Phần 42
Nó ôm Trang chạy một mạch, chạy khoảng 200m, nó thấy con xe nó đỗ bên đường không đèn đóm, nhìn mờ mờ thấy phần đuôi móp méo khá nặng, đèn hậu vớ nát, nhưng lúc này không phải lúc quan tâm đến điều đó,
Nó gõ vào kính, thằng béo mở cửa xe chạy ra,
– Xong rồi à,
– Ừ – nó đặt Trang vào hàng ghế sau, đầu em gác lên đùi nó – lái xe chạy nhanh đi.
– Em biết rồi, ở lại càng lâu càng nguy hiểm – thằng béo nổ máy, chiếc xe lao vọt đi về 1 hướng khác.
– Sao lại đi đường này? – nó hỏi.
– Tách hướng, bọn kia về đường cũ, đường này hơi xấu nhưng an toàn, mình đi xe nên khó chạy lắm.
– Nó quan hệ rộng thế à, đêm mà vẫn điều được người.
– Ừ – Thằng béo hạ kính, châm lửa đốt thuốc.
– Anh không biết chứ em theo nó cả tháng trời, thằng này có quan hệ khủng đấy, xã hội đen xã hội đỏ gì cũng có mặt nó, nếu mình dính đến nó cũng lằng nhằng mà chưa chắc ăn được, thế nên đêm nay em mới cẩn thận để cố tránh án, nó cũng biết thừa là mình làm nhưng mình cố để nó không nắm được thóp là được.
– Ừ.
Nó ngả đầu ra sau ghế, khẽ vuốt những lọn tóc vương trên mặt Trang, trông em ngủ lúc này thật bình yên, nó khẽ thở dài, nếu hôm nay nó không cho thằng béo theo thằng Tuấn thì có lẽ nó sẽ ân hận cả đời mất. Không biết ngày mai tỉnh dậy, nó sẽ phải đối mặt với em thế nào đây.
– À này béo, hai cái thằng nhà lão A mà anh bảo chú theo chúng nó đâu rồi, sao đêm nay không thấy.
– Em cho nghỉ lâu rồi, thằng Tuấn nó cũng không cho chúng nó đi theo anh nữa, mà nó làm cũng vướng mắt em cho nó nghỉ luôn.
– Ừ, dù sao tối nay cũng cảm ơn chú.
– Ơn huệ đéo gì, anh dạo này lịch sự thế, ngày xưa không có anh chắc bây giờ em vẫn là thằng culi bên Long Biên, mà chuyện đêm nay đã xong đâu mà anh cảm ơn sớm thế, tí khéo lại lên khám cả lũ – Thằng béo nhe răng cười hềnh hệch.
Lấy bao thuốc đốt 1 điếu, thằng béo nói khiến nó nhớ lại ngày xưa, cái thời mà nó mới vào làm chân bảo vệ ở bar theo con chị nó, gọi là bảo vệ chứ thời đấy nó cũng đâm thuê chém mướn, cũng dẹp bãi, cũng có đội, cũng làm những ngành liên quan tới mặt trái của xã hội, cũng có những người anh em bạn bè, tuy không đến nỗi vào sinh ra tử nhưng cũng có những lần cởi quần, xé áo băng bó cho nhau, những đêm túc trực bên phòng cấp cứu nếu có đứa nào đó bị làm sao.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là sự bồng bột, cái máu nóng của tuổi trẻ, cuộc sống đó không hề thực tế, đó chỉ là do những thứ lợi ích nhất thời, những ảo tưởng vinh quang mà chúng nó tự nghĩ ra, tự ca tụng lẫn nhau. Nó, thằng cò, thằng béo, hay những người bạn bè anh em đã từng một thời hoặc những người mà nó gặp ngay trong đêm nay, có lẽ sẽ có lúc mong muốn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn, đều mong muốn tới sự chấp nhận của xã hội, cuộc sống không bị gắn mác tới những thằng culi, những thằng lưu manh đầu trộm đuôi cướp. Sự bồng bột của tuổi trẻ có khi gây dựng nên thành công, cũng có khi phá hủy cả một con người.
Ngồi suy nghĩ lan man đến lúc đốt hết điếu thuốc, nó thấy ánh đèn loang loáng ánh đèn xe phía trước.
– Đội của mình – thằng béo nó, chân dậm ga vọt lên phía trước.
– Thế nào rồi, ổn cả chứ – nó thò đầu ra cửa hỏi đứa đi xe gần nhất.
– Có một đội vừa đuổi, bọn em chạy đường tắt tránh được, nhưng chắc chúng nó sắp dồn đến rồi, không biết có đội nào nữa không? – một thằng ngồi trên con wave trả lời.
– Ừ, cố gắng chạy, đừng có làm gì bên này, chỗ này đất lạ, không tùy tiện được, vào thành phố sẽ có đội tiếp ứng, nhớ kĩ đấy.
– Vâng.
Nó vừa dứt lời, có tiếng xe máy rồ ga đuổi đằng sau, ánh đèn loang loáng vọng từ xa
– Đm, bọn nó dồn đến rồi.
– Béo vượt lên trên cho anh – nó hét – bọn mày cố gắng vỉa đầu ép đừng cho chúng nó lên, cắt được đuôi càng tốt, cho xe anh rẽ đường khác, chúng mày cố gắng tách đội nhỏ ra chạy cho nhanh.
Thằng béo đạp mạnh ga, chiếc xe vọt lên đầu đoàn, chạy thẳng một mạch, khoảng 4 5km thì trước mặt là 1 ngã ba.
– Ngồi vững nhé, đường này rải đá dăm khá xóc đấy, đường mới làm nên chắc an toàn, đi đường kia xe mình sau đít có viết đâm chúng nó dễ phát hiện.
– Mày có chắc không.
– Lúc em vào thì em cũng đã cố gắng hỏi hết đường rồi, cái khu này đường xá mạng nhện phết, có nhiều đường vắng dễ chạy, để gọi điện bảo bọn kia đã.
Thằng béo gọi điện, theo lời của bọn kia kể lại thì có khoảng 3 đoàn đang đuổi theo, đang cố gắng tách đội để chạy.
– Mẹ, thằng kia lắm người thế, may hôm nay em đi ít, nhiều thì chắc giờ này có vài thằng bỏ xác ở đây rồi – thằng béo rút điếu thuốc lầm bầm chửi.
Nó rút điện thoại ra, bấm số cho chị Hiền.
– Alo.
– Em đây.
– Mày đang ở quán lại chạy đâu đấy.
– Em đang có việc, nói ra lâu lắm, chị bảo bọn thằng có thu xếp đón người ở bên kia cầu nhé, em đang bên Đông Anh, bọn em đang bị dồn, à mà tiện thể nghe ngóng xem đêm nay bên kia có ra quân cắm chốt gì không.
– Mày làm gì mà ban căng thế, được rồi đợi tao.
– Nhanh lên nhé.
Nó cúp mày, thở dài, không tự chủ đốt điều thuốc, đầu óc nó căng như dây đàn.
– Còn bao nhiêu cây về tới Hà Nội.
– 40km theo đường này, em không biết đội kia đi đường nào, nhưng ở đây cái đường dài nhất cũng có 60km về Hà Nội mà đường ngắn nhất là 50km. Lòng vòng mất khoảng chục cây gì đấy.
– Ừ, gọi xem thế nào, cố gắng chạy nhanh, đường này vắng thật nhưng không biết có an toàn không, về thành phố khắc có người đón, cố gắng về đến nơi.
– Vâng.
Thằng béo gọi lần nữa, đội nó đã tách ra được 3 đội khác nhau, vẫn bị đuổi nhưng căn bản là không có nguy hiểm gì
– Alo – nó nghe máy, chị nói gọi.
– Tao không biết mày động vào ai nhưng mà đêm nay biến to rồi, cẩn thận vào, có nhiều đội đang chạy về phía Đông anh đấy, cả hình sự cũng ra quân cắm chốt, chạy về phía bên đấy thấy bảo có lệnh bên trên là có vụ cướp tài sản có quy mô, bọn hình sự đang lùng ác lắm, chúng mày gây ra vụ gì đấy.
– Tí em kể, thế người của mình đến đâu rồi, bọn em cũng khoảng 30 đứa thôi, không nhiều.
– Đang chia nhóm nhỏ chạy sang bên đấy, chốt đầy đường, đi đội đông dễ bị để ý, khoảng 30 phút nữa sang đến nơi, tao cũng nhờ người bên kia cầu rồi, nếu mà không sang kịp vẫn có người giúp, tập trung ở bãi đất gần đấy.
Con chị nói xong địa điểm và đường đi liền cúp máy, thằng béo cũng báo xong địa điểm tập kết cho đội kia.
– Đêm nay nó quyết lùng bằng được rồi, đm chơi lớn đấy, chắc nó phải dùng hết mối quan hệ mất.
– Tự dưng bị mất người với cả bị đánh nên chắc cũng điên, dù sao mình cũng không có dùng hàng, nhưng mình chạy vào nên nó đang chuyển án cướp, cố gắng không bị tóm là tổt nhất.
Thằng béo không nói gì, đạp mạnh ga, xe lắc nhẹ, tiếng đá lạo xạo dưới lốp vọng lên khá ồn dù đã kéo kính.
Mất khoảng gần 1 tiếng thì về đến nơi con chị nó chỉ, đó là bãi đất khá gần sông dưới chân cầu, nó vừa đến thì đội xe cũng vừa về kịp.
– Sao lâu thế, xe làm sao tan nát thế này, con Trang làm sao đấy? – con chị nó mở cửa hỏi – Bọn kia nó có đuổi kịp không?
– Đừng nói nhiều, đội đâu mình đâu.
– Kia – con chị chỉ cách đấy 20m có 2 3 con spinter 16 chỗ đang đỗ.
– Đi xe này à.
– Ừ, mầy thằng kia chạy lên xe đi nhanh lên, bảo bọn trên xe xuống đây, đi xe này thì không bị soi, tao bỏ tiền ra thuê rồi đấy, có thằng nào có dính máu me hay có đồ đạc gì vứt hết đi nhé.
– Xe chị đâu, nhanh lên – nó bế em ra khỏi xe.
– Con altis kia, bế nó sang nhanh lên tao còn có chuyện.
Đặt em nằm vào hàng ghế sau sang nó quay lại, đội tiếp ứng đã ổn định
– Bây giờ 1 đội nhỏ mở đường với dò chốt, bọn 16 chỗ theo sau, tao sẽ sau cùng, 1 đội ở lại đợi 1 lúc nữa hẵng đi, nếu có đồ vứt hết cho tao không được mang, rõ chưa – con chị nó ra lệnh điều khiển.
– Vâng.
– Thằng béo đi theo sau xe chị, mày sang bên kia tìm luôn 1 xưởng nào đấy hay chỗ nào đấy an toàn ít bị lùng ra ném xe vào, con xe như này ra đường dễ bị để ý lắm, mà thằng nào lái mà làm nó thế này đấy, thôi đi đi, chuyện gì thì qua đêm nay đã rồi nói với tính sau.
– Em biết rồi.
Đội xe lẳng lặng ra ngoài bãi, nó theo đoàn chạy về hướng Hà Nội, một đội ở lại, cuộc trốn chạy vẫn diễn ra, đêm nay Hà Nội không bình lặng