Phần 46
Tối đó, khi nó đang ngồi nhai cơm rang ngoài hàng thì con chị nó gọi.
– Alo.
– Tối có việc gì không?
– Ngoài lên bar thì em có việc gì nữa à.
– Đang đâu, tối nay đi với tao có tí việc.
– Đi đâu.
– Sinh nhật con Hương, mày nhớ nó chứ.
– Có, mấy giờ chị đón em.
– 8h tối, ăn mặc tử tế vào đấy.
– Em biết rồi.
Chị Hương – bằng tuổi chị nó cũng là bạn thân ( hiện nay đang sống ở Mĩ, là người định hướng cho mình chọn du học bên này, và cũng giúp đỡ rất nhiều khi mình lúc mới sang, hiện đang có người yêu và có lẽ sắp về Việt Nam làm đám cưới)
Nó cũng không biết gọi bà chị này thế nào, là chị, cũng là người bạn, và cũng có một thời gian làm người tình của nó. Trong số những người bạn của chị em nó thì có lẽ Hương là người mạnh mẽ nhất nó từng gặp, bố mẹ bỏ nhau từ bé, sống với bà bác, bỏ học năm lớp 12 và tự lập nghiệp ở đất Hà Nội. Từ một cô gái làm thuê ở bar nhà nó bây giờ cũng đã có vốn đủ để sống trong tay.
Ngồi lan man 1 lúc, nó trả tiền cơm rồi cuốc bộ lững thững về nhà, khi ngang qua nhà Trang, nó bất chợt nhìn vào, căn nhà tối om, lạnh lẽo, cánh cổng khép hờ không khóa, khoảng sân kia, cánh cổng kia nó cũng đã từng rất quen thuộc, nay bỗng cảm thấy xa cách quá. Nó thở dài, bước vào nhà, có lẽ nếu không gặp nhau sẽ tốt hơn.
Đúng 8 giờ tối, con chị nó qua đón, có lẽ vì sinh nhật người bạn đặc biệt nên con chị nó trang điểm cũng đẹp hơn mọi ngày, tóc thả xõa, mặc kiểu váy dài đi dự tiệc, mặt trang điểm nhẹ.
– Thơm thế.
Nó ngồi vào ghế lái ngửi ngửi, mùi nước hoa nữ chị nó xức còn thoảng lại vừa đủ, không quá nhiều gây khó chịu.
– Chị mày lúc nào chả thơm, mang tiếng chủ shop nước hoa mà không biết dùng để đong trai thì dẹp tiệm đi chứ còn bán gì nữa.
– Đến bây giờ có thằng nào rước đi đâ.
– Nó rước rồi thì có con nào lo cho mày không mà mong nó rước.
– Thì cứ có thằng nào tán đi đã.
– Mày không phải lo chuyện đấy, đến lúc tao kiếm một thằng Việt kiều đại gia tao bám vào thì đừng có mà khóc nhé.
– Tùy chị.
– Mày thấy con Hương thế nào?
– Sao chị lại hỏi em chuyện đấy?
– Thì mày cứ nói đi, đợt trước chúng mày chả qua lại dính với nhau như sam còn gì.
– Làm chị tốt hơn làm bạn – nó vứt điếu thuốc qua cửa xe.
– Tao cũng nghĩ thế, chúng mày không hợp, mày trẻ con còn nó suy nghĩ quá sâu.
– Chị định nối lại tình xưa à.
– Không, tự dưng tao lại nghĩ ra, nếu được thì nó cũng là một cô gái tốt, ít ra tao cũng đỡ lo cho mày.
– Em đi với người khác thì chị phải lo à.
– Mày tự nhìn lại đi, bao nhiêu lần tao phải nhúng tay giúp đỡ mày trong chuyện tình cảm rồi.
– Có lẽ em nên tìm một người già dặn hơn mình thì tốt hơn .
– Trẻ hơn hay già hơn không quan trọng, quan trọng nó phải hợp với mình.
– Nghề của em thì có mấy ai hợp.
– Thế tao mới mong mày đổi nghề, cho mày chín chắn hơn.
– Cả chị nữa, cũng nên lấy chồng được rồi đấy.
– Tao khác mày, lập gia đình thì ai chả phải làm, nhưng ít ra tao có thể dựa vào chồng tao, mày định dựa mãi mẹ mày với tao chắc?
– Em biết.
– Vậy nên tao mới bảo mày cái gì cố được thì cố,nếu thấy không hợp nên bỏ đi.
– Em biết rồi, cái này để sau đi, chị có đặt bánh không để đi lấy.
– Không, mày biết thừa tính nó ghét đồ ngọt rồi còn gì.
– Vẫn ở nhà cũ à.
– Ử, đem xe qua bar để vào lấy xe máy đi, tao dặn bọn nó mấy việc.
– Ừ.
Sau nửa tiếng luồn lách, hai chị em nó cũng dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ trong ngõ, nhà này chị Hương mới mua, cũng gom góp và vay mượn thêm của anh em bạn bè.
– Đến rồi à – Chị Hương mặc bộ đồ ở nhà chạy ra mở cổng.
– Hôm nay vẫn hai đứa tao làm khách à?
– Mày lạ gì tính tao nữa, không có mày nhắc sợ tao quên rồi.
– Chúc mừng sinh nhật chị – nó đưa túi quà chị nó vừa dúi vào tay nó lúc ở bar cho chị Hương.
– Mày biết chị không thích rồi còn vẽ chuyện ra à.
– Vẫn phải có cho đủ nghi thức chứ, nó cười trừ.
– Vào nhà đi.
Nó dắt xe vào nhà, nhìn vào phòng bếp thấy có bàn tiệc bày sẵn, có lẽ do chị Hương nấu sẵn, chị nấu ăn khá ngon, nếu so trình độ của nó ở mức ăn không chết thì chị Hương chắc phải vào mức đầu bếp chuyên nghiệp.
– Tao có lộc ăn rồi – con chị nó vào bếp réo lên.
– Mày vẫn như con dở hơi đấy, uống rượu gì.
– Mày biết uống rượu từ bao giờ thế, lấy rượu gì uống không chết là được.
– Uống vang nhé.
Chị Hương lấy ba cái ly và chai rượu vang Pháp, nó đoán lờ mờ là thế ( Thực ra cái này em cũng chả biết và chả nhớ, chỉ nhớ là có uống rượu vang, nói ra cho các chi tiết nó rõ ràng). Mở rượu xong, chị rót đầy ba cốc.
– Chúc mừng sinh nhật – Tiếng chạm ly vang lên.
– Dạo này thế nào rồi? – Chị Hương hỏi nó.
– Vẫn vậy, công việc vẫn như cũ chị à.
– Trông em già hơn nhỉ?
– Chắc dạo này bận lo nhiều việc.
– Ừ, hôm nào rảnh đi chơi với chị nhé.
– Vâng.
Cả buổi, chủ yếu là chị nó nói chuyện với chị Hương nhiều, cả ba người đều tránh nói về chuyện trước kia của nó với chị Hương, cũng không hỏi nhau về đời sống tình cảm, điều này thành quy luật giữa ba người khi nói chuyện.
– Alo cháu nghe ạ – Gần lúc về, chị nó nhận điện thoại
– Vâng .
– Vâng, cháu hiểu.
– Vâng, cháu bảo lại ạ.
– Cháu biết rồi, quán cháu không có loại đấy đâu.
– Vâng, để cháu gọi cho chúng nó kiểm tra lại.
Con chị cúp máy, quay sang bảo nó.
– Mày gọi nhanh cho thằng Cò, có chuyện rồi…
Tạm biệt chị Hương, nó với con chị dắt xe phi như bay ra khỏi nhà chị
– Có chuyện gì chị nói em xem nào.
– Mày gọi thằng Cò nhanh đi, bảo nó kiểm tra thật kĩ, có hàng cấm tẩu ngay đi, tự dưng đêm nay sự có lệnh ra quân khám, nó đang về chỗ mình, may ” Chú ” nghe được mới thông báo cho tao.
– Bình thường phải 1, 2 ngày trước có tin rồi mà, sao hôm nay vội thế?
– Không biết, gọi nhanh đi, nhỡ làm sao thì sập quán.
Nó rút điện thoại, bấm số thằng Cò.
– Alo.
– Cò à?
– Em đây.
– Nghe anh nói này, đêm nay có sự đi lùng hàng cấm, bar mình thuộc diện bị khám rồi, bây giờ mày bảo bọn DJ tắt nhạc đi, đổi nhạc khác, bảo chúng nó kiểm tra kĩ xem có đứa nào mang hàng vào không, nhất là bọn khách lạ, mất lòng chúng nó cũng được, rượu mà không có hóa đơn cũng cất hết đi nhé, đồ đạc cất đi, làm càng nhanh càng tốt, có gì gọi ngay cho anh, anh đang ở cùng với chị Hiền nên mày không cần báo lại bà ấy.
– Vâng.
Nó cúp mày, quay sang hỏi con chị
– Bây giờ về bar không hay về thẳng nhà.
– Về nhà đi, mọi việc ở bar có bọn nó xử lý rồi, mình sang càng rối thêm, mà tao sợ có đứa nào nhắm vào mày.
– Thằng Tuấn?
– Tạm thời chưa kết luận được cái gì, cũng có thể bọn cạnh tranh làm ăn không biết chừng, bây giờ cứ phải theo dõi và xử lý tình hình đã.
– Ừ.
– Mà bọn thằng béo dạo này sao rồi, bảo chúng nó đừng có vội, cứ ở nhà đi đã, vụ kia cũng chưa có tin gì chính xác nên đừng manh động.
– Chúng nó vẫn ở nhà, chưa có làm gì, vài đứa về quê rồi, thằng Béo thì đi Ninh bình chơi rồi, em dặn chúng nó rồi, không phải lo.
– Dạo này tao cứ hay nóng ruột, chả biết sao nữa, mày bảo chúng nó làm việc cẩn thận với giữ mình đấy.
– Em biết rồi, đừng nghĩ lung tung.
…