Phần 19
Tối, công việc và chỗ ngồi của nó vẫn thế, chẳng có gì đổi cả, cái cốc rượu lâu lâu nó mới nhấp môi như đứa con gái lần đầu uống rượu, để đấy cho vui thôi, dưới sàn các con giời đang nhảy nhót tưng bừng thoát khỏi cái bể khổ này.
Tiệc nào cũng phải tan, đến khi cặp đôi cuối cùng dìu nhau ra cửa nó gọi mấy đứa nhân viên mà nó quen mặt lại.
– Này mấy đứa, dọn dẹp xong ở lại anh bảo cái này.
– Cái gì anh ơi?
– Anh nhờ mấy đứa tý việc.
– Việc gì thế?
– Anh chuẩn bị sinh nhật cho người yêu, tổ chức tại bar, anh nhờ chúng mày khâu trang trí ấy.
– Còn bao nhiêu hôm nữa anh?
– Chục, hơn chục hôm gì đấy.
– Thế thì đóng cửa quán mà trang trí à?
– Không, chuẩn bị chỗ khác, trang trí mỗi hôm đấy thôi.
– Vâng, thế bao giờ làm.
– Sáng mai có mặt nhà chị Hiền, chả cần sớm lắm đâu, về nghỉ ngơi đi thì phân công tiếp.
– Mà người yêu anh là ai đấy? – Một thằng to con đứng ra hỏi, thằng này tên là Tân.
– Bí mật.
– Hay cái chị hôm đến đây xong bắt anh dẫn về đấy.
– Chuẩn mẹ rồi.
– Thế mà cũng yêu nhau được nhỉ.
– v… v…
– Thế chúng mày có muốn về ngủ không nào? – Nó gắt lên.
Về tới nhà, gọi một cuộc cho chị nó, nó biết bà này chưa bao giờ ngủ sớm hơn nó cả.
– Mẹ mày gọi gì đêm hôm đấy?
– Mai cho em mượn cái nhà, mà không, mượn hẳn chục hôm đi
– Mượn để mày cắm đi đánh lô à?
– Chị dở à, em có việc.
– Việc gì?
– Em nhờ mấy đứa trong nhân viên chuẩn bị sinh nhật Trang ở nhà chị.
– Sao không làm nhà mày, để chúng nó phá nhà tao.
– Em muốn cho Trang bất ngờ.
– Hô hô, bất ngờ – Con chị nó cười sằng sặc – Mai bảo bọn nó đến, không sớm quá cũng đừng muộn, mà tốt nhất 9h đi, tao thích số chín mà.
– Được rồi, em bảo chúng nó rồi nhưng quên không bảo giờ, mai nó đến sớm đừng kêu em.
Tút…tút….tút
Ném cái điện thoại sang 1 bên, nó nằm đấy nhưng chưa ngủ ngay, nó quyết định sẽ thổ lộ vào ngày ấy, từng kế hoạch chuẩn bị đã được vạch sẵn ra trong đầu mà theo nó là hoàn mĩ nhất.
Sáng sớm hôm sau, 7 rưỡi sáng cái chuông điện thoại kêu inh ỏi, hối hận vì đã không để im lặng.
– Alo.
– Lô cái tô, mày làm đéo gì mà để bọn nó hành quân nhà tao 7h sáng thế.
– Có ảnh hưởng việc chị phá giấc ngủ của em không?
– Mày cứ ảnh hưởng đi, cho nửa tiếng để sang, quá 1 phút tao đuổi 1 đứa về.
– Cứ việc – Nó cúp máy cái rụp.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ăn bát mì, cò cưa mãi cũng mất 45 phút, nó xách con wave thần thánh chạy ra khỏi nhà, đến nơi thì thấy con chị đứng ở cổng như gái đợi chồng về nhà.
– Muộn 15 phút nhé – Con chị lườm nó sắc lẹm rồi nguây nguẩy mông vào nhà, bỏ lại nó đứng ngẩn ngơ giữa cổng.
Hò hét, hô hào, gào thét đủ các kiểu thì cuối cùng cái lũ giặc giời kia cũng nghe theo sự phân công đi mua đồ, nó cũng lượn lòng vòng quanh mấy khu chợ đầu mối, mấy cái cửa hàng bán đồ trang trí mà con chị nó không biết moi móc đâu ra được, và mấy cái lần lòng vòng ấy thịt mất của nó 1 củ tiền xăng ( xót vãi)
Cuối cùng cũng có mặt tập trung đông đủ lúc 1h, nhà chị nó.
– Xem nào, bóng này, ruy băng này, mũ này, nơ này, pháo giấy này, pháo sáng này… – Nó ngồi xổm đếm cái đống đồ lỉnh kỉnh trong mấy cái túi bóng to mà sáng nay bọn kia tha lôi về.
– Anh ơi em đói.
– Ăn cơm đã anh ơi, lượn lờ hết mẹ bát phở sáng rồi.
Chấm dứt công cuộc biểu tình bằng bữa tiệc xa hoa ở quán cơm rang phở bò gần nhà chị nó, bà chủ quán thấy chục mạng nam nữ ngồi ăn như lũ thiếu đói bên châu Phi thì mặt nghệt ra vì đéo biết lũ này thác loạn tập thể ở đâu về.
Hết cái công cuộc ăn chơi sa hoa quan trọng của đời người cả lũ lết xác về nhà chị nó lấy xe cộ về, hôm nay hành xác nhau đủ rồi.
Mấy ngày hôm sau công việc của nó là nhàn nhã chạy quanh cái bar, cửa hàng và sang bên nhà chị nó. Nhà nó mấy hôm cũng chả buồn về, cơ bản là chuẩn bị mấy cái này quá lắm việc và lỉnh kỉnh. Bơm bóng, tết bóng, tết ruy băng, làm mũ… Cả ngày nó chỉ quẩn quanh với mấy cái việc đấy và cười một mình đến nỗi con chị nó phát bực.
– Mẹ, về nhà là gặp cái thằng dở người, mày không cười thì mày chết được đấy à.
– Kệ em, liên quan tiền ăn sáng của chị à?
– Gớm, sức mạnh tình yêu có khác.
– Có con dở người nào hồi trước được người yêu nhắn tin chúc sinh nhật đúng 12h rồi ngồi ôm cái điện thoại cả đêm đến 4h sáng đây.
– Mẹ thằng kia mày đứng lại cho tao.
Không làm thì nó thấy đơn giản còn làm rồi mới thấy khó, vì bar nó không thể đóng cửa nửa tháng để cho nó trang trí được nên tối nào cũng phải đo đạc và đem về nhà chị làm. Mấy hôm nay nó cũng không gặp em, cũng không thấy em gọi điện cho nó nữa. Nó cũng cắt liên lạc để tạo cho em sự bất ngờ.
Cuối cùng còn có 1 ngày nữa thì cũng đến sinh nhật em, sau khi đặt bánh đặt hoa xong, đang tính về nhà làm giấc với cái giường thân yêu thì lại có người gọi.
– Anh yêu đang ở đâu đấy – Tiếng Quỳnh lanh lảnh trong điện thoại.
– Anh vừa đi đặt bánh với hoa xong.
– Khiếp, có Trang cái là vứt em vào xó ngay được ý, kinh quá thôi.
– Ai dám vứt em, mà có dám cũng có vứt được đi đâu đâu.
– Ý anh là muốn đuổi người ta đi hả?
– Anh nói thế thôi chứ ai dám đuổi em.
– Thôi, không phét nữa, thế chuẩn bị cho Trang nửa tháng thì có cho em 1 bữa được không?
– Tùy em, nếu em trả anh sẵn sàng hoan nghênh và cống hiến vì em.
– Cái thói ki bo chết cũng chả bỏ, cho anh 15 phút qua Vincom Bà Triệu đón em chuộc tội.
20 phút sau thì nó thấy Quỳnh đứng trước Vincom, váy ngắn với áo khoác dài, Quỳnh thật sự rất quấn hút, em có phong thái của cô gái hiểu đời thành thục chứ không ngây thơ như Trang.
– Muộn 5 phút nhé – Quỳnh vừa mở cửa xe vừa làu bàu.
– Hà Nội vội sao được em.
– Em ứ biết, ăn xong phải đưa em đi uống cafe cơ – Quỳnh bấu tay nó nhõng nhẽo.
– Ừ thì đi.
Ăn uống xong xuôi thì hai đứa cũng yên vị ở một quán cafe teen teen ở Tôn Thất Tùng, trước mặt là hai ly capuchino nóng hổi, nó thì không thích cái thể loại cà phê này vì quá béo, do Quỳnh mè nheo nhõng nhẽo đành miễn cưỡng uống.
– Nào nào trình bày công sức nửa tháng qua em nghe nào – Quỳnh xoay xoay ly cà phê trong tay.
– Có cái gì đâu mà chuẩn bị.
– Thế anh tổ chức ở đâu đấy.
– Bar nhà luôn, mai nhà anh đóng cửa.
– Ôi, thế hôm nào sinh nhật cưng tổ chức cho em như thế nhé – Quỳnh nhếch môi cười, cái nụ cười quyến rũ chết người.
– Tùy em thôi, nếu em muốn anh sẵng sàng hi sinh đi theo tiếng gọi của tổ quốc.
– Khiếp, kinh quá, ngồi sát lại đây em bảo.
– Cái gì.
Quỳnh bất chợt vươn người phía đằng trước, hai tay ôm đầu nó, nó chưa kịp làm gì thì thấy một vật ấm ấm quét qua vành môi nó:
– Xin lỗi nhé, có bơ dính ở trên mép anh mà em lười lấy giấy ăn.
– À, ờ, ừ không sao – Nó lúng túng, mặt nó lúc này đỏ rần, máu dồn lên mặt với vận tốc ánh sáng, lần thứ hai nó ngại trước con gái.
– Hahaha, mặt anh đỏ kìa – Quỳnh ôm bụng cười nắc nẻ – Thế hóa ra anh là trai ngoan à?
– Không phải, còn lâu nhé.
– Thế nói cho em biết anh ngủ được bao nhiêu người rồi – Quỳnh vươn người, môi em kề sát tai nó thủ thỉ.
– Anh không biết – Tự dưng bị hỏi câu tế nhị vào cái tình huống đang xấu hổ này, nó không biết trả lời sao, mặt nó lúc này cũng phải giống quả gấc.
– Thôi em không làm khó anh nữa, tha cho nhau đấy.
Tiếng chuông điện thoại reo, nó thầm cảm ơn ai đó đã gọi cho nó chấm dứt tình huống này
– Alo.
– Anh đang đâu vậy – Giọng Trang nặng nề trong đầu dây.
– Anh đang uống cafe với bạn.
– Bạn nào vậy anh.
– Bạn anh? Mà em hỏi vậy làm gì – Nó cảm thấy hơi khó hiểu, bình thường Trang sẽ không quan tâm nó làm gì, đi với ai.
– Chắc quan trọng với anh lắm nhỉ, em tưởng hơn mức bạn bè cơ.
– Em nói cái gì vậy, anh không hiểu?
– Anh không hiểu? Anh không hiểu em hay không hiểu tình cảm của em dành cho anh, hay anh không hiểu mối quan hệ của anh và Quỳnh là gì? Cũng đúng thôi, đằng nào em cũng đâu là gì đâu mà anh phải hiểu, anh với Quỳnh hợp hơn em đấy – Lời nói của Trang bắt đầu lộn xộn, nó nghe thấy sự kích động của Trang qua đầu dây.
– Em làm sao vậy Trang, em cho anh lời giải thích được không?
– Giải thích cái gì? Giải thích cái gì nữa, sao anh không tự mình giải thích đi? Giải thích việc hai người hôn nhau trong quán cafe, giải thích cái hành động tình tứ của anh với Quỳnh đi, giải thích việc hai người đùa giỡn em đi, anh coi em là con ngốc hả – Trang hét lên.
– Em đang đâu vậy, anh cần gặp em, có lẽ em đã hiểu nhầm rồi.
– Mắt em không mù, không cận, mắt em nhìn thấy anh cho là hiểu lầm sao, anh quay ra cửa đi.
Nó chạy vội ra cửa, Trang đang ngồi trên con Sh trắng, một tay em đang nghe điện thoại, tay còn lại đang gạt nước mắt trên khuôn mặt em.
– Trang, Trang… – Nó chạy nhanh hết mức về phía em.
– Anh cút đi, em ghét anh – Trang hét lên rồi ném cái điện thoại về phía nó và phóng vụt đi.
– Trang, nghe anh nói, Trang…