Phần 18
Đang vẩn vơ thì lại có tiếng chuông điện thoại, với tay lấy cái iphone ở cạnh, “Quỳnh đang gọi”
– Anh yêu đang làm gì đấy ? – giọng Quỳnh ngọt sớt trong cái điện thoại.
Dạo này nó và Quỳnh đã thân hơn, đi chơi nhiều hơn với nhau, với cái tính cách khá bạo dạn của Quỳnh thì cái việc trêu đùa kiểu này nằm trong mức nó cho là chấp nhận được.
– Đang nằm nhớ em yêu – Nó cũng dùng cái giọng cợt nhả đáp lại.
– Khiếp – Quỳnh cười khanh khách trong điện thoại – Tưởng nằm bẹp nhớ Trang chứ, em mà có phúc đấy à?
– Nếu anh muốn nhớ cả hai thì sao?
– Tùy trình anh? Em sẵn sằng thôi còn Trang chưa biết đâu được?
– Thế em gọi muốn gì đây?
– Anh biết bây giờ mấy giờ không xem hộ em cái, dân bản không biết xem đồng hồ thành phố.
– 11h15 em ơi.
– Trưa rồi mà không biết mời em đi ăn trưa à?
– Bản anh giờ này đang trên nương cấy ngô, không biết ăn trưa là gì?
– Thôi ăn với em đi.
– Ai mời?
– Em mời? Đàn ông chả gă lăng với người đẹp gì cả, biết bao thằng muốn mời em ăn cơm không?
– Ga lăng lấy gì nuôi vợ con hả em?
– Người yêu chả có còn bày đặt vợ con? Mà thôi ra XXX đón em đi, đánh xe ra nhé, hôm nay chả hiểu sao sáng ấm mà trưa lại lành lạnh.
– Ừ, đợi anh tí.
Lấy chìa khóa xe, xuống tầng dưới.
– Bà tự nấu ăn trưa nhé, em đi ăn với bạn tí.
– Bạn nào? Mày đi ai nấu cơm tao ăn – Con chị hét trong bếp vọng ra.
– Tự túc đi, thế nhé.
– Cmm ăn mảnh.
Đánh xe ra khỏi nhà, gặp Quỳnh bây giờ cũng tốt thôi, nó muốn hỏi Quỳnh về em để tổ chức một tiệc sinh nhật thật hoàn hảo cho em…
Lòng vòng quanh cái Hà Nội thì Quỳnh cũng chỉ nó vào quán cơm gà bên Đào Duy Từ ( Bác nào ở Hà Nội chắc biết quán này, 35k 1 suất )
– Em thích vòng vèo gớm nhỉ – Nó hỏi sau khi ấm đít trong quán.
– Anh bảo em chọn mà, chả ga lăng gì cả – Quỳnh cười tươi như hoa.
– Ga lăng là mất xăng em ạ, bố mẹ bán ngô lúa trên bản mới đổi được xăng đấy.
– Khiếp, mán quá đấy ông ạ. Mà gọi em ra đây làm cái gì thế, nhớ quá à.
– Chắc là do thế rồi, mà anh nhớ là em gọi anh trước cơ mà nhỉ.
– Sao em không nhớ nhỉ? Có bí mật cho anh, mà không đúng, quà mới phải, đặc biệt nhé.
– Sao nghe quảng cáo giống đa cấp nhờ.
– Anh này, em có ý thật đấy?
– Thế cái quà cô nói cho anh là cái gì vậy?
– 15 ngày nữa là sinh nhật của Trang? Báo cho anh mừng nhé – Quỳnh hớn hở nói.
– Cái này hình như anh biết trước khi em gọi rồi cô ạ.
– Vậy à, em cứ tưởng anh chưa biết cơ – Quỳnh xị cái mặt xuống nhìn rất hay.
– Thế thì giúp anh chuẩn bị cũng được, hê hê.
Ăn uống chán chê ra tới cửa thì Quỳnh níu tay nó, hỏi:
– Chiều anh có bận gì không?
– Bận thì nhiều lắm, cơ bản là bận đi với người đẹp.
– Ai cơ?
– Thế ý em là em không đẹp à?
– Cái anh này, mà có rảnh không đấy?
– Có, sao em.
– Rủ anh đi mua ít đồ.
– Ừ thì đi.
Phụ nữ luôn có khát vọng làm đẹp và người đàn ông lịch lãm luôn phải thỏa mãn với yêu cầu đó. Nó xin đồng ý với câu đầu tiên và cũng muốn cho viên gạch vào mồm thằng nào nói cái vế thứ hai. Nó thà không làm đàn ông lịch lãm còn hơn là loanh quanh xách đồ cho Quỳnh khắp mấy cái shop quần áo với hàng tá câu hỏi lặp đi lặp lại như một cái máy.
– Anh xem có đẹp không
– Đẹp không anh?
– Em mặc đẹp không?
– Anh thấy có đẹp không?
Và cái biện pháp muôn thủa của những thằng đàn ông là ừ đại cho nó qua, nhưng mà nếu ‘Ừ ” quá nhanh hoặc quá chậm hay không kèm mấy câu như “em đẹp lắm” , hay “hợp với em” thì lại nhận được hàng tá câu như sau:
– Anh chẳng nhìn gì cả
– Đi với em chán lắm à?
– Đi với anh chả thú vị gì cả
– v…v…
Nói chung là số thằng đàn ông cái khổ nhất và cái sợ nhất là đi mua sắm với gái.
Em nó hành xác tới tận hơn 3h chiều thì cho về tới nhà, chào nhau qua cái hôn gió và cái nháy mắt của Quỳnh.
Về tới nhà con chị đang ngồi xem tivi bỗng quay sang hằm hằm nhìn phát sợ.
– Đi đâu về đấy?
– Đi chơi với bạn.
– Mày đi ăn với ai mà từ 11 rưỡi tới 3h rưỡi thế, ăn cơm hay ” thịt” nhau.
– Ui dời, lần đầu tiên chị hỏi em lạ thế đấy.
– Đi với hả – Con chị nheo nheo mắt nhìn nó.
– Ừ.
– Ai đấy.
– Bạn Trang.
– Mày định hoa thơm oánh cả cụm à?
– Điên à? Ai làm thế?
– Xinh không, ngọt nước không, điện máy thế nào.
– Xinh, mặt tiền đẹp, xôi thịt đầy đủ, gầm cao máy thoáng, hết chưa em còn lên tầng ngủ phát tối đi làm.
– Ờ, cái quán cầm đồ dạo này thế nào?
– Vẫn tốt, lãi thu đều, chưa đứa nào dám bùng – Nó vừa leo cái cầu thang vừa nói.
– Mày cẩn thận với cái con bạn Trang đấy, không phải tao không biết gì đâu, Trang với mày ra sao thì mày hiểu rõ nó nhất – Tiếng con chị vọng từ tầng 1 lên.
– Em biết rồi.
” Nghĩ sao mà bảo nó với Quỳnh có gì được, chị nó dạo này suy nghĩ xa quá rồi ” – Nó cười thầm trong bụng.