Phần 5
Bẵng 1 hôm, nó lò dò sang hỏi con bé mượn lap để làm, con lap của nó hôm nay dở quẻ không lên nguồn. Vừa vào cửa, thầm chửi con này đểnh đoảng quá, cửa chả đóng gì cả, con gái con đứa lại 1 mình thì lại nghe thấy tiếng vọng ra:
– Sâm nhé – Tiếng con bé – 1234567
– Không được chặn sâm – 8910 JQK cột
– Tao lại mất tiền à.
Lò dò vào trong thì 1 đám cô chiêu cậu ấm đang ngồi đánh bạc, nghe cũng biết là sâm, dưới chiếu thì 20k 50k 200k 500k đủ thể loại, đang nghĩ nên báo công an phường hốt bọn này ngồi nhà đá hay không thì tiếng con bé vang lên:
– A! Anh sang làm gì đấy.
Lũ kia đang ngồi quay sang chòng chọc nhìn nó. Cuộc tra hỏi phạm nhân bắt đầu:
– Anh nào đây?
– Lại giai trẻ người yêu mới hả?
– Kiếm đâu ngon thế?
– Cho tao đi mày.
Con bé đỏ bừng, lắp bắp chống chế:
– Anh hàng xóm, đừng có nói lung tung.
– Úi dời nhất cự ly nhì tốc độ.
– Tối anh ấy sang qua cổng hay trèo tường đấy.
Một lũ khúc khích cười, nó cũng quen với việc này, vào luôn vấn đề:
– Nhà có lap không, anh mượn – Nó chả hiểu sao lại thốt ra từ anh nữa.
– Có, anh theo em lên phòng lấy.
– Ừ.
Lên đến tầng hai, con bé nhìn nó hỏi:
– Sao hôm nay thay đổi xưng anh ngọt thế.
– Tao cho mày đỡ mất mặt chứ ai muốn – nó nói cứng mặt dù bên trong lại ngượng chín cả người vì câu xưng hô chết tiệt kia của nó.
– Ui, em tưởng anh hoàn lương làm người tốt cơ.
– Mày bớt ảo tưởng sức mạnh đi em ạ, tốt nhất đừng mong chờ gì ở tao.
– Vâng, em biết rồi.
Vào phòng con bé, bình thường nó biết là bọn con gái thích phòng màu hồng nhưng phòng con bé lại là màu xanh nước biển, nó cũng chả buồn hỏi vì dù sao phòng sơn màu này nhìn cũng mát nhà, nó cũng thích.
Nhận cái lap từ tay con bé, đang định phủi mông về nhà, con bé gọi giật nó lại
– Anh.
– Hở?
– Biết đánh sâm không?
– Sao?
– Biết không?
– Có.
– Giỏi không?
– Ông già mày chưa đủ cơ đánh với tao.
– Đánh hộ em nhé?
– Sao tao phải có nghĩa vụ đấy, cô giáo tao bảo đánh bạc là hư lắm.
– Mấy giờ còn đùa nữa, giúp em đi, em ngồi từ sáng mất xừ 3 triệu rồi.
– Con đầu đất.
– Sao anh chửi em.
– Ngu tao chửi.
– Em ngu lắm đâu. Không đỏ thôi.
– Mày không đỏ 1 tuần chắc bán cụ nhà mất.
– Xí.
– Bao nhiêu 1 lá.
– 3k.
– Rồi, tao được gì.
– Gỡ vốn em cho anh 1 nửa, lãi anh cầm.
– Đợi tao làm xong đã.
Mất 15 phút làm xong cái bảng excel gửi con chị giá rượu, nó xuống nhà thế chân con bé. Đối với nó thì nó đánh bạc ít khi thua, trình không cao thủ nhưng thịt cái bọn gà ngồi dưới kia cũng không phải là khó. Chả mấy chốc đánh tới 1h30 chiều, gỡ lại đống vốn và thịt lũ gà đang ngẩn ngơ kia 4 củ, nó quẳng tất cho con bé kèm 1 câu.
– Sau này đánh ngu thì đừng ham, không hay ho đâu.
Tối vừa tắm xong lại chuông cửa, nó mặc vội quần áo chạy xuống nhà, thấy con bé ăn mặc chỉnh tề thì lại đoán già đoán non xem con dở hơi này lại định chơi bài gì.
– Anh ơi đi chơi đi.
– Hai cụ nhà mày về quên đưa thuốc cho con gái cưng à? Trách nhiệm và nghĩa vụ đưa mày đi chơi nhà nước mới ban hành cho tao bao giờ thế.
– Anh đưa em đi đi, coi như giúp em.
– Trưa nay 1 lần rồi, tao không có thói quen giúp người giàu.
– Đi anh, em xin anh đấy.
– Mày xin tao thì giá xăng giảm à?
– Coi như làm phúc giúp em tránh bão đi, nhá nhá nhá…
Thấy con bé mèo nheo kinh quá, tay lại bị nó cấu véo, nó tự nhủ tối nay nó cũng rảnh, thôi thì 11h qua bar rồi ném con dở hơi này về nhà nó.
– Rồi, coi như giúp mày, mà giúp mày làm gì thì nói rõ ra.
– Tí đi em kể cho, thôi đi nhanh lên anh.
– Đợi tao khóa cửa cãi đã.
15 phút sau thì nó đã chễm chệ ngồi trên con camry, thấy con bé cần bảo là đi xe ô tô, thôi thì giúp cho chót, mà nó cũng chả muốn hít bụi đêm ở thành phố đông đúc này.
Trên xe nó đang bật bài ” Về đâu mái tóc người thương” của thím Quang Lê, nó đang liên tục ấn còi với vần vô lăng thì con bé hỏi:
– Anh già đời nhỉ, nghe toàn nhạc vàng.
– Cái giống nhạc trẻ của chúng mày lãng xẹt bỏ mẹ.
– Ấy hay mà.
– Hay cái con cặc, mà nói luôn là đi chơi lại còn đi ô tô rốt cuộc mày muốn làm gì?
– Tránh mặt.
– Tránh mặt á, tránh ai? – Nó khá ngạc nhiên.
– Đợi em kể cho…
Lúc này trên xe, mắt thì chăm chăm nhìn đường, tay thì bấm còi inh ỏi, thỉng thoảng lại thò cổ ra khỏi kính mà văng 1 vài câu khi mấy thanh niên đi xe máy vỉa đầu nó. Đại loại kiểu.
– Đm, mày mù à?
– Muốn chết à con?
– Vỉa cái lồn à? Muốn lên bàn thờ à?
Con bé bên cạnh ngồi im, nó cũng thấy chán nên quay ra hỏi:
– Tóm lại nói cho tao biết mày tránh mặt ai với tránh làm gì đi? Nói không rõ hay tao không hiểu thì 1 nước xuống xe mà về nhé, tối nay hơi bị tốn xăng vì mày đấy?
– Anh thật là? Chả ga lăng tí gì cả, bảo sao ế?
– Với cái loại con gái nửa mùa mà pha tạp giữa dở hơi với đầu đất của mày thì tao cần bỏ vốn ra ga lăng không?
– Xin lỗi nhé, đầy thằng muốn chở em mà chả được đấy? – Con bé chu cái mỏ ra.
– Bọn đấy là hội người mù Việt Nam à? Mà mày chưa trả lời câu hỏi của tao đâu đấy, không nhanh thì đừng hỏi sau 30s sau tao ném mày ra cửa xe nhá.
– Câu hỏi gì?
– Mày lại – Nó tí nữa thì phun cái từ”óc chó” ra, may là ngậm kịp không con điên này khóc trên xe thì mệt.
– Lại làm sao?
– Đầu đất? Mà trả lời nhanh lên cho tao đi, mất 1 phút rồi đấy.
– À, em tránh anh Quang, anh ta cứ lẽo đẽo theo em, em khó chịu lắm.
– Quang nào.
– Cái anh hôm vào bar kéo em ra anh đánh cho ý.
– À, đm, thằng đa cấp đấy à? Đánh cho bớt ngu em ạ.
– Anh ấy có phải đa cấp đâu, làm việc đàng hoàng đấy.
– Nhìn nó giống thằng đa cấp, ý mày là tao làm việc không đàng hoàng hả?
– Đâu, em có ý đấy đâu.
– Không phải cãi.
Lượn 1 lúc thì trong đầu nó phát hiện ra là chưa biết đi đâu, chằng lẽ loanh quanh cái Hà Nội này 1 vòng rồi về. Thế chết mẹ tiền xăng.
– Đi đâu đây mày – nó quay ra hỏi.
– Em chả biết được, đi đâu thì đi?
– Tao giả mày cho thằng kia nhé, nó biết mày đi đâu đấy.
– Thôi, anh để em đi đâu thì đi.
Ngồi nghĩ 1 lúc thì nó quyết định cho con bé đi trà đá, nó không thích mấy cái quán teen trà sữa, cà phê thì nó không thích, có bar không lên đi uống cà phê làm cái mẹ gì.
Đánh xe lên Hồ Tây, nó thích uống trà đá chỗ này vì có view đẹp, cũng uống sơ sơ được 4 năm rồi. Xuống xe mở cửa ra, con bé lon ton chạy theo.
– Đi đâu đấy anh?
– Trà đá, mày có biết uống không? Hay bọn tiểu thư sang chảnh không đến bao giờ?
– Có, nhưng họa hoằn lắm mới uống – Con bé xụ cái mặt nhìn như chó béc. Hề hề.
– Thôi, hôm này cho mày mở mang tầm mắt.
Vào quán, chọn 1 chố thoáng mát, đặt mông xuống, con bé thì lấy cái giấy ướt trong túi xách ra lau ghế, lau bàn chán chê, nó khẽ bĩu môi:
– Mẹ đúng là tiểu thư sang chảnh.
– Anh nói cái gì đấy – Lườm.
– Tao chả nói gì?
– Anh cẩn thận đấy, tai em thính lắm – lườm tiếp.
– Thính bằng con béc không, mà mày nhìn đốm lưỡi thế này chắc hơn chứ không kém đâu nhỉ.
– Anh.
– Thôi im cho tao gọi nước – Nó vẫy tay – U ơi cho con hai trà chanh, 1 hướng dương 1 củ đậu u nhé.