Phần 56
Đêm đông Hà Nội, một con camry đỗ trước cổng sân bay nội bài, nó đóng bộ âu phục màu tối màu mà con chị đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, nó đang thực hiện lời hứa của đêm đó với em.
– Trang mấy giờ bay – con chị nó nhìn đồng hồ hỏi.
– Hình như là 12h đêm.
– Vào thôi.
Vào đên khu xuất nhập cảnh, nó nhìn quanh dáo dác, sân bay giờ này bắt đầu đông người, mắt nó vẫn mải miết tìm kiếm hình bóng em.
– Phù – một bàn tay che mắt nó, ai đó nghịch ngợm thổi gió vào tai nó.
– Thôi nào, đừng nghịch nữa – nó gỡ hai bàn tay đang che mắt, quay lại nhìn em.
– Cho em nghịch chút thôi mà – em dưới lên hôn nhẹ nó, hay tai ôm cổ.
– Bố mẹ đâu rồi?
– Đằng sau ý, hôm nay có mỗi bố mẹ dẫn em đi tiễn thôi, em không cho mọi người đi đông.
– Chuẩn bị đủ chưa con – Bố mẹ em gọi từ đằng sau đang đẩy theo xe hành lý.
– Đợi em tí nhé – Trang buông tay nó chạy ra chỗ bố mẹ nhận xe hành lý, nó đi theo sau.
– Cháu chào cô chú ạ.
– Ra tiễn Trang à cháu?
– Vâng ạ.
Tiếng loa phát thanh kêu lên nhắc nhở đoàn người vào làm thủ tục xuất cảnh để bay, Trang ôm chặt lấy bố mẹ em bắt đầu nức nở, mẹ Trang mắt cũng đỏ hoe.
– Em đi đây – em chạy ra ôm lấy cổ nó nức nở.
Nó im lặng, vì chính xác nó cũng không biết nói gì.
– Đợi em anh nhé, anh còn nhớ lời hứa chứ.
– Ừ, anh sẽ đợi, đi đi em – có cái gì đó trào ra trên mắt nó, giọng nó nghẹn dần.
– Anh khóc kìa, đừng khóc, em không muốn thấy người đàn ông em yêu lại khóc đâu – Trang lấy tay quệt nước mắt cho nó.
– Anh biết rồi, em cũng nín đi, đừng khóc – nó hôn nhẹ lên hàng mi em.
– Hôn em lần cuối được không anh ?
Nó cúi xuống hôn em, lần cuối cùng nó hôn em, lần này không có rượu, không có tình cảm, chỉ còn lại sự tiếc nuối, còn lại thứ nước mắt mặn chát đang hòa vào đầu lưỡi hai đứa.
Cuối cùng nó cũng phải buông em ra, Trang ôm nó lần cuối thật chặt rồi đẩy xe hành lý hòa lẫn vào đoàn người trong sân bay, nó đứng nhìn em đến lúc khuất bóng rối bước ra ngoài cửa, chào bố mẹ Trang xong, con chị đang đứng dựa vào nắp capo xe nhả khói thuốc.
– Cho em xin hơi – nó với lấy điếu thuốc trên tay chị nó rít mạnh.
– Đi rồi à?
– Đi rồi.
– Về thôi.
– Ừ, về. – nó cười nhạt ném điếu thuốc cháy gần hết.
Một cái máy bay cất cánh rời khỏi Hà Nội, trên đó có người con gái nó yêu…
— Hết —