Phần 2
Nói chuyện qua loa một lúc thì cũng lên tới tầng 3, chị đẩy cửa bước vào phòng chị thì mình giật mình thấy 1 thằng cu tầm 1 tuổi rưỡi đang nằm ngủ trong cái cũi (hay gọi là chõng nhỉ, cái mà trẻ con hay nằm ngủ ấy). Mình mới hỏi chị.
– Con ai kia thế chị?
– Con chị ấy. – Chị nhẹ nhàng trả lời
Mình hơi giật mình nên chị hỏi
– Sao vậy, ngạc nhiên lắm hả?
– Vâng hơi ngạc nhiên, nhìn chị trẻ vậy mà. – Thế chồng chị đâu ạ?
– Ồ chồng chị đang học thạc sĩ bên Nhật. Ngồi xuống đây uống nước đi em.
Chị đưa cho mình cốc nước, rồi 2 chị em trò chuyện một lúc. Rồi bắt đầu học.
Học từ bảng chữ cái. a,i,u,e,o.
Hai cô trò, ngồi học bằng cái bàn nho nhỏ. Mình ngồi xuống trước, chị với lên giá sách lấy sách, vì lùn chị với lên thì hở luôn gần nửa non cái lưng trắng nõn. Mình ngước theo mà suýt nữa xì máu cam. Mê mẩn giả vờ lôi vở bút ra. Thế rồi chị ngồi xuống, lúc này mình cảm thấy nóng dã man. Mùa hè đã nóng mà ngồi cạnh 1 cơ thể nóng bỏng như thế còn nóng hơn. Quạt bật số 3 phả thẳng vào mặt mà mồ hôi vẫn tong tong chảy ra.
– Em nóng thế cơ à?
– Vâng, trên Hà Nội hình như nóng hơn Hải Phòng chị nhỉ?
– Thế à, chị cũng không biết nữa, để chị lấy thêm cốc nước mát cho em.
– Vâng thế em cảm ơn ạ!
Ngồi 1 lúc thì cũng bớt chảy mồ hôi. Bắt đầu vào học. Cô giáo dạy cách đọc, cách viết. Như kiểu dạy cho mẫu giáo ấy. Chỉ xong cách đọc, cách viết cô giáo để mình tập viết 1 mình. Rồi đi nấu bột cho con. Mình viết nguệch ngòa nguệch ngoạc nhìn không ra đâu vào đâu. Cô giáo cười.
– Không sao đâu em, dần rồi nó quen ấy mà.
– Nhưng mà sao em không uốn được đẹp như chị viết nhỉ?
– Đâu để chị xem nào, à chữ này phải viết như này. Đưa tay đây chị bảo.
Mình xòa tay ra, cô giáo đứng khom khom từ đằng sau rồi cầm tay mình uốn từng nét. Ôi dcm, hình như đầu mình cọ vào ngực của cô giáo thì phải. Đầu không dám nhúc nhích. Tay thì cứng đơ.
– Mềm tay ra em, sao mà tay cứng đơ thế.
– Em không biết được, chắc tại em không có hoa tay nào nên nó thế sao ấy.
Nói thật lúc đấy chỗ nào cũng cứng đơ hết rồi, chứ có riêng gì tay đâu :))
– Thả lỏng ra.
– Vâng chị để e thử viết lại xem sao.
Cô giáo rời tay mình ra, mình mới dám ngọ ngoậy cái đầu trở lại. Học hành mà căng thẳng quá, không thể nào tập trung nổi. Viết 1 lúc rồi ôn lại cách phát âm. Nhằng cái đã 2 tiếng rồi, hết giờ học đúng lúc con cô giáo thức. Chắc cô giáo tính trước rồi sao ấy. Lúc về cô giáo phải bế con không trông được 2 con chó cho mình. Mình bảo không sao, e tự đi được. Nhưng xuống tới tầng 2 thì thôi không dám bước nữa. May sao mà có 1 cô trên tầng 4 xuống thế là bảo cô ơi dắt cháu xuống với. HaHa. Thế là lên đường phóng xe về nhà trọ.
…
Trên đường về nhà trọ, mình ghé chợ mua đồ về nấu ăn. Ở một mình nhưng nói không với hàng quán, chỉ khi nào bận lắm mới ăn hàng thôi, chứ chịu khó nấu ăn lắm.
Nấu nướng, ăn uống, tắm rửa xong bỏ sách vở ra ôn lại. Tự nhiên thấy tiếng Nhật cũng không khó lắm, có khi còn dễ hơn tiếng Anh về khoản phát âm. Ngồi viết viết, đọc đọc được 1 lúc thì chán. Nhưng cũng chả biết làm gì, có quen biết ai ở đây đâu. Chợt nghĩ ra hay là sang làm quen mấy em phòng bên cạnh. Trước đọc mấy truyện về tình yêu thời sinh viên trên Tuoi69.Com, thấy cuộc sống sinh viên có nhiều cái hay lắm. Lúc nào cũng ước 1 lần được trải nghiệm cuộc sống sinh viên ở Việt Nam. Nhưng cuộc đời không như là mơ, giờ phải lang bạt mãi bên xứ Nhật Bản này.
Nghĩ là làm, mò sang phòng bên cạnh, giả vờ mượn sạc pin. Gõ cửa 1, 2 cái thì có 1 em bước ra mở cửa, giật hết cả mình. Á đù, nó xấu đến nỗi xúc phạm đến thị nở. Nam Cao có sống lại chắc cũng không ngòi bút nào tả nổi. Cố lấy lại bình tĩnh.
– Ch..à…o b..ạ..n! Mình là em của chị P phòng bên cạnh. Mình mới lên trông phòng để chị ấy về quê chơi mà quên không mang theo sạc điện thoại. Bạn có sạc 1280 không? Cho mình mượn 1 chút được không?
Nói thế là để hi vọng còn em nào khác xinh bên trong thì còn có cơ mà mò sang trả sạc.
– Hi em chào anh! Em có anh à, chờ em 1 chút. – Cái dcm, sợ hú hôn. Gọi mình là anh luôn mới sợ chứ. Chắc bằng tuổi mình.
– Linh ơi sạc mày để đâu, cho anh đẹp zai phòng bên cạnh mượn chút.
– Ông C đấy à, còn lâu tao mới cho mượn, vãi cả đẹp zai.
– Không, em chị P cơ, đẹp zai lắm.
– Thế hả hihi, tao để ở trên giá sách sao ấy.
Ngó vào trong thấy 1 em khác đang xào xào, nấu nấu cái gì thơm nức mũi. Giọng nghe có vẻ nhẹ nhàng chắc không đến lỗi. Chưa đến 1 phút thì em cá xấu bước ra.
– Đây anh ơi.
– Cảm ơn bạn, nhưng chắc mình bằng tuổi bạn ấy. Đừng gọi là anh mình ngại lắm
– Em thích thế, không được à? Em tên Huyền. Anh ở đây lâu không?
– Mình cũng không biết, chắc 1 tháng đợi chị P lên rồi tính tiếp ấy.
– Hihi, có gì không biết, gọi bọn em, bọn em chỉ cho nhé.
– Ok cảm ơn bạn nhé!
Em bên trong nghe thấy. Nói vọng ra:
– Sạc của em đấy anh à.
– À cảm ơn cả bạn nhé.
– Hihi không có gì đâu anh. Nhớ trả em là được.
Em ấy quay ra cười và buồn rằng cũng không khá hơn em này chút nào cả. Tiu ngỉu bước đi về phòng, nằm ngửa ra giường, sờ vào cái điện thoại nhìn giờ thì có 2 tin nhắn. 1 của cô giáo với 1 số lạ…