu cách như tiểu thư kiêu sa, lúc thì trẻ con, lúc thì cứng đầu bướng bỉnh, lúc thì lại có vẻ yếu đuối cam chịu… và điều không thể phủ nhận là cô ta rất xinh… dù tôi cũng đã từng bị cô ta làm cho cảm thấy mệt mỏi nhưng dường như tôi lại quên đi hết tất cả khi trêu và khiến cô ta nổi giận hay là đỏ mặt. Cái cảm giác chiến thắng của kẻ hiếu thắng trước 1 đối thủ khó chơi.
Chắc chỉ có cô ta mới trả lời được những tò mò của tôi lúc này… đứng dậy mang áo quần định bụng xuống hỏi cô ta đôi điều rồi ra ngoài làm li cf cho thư giãn… xuống tầng thì thấy cô ta đang ngồi cúi gằm mặt, môi bặm lại trông có vẻ buồn bã. Nhìn cô ta dường như quá nhỏ bé khi khoác trên mình cái áo của tôi… 1 giây chạnh lòng thấy thương xót. Hình như tôi hơi quá đáng thì phải… ngồi lại đối diện cô ta… vẫn ngồi yên vậy chưa chịu ăn… tôi lại thấy bực mình. Gì chứ không nghe lời với cả làm nũng là tôi cực kì khó chịu. Có lẽ do tôi khô khan không biết dỗ dành nên trước những tình huống đó tôi không xuống nước thì chỉ có cách bỏ đi nơi khác để khỏi phải thấy cảnh đó thôi. Haizz… tôi thở dài…
– Cô ăn đi, rồi tôi có đôi điều muốn hỏi… – tôi nói với cô ta…
…
– Sao cô bướng thế nhỉ, nói cho cô hay tôi đang thêm ghét cô đấy. Đừng có thử thách kiên nhẫn của tôi…
…
– Tôi hỏi lần cuối cô có ăn không hay để tôi đem đi đổ bằng hết?
…
– Anh… ăn cùng tôi… – cô ta mếu máo lý nhí trong miệng.
– Tôi mất hứng rồi. Nhanh lên đừng làm tôi bực.
– Nhưng… ăn 1 mình… buồn… – vẫn cúi gằm mặt miệng thì lí nhí.
– Buồn với đói cô chọn cái nào?
– Buồn…
– Gì?
– Đói… à không… buồn…
– Trời ơi… tôi điên với cô mất…! Giờ sao? Tôi đạp cô ra khỏi nhà nhé?
– Đừng mà…
– Không muốn vậy thì giờ cô làm sao?
– Thì… tôi ăn… hức.
– Thế nhanh bới cơm đi còn ngồi đần thối ra thế… tôi lại đạp cho giờ.
– Hức… anh bắt nạt tôi… tôi có làm gì anh đâu chứ… chỉ muốn anh ăn cùng thôi mà. Anh cũng đã ăn được gì đâu. Hức…
– Tôi khổ với cô quá. Ừ thì ăn. Tôi ăn cùng. Được chưa? Khổ quá cái cục nợ nhà cô… – hình như cô ta vui hẳn, ngước mắt lên nhìn tôi, mắt long lanh ngấn nước. Mặt thì tèm lem nhìn như con mèo ngao nửa bực nửa buồn cười…
– Bới cơm đi… – tôi thúc cô ta… cô ta bới cơm cho cả 2 rồi lại ngồi xuống, tay cầm đũa dằm dằm chén cơm không chịu ăn. Tôi nhìn thật là ngứa mắt quá quắt… gắp thức ăn để lên chén cô ta rồi ép.
– Ăn nhanh không tôi bực… – rồi tôi ăn việc tôi, cô ta ăn việc cô ta. Ăn khới khới như mèo vậy. Thôi kệ, còn hơn là không… rồi cả 2 im lặng không nói gì 1 lúc… không khí ngột ngạt quá tôi kiếm đôi chuyện cho bớt nặng nề…
– Cô nấu cũng được đấy…
…
– Được chứ không phải ngon đâu đừng tưởng bở.
…
– Tối hôm qua… – cô ta lên tiếng rồi bỏ lửng…
– Làm sao?
– Anh… làm gì tôi không?… – khổ quá, lại sắp mếu máo nữa rồi…
– Có! – Tôi đáp tỉnh bơ.
– Hả?… là… anh làm gì?
– Làm việc cần làm thôi. Thế cũng hỏi. Ăn nhanh đi. Phiền phức.
– Anh nói đi… tôi sợ…
– Cô yên tâm. An toàn tuyệt đối. Tôi khôn lắm nên cô đừng lo. Tôi không dại để cô bắt vạ tôi đâu.
– Anh… – rồi lúc này thì khóc thật rồi mọi người ạ. Người đâu mà lắm nước mắt thế không biết. Uống say cho lắm rồi không biết gì giờ thì ngồi khóc. Mà kể cũng vô lý, làm gì hay không bản thân không tự kiểm tra được sao còn hỏi. Hay là cô ta không biết đếch gì thật
– Thôi nín. Đi. Ồn ào ỏm tỏi quá. Ừ thì tôi làm gì cô đấy. Tôi cởi áo cô ra đấy, tôi lau người gội đầu cho cô đấy, tôi dọn cái sản phẩm của cô cả đêm đấy. Được chưa. Chứ cô nghĩ tôi làm gì? Vớ vẩn…
– Anh… nhìn thấy hết rồi à… hức hức…
– Tôi có mù đâu mà không thấy…
– Hức… hức…
…
– Mà… đẹp đấy. – Tôi bâng quơ nói trống không.
– Gì… gì cơ ạ?…
– Thôi không có gì… cô ăn nhanh đi tôi còn đi. Thoáng thấy cô ta đỏ mặt.
…
– Anh… kì lạ lắm…
– Tôi lạ sao?
– Anh… không có như hồi xưa…
– Hả? Hồi xưa tôi sao?
– À thôi… không có gì… anh làm sao biết được… thôi anh ăn đi rồi đi công chuyện. Cô ta nói thế là sao? Giờ thì tôi chắc chắn được rằng cô ta có biết tôi còn tôi thì hoàn toàn mù tịt… thực sự rất tò mò…
– Cô buồn cười nhỉ, nói lấp lửng không đầu không cuối… cô trêu tức tôi hả… – tôi bực mình gắt
– Không có gì mà… anh ăn đi… rồi cô ta cắm cúi ăn không thèm ngước lên nhìn tôi… muốn hỏi cô ta nhiều mà nghĩ từ từ cũng được… giờ có lẽ không càn thiết lắm… rồi cả 2 lại im lặng tiếp tục sự nghiệp lấp khoảng trống dạ dày.
…
– Lát ăn xong… anh… anh đàn tôi nghe với nhé!
– Gì? – Tôi suýt phụt cơm vì đề nghị của cô ta.
– Thì… tôi muốn nghe anh đàn hát… anh đàn tôi nghe với nhé? – Cô ta lấm lét nhìn tôi rồi nói chậm rãi sợ sệt…
– Cô ấm đầu à. – Tôi không biết đàn. Lắm chuyện.
– Sao anh lại giấu?
– Giấu gì?
– Thì anh biết chơi đàn đó còn gì…
– Đừng đoán mò. Không có đâu. Cô ăn đi.
– Anh khác người ta lắm… anh biết không?
…
– Người ta thường thì khoe những cái người ta có, những điều người ta biết. Anh thì toàn trái ngược. Anh xuất hiện cũng khác người ta, làm gì cũng khác người… giống như anh không muốn người khác nhìn thấy con người thật của anh. Sao anh lại che giấu?
– 6 năm trước…
– Trong ngày lễ tổng kết trường… có 1 cô bé rất hồi hộp, tò mò và háo hức khi nghe lời giới thiệu 1 người lên trình bày tiết mục chia tay trường… 1 bài hết tiếng Anh… bài mà cô bé đó rất thích… 1 cô bé không có gì nổi bật… rất trầm tính nhưng cái dòng nhạc cô ta nghe thì trái ngược hoàn toàn với tính cách cô bé ấy… rock! Cô bé rất chăm chú và trong lòng cảm thấy rộn ràng khi đoạn intro dạo đầu cất lên…
– Don’t cry!… tôi buột miệng khi tâm trí đang hồi tưởng lại ngày đó… mọi hình ảnh ngày đó đang lởn vởn trước mắt như hiện thực… tôi đang chìm lại vào khoảng thời gian đó… ngày mà thằng học sinh cuối cấp phải chia tay với trường lớp thầy cô bạn bè…
– Đúng… là “don’t cry”… anh có gì nói không?
…
– Cô là ai?
– Là cô bé lớp chuyên Anh sau anh 1 khóa! Là cô bé quyết tâm học đàn đến chai đầu ngón tay khi thấy 1 người con trai ôm đàn guitar chơi cái bài cô ta thích và đúng cái dòng nhạc cô ta nghe…
– So với hiện tại nó có liên quan gì không?
– Đúng ra là không nếu như cô bé đó không gặp anh đến những 4 lần kể từ ngày đó… cả 4 lần đều đặc biệt… đặc biệt với cô bé mà cứ ngỡ hình ảnh chàng trai chơi guitar ngày xưa sắp rơi vào kí ức lại bị đánh thức dậy…
– Tôi không nhớ…
– Vậy nên tôi nói anh vô tâm đâu có sai…
…
– Giờ cô làm gì?
– Tôi dạy Anh Văn…
– Đúng chuyên môn nhỉ?
– Ai đâu như anh học đại học xong đi lái xe…
– Sao cô biết?
– Thôi… anh cứ biết là tôi biết vậy đi… anh ăn đi rồi chở tôi về dùm…
– Cô tự đi mà về. Tôi không rảnh.
– Tôi hiểu rõ anh đấy. Chỉ là tôi không thích đôi co thôi.
– Cô hiểu gì về tôi? Suy nghĩ trước khi nói đừng hồ đồ.
– Đủ để biết bây giờ anh không bận.
– Cứ cho là tôi không bận đi, nhưng tôi không thích…
– Vậy tôi ở đây luôn!
– Tùy! – Tôi đáp…
Rồi tôi kệ cô ta ngồi đó, đứng dậy uống nước rồi ra dắt xe đi…