Phần 12
Nó vội rút con điện thoại ra bấm số thằng Béo ( thằng này em họ thằng Cò, cùng đội nhà nó, ở đầu ngõ luôn )
– Anh gọi em gì đấy?
– Mày ra cái ngõ tắt đi, chặn hai đầu, anh mày bị úp rồi.
– Ai úp anh?
– Đéo biết, nhanh lên…
“Cốp…”
Nó có cảm giác 1 cái tuýp đã chào hỏi đầu nó rồi, tay lái nó loạng choạng gần đổ.
“Vút”
Tiếng cái tuýp xé gió trong không khí, nó may mắn cúi xuống tránh được nhưng đời thì đéo như mơ, 2 xe bốn thằng trong khi nó chỉ có 1, và kể cả có võ thì 1 cân hai đã là chật vật chứ đừng nói tới 4 cháu mang hàng, giá như nó là iron man hay batman thì đời sẽ khác.
Lại 1 cái tuýp vào lưng, đau nhói, lần này xe nó đổ, nó nằm vật ra, hai tay đã có hai đường xước dài, nó chỉ kịp ôm đầu trước trận mưa đòn, từng đợt tuýp nước vụt xuống lưng, đầu, hai tay của nó. Nó thấy vùng bụng mình bị 1 cái gì đó lạnh lẽo xuyên qua, đau nhói và rát bỏng, tiếng hô hào của đội thằng Béo kịp lọt vào tai trước khi nó ngất đi.
Nó tỉnh dậy khi cái mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nó đầu tiên, mắt nó mở ra, ánh sáng bóng đèn chói vào mắt nó, dụi dụi mấy cái, nhìn quanh thì thấy nó nằm cùng với những người khác trong phòng, ngáo ngơ 1 lúc thì thấy con chị nó vào.
– Tỉnh rồi à, nằm im đấy, mày còn yếu lắm.
– Em nằm lâu chưa.
– Hai ngày rồi.
– Làm éo gì lâu thế?
– Không biết, chấn thương nhẹ vùng đầu, vùng bụng bị đâm mạnh.
– Cũng không nặng lắm nhỉ – Nó nhìn xuống bụng nó, 1 lớp gạch trắng đã quấn gọn gàng.
– Mày có biết ai úp không?
– Em không biết? Đang về thì ăn úp.
– Có thù oán với thằng nào không?
– Thù có mà đầy, nhưng chả biết ai, à mà hôm đấy em gọi bọn thằng béo, để em xem nó biết thằng nào không – Vừa nói nó vừa bấm số thằng béo.
– Béo à, anh đây, hôm đấy bọn nào ăn anh chú biết không?
– Lão A khu X anh ạ. ( cái này khá nhạy cảm nên em xin giấu tên)
– Ờ, anh biết rồi, mấy nữa anh ra, chú không cần đem nó vào đâu, ầm om lên không tốt, cứ cắt vài thằng đi theo để nó không trốn là được.
Cúp máy xong, nó trả lời con chị đang nhìn chằm chằm vào mặt nó
– 2 thằng nhà lão A khu X.
– Ơ mẹ lão già này chơi tao à, trước gặp còn chào hỏi tao khúm núm lại chơi em tao, chú cháu đéo gì thằng già này.
– Cứ từ từ, biết đâu chúng nó đi đánh lẻ thì sao, đội nhà mình thỉnh thoảng còn đi đấy mà.
– Nếu là đánh lẻ thì thôi, nếu mà nó chỉ đạo thì hai cái quán hát của nó không xong đâu, đcm.
– Thôi nào, bây giờ mấy thằng úp em có chạy được đâu, đợi em ra hỏi rõ là được.
– Chăm sóc chúng nó chưa.
– Chưa, hỏi xong thì chân với tay chúng nó cũng không lành lặn được đâu.
– Ờ. Mày nghỉ đi.
– Có ai biết em vào đây không?
– Có, tao với con Trang.
– Mẹ em?
– Yên tâm, mày đã chết éo đâu mà bà ấy phải ra mặt, tao lại không chăm nổi 1 thăng như mày.
– Cứ như mẹ trẻ ý nhỉ?
– Ờ, đớp gì không tao mua.
– Cho bát phở ăn đỡ nhạt mồm cái, mua thêm quẩy nhé, mà quán nào nước dùng ngon ngon ý.
– Đm, mày là thằng bệnh hay là vua con đấy?
– Thằng bệnh – Nó cười hì hì – Thôi lướt đi.
Con chị ra khỏi phòng bệnh, nó nhìn quanh quất cái phòng nó nằm, hình như phòng yêu cầu, vì có 5 giường bệnh, có 2 ông tầm tuổi trung niên, 2 đứa con gái xinh xinh, với cả nó là 5 người.
Lấy con iphone thần thánh ra lên mạng, may hôm đấy ngã máy không làm sao, không lại mất cả đống tiền oan. Lên Tuoi69.Com đọc truyện chứ chẳng dám xem phim.
Được 5 phút sau thấy cửa mở ra, khuôn mặt Trang thò vào phòng nhìn lén lút hơn ăn trộm, con bé sau khi xác định thằng nó cần tìm đang nằm chềnh ềnh trên giường và nghịch điện thoại thì mới lon ton lại gần:
– Anh tỉnh rồi à?
– Thế đến xin xỏ gì?
– Em xin anh cái gì đâu – Con bé chu mỏ ra – Vào thăm anh thôi mà.
– Ối giời, vào thăm cơ đấy, có túi hoa quả đấy, gọt đi tao ăn với.
– Em là osin của anh à?
– Sao mày bảo vào thăm?
– Thăm không có nghĩa là osin nhé.
– Người yêu tao toàn thế.
Nói xong, nó lại chạnh lòng, trước kia lúc học cấp 3 nó đánh nhau nhiều hơn đi học, mỗi lần vào viện là mỗi lần em chăm sóc cho nó.
– Thế anh làm người yêu em nhé?
– Làm cũng được, nhưng mà tao thiệt thân là chuyện nhỏ, mất danh dự và sự gìn giữ hai mấy năm cho mày mới là chuyện lớn.
– Nghe anh nói oan ức quá nhỉ?
– Chả đúng, làm người yêu một con đao đần như mày chả mất hết danh dự của tao.
– Anh nói ai đao đần đấy, có tin em đánh chết anh luôn không?
– Mày định hấp tao á – Hai tay ôm ngực – Đắng lòng quá, gìn giữ bao nhiêu năm rồi bị 1 con báo mẹ nó hấp xong giết.
– Anh….. Em không nói chuyện với anh nữa, em gọt táo ăn đây – Con bé phụng phịu quay mặt đi.
– Hi hi, anh đẹp trai ơi – Một con bé xinh xinh đầu quấn băng nhìn ngộ ngộ gọi nó.
– Chả dám, thưa chị xinh gái.
– Anh này, em mới có 20 thôi mà già thế à?
– À anh nhầm, có tâm sự gì cần nói tổng đài tư vấn tình yêu xin nghe.
– Nói chuyện với anh vui thật đấy, nhưng có vẻ người yêu anh giận rồi.
– À, osin ấy mà, thuê về dọn nhà với cãi nhau vài câu cho vui.
– Eo xinh thế mà osin á? Người yêu anh chắc xinh lắm nhỉ?
– Bới đâu ra hả em, mà xinh như em anh cũng muốn làm người yêu anh rồi?
– Thôi dỗ chị ấy đi, em chả dám đâu ý – Con bé cười khúc khích quay đi.
Nó quay lại trước khi 1 cơn đau nhói từ cái phần bắp tay truyền lên, mẹ tiên sư lũ con gái thích cấu véo thế không biết, bác nào có cái phương pháp nào áp chế món này dạy em với.
– Ai anh cũng tán tỉnh thế à? – Con bé hằm hằm nhìn nó.
– Không, với những đứa xinh thôi – Nó tỉnh bơ.
– Ý anh là em xấu hả?
– Mày thông minh hơn khi nói chuyện rồi đấy.
– Em muốn giết anh hơn lúc nào hết Cường ạ – Con bé đã bốc hỏa.
Cửa lại mở ra, con chị nó xách cái cặp lồng phở với túi quẩy vào phòng.
– Tưởng bà bay mất xách rồi?
– Theo yêu cầu của mày thì tao phải phi lên Bạch Mai mua cho mày cặp lồng này đấy, mẹ, đớp nhanh khỏi phí công tao.
Nhận cái cặp lồng từ tay chị nó, quay sang cười nhăn nhở với con bé:
– Em gái yêu quý, rất tiếc là anh đã ăn phở, thôi mày cứ gọi táo rồi để đấy anh tráng miệng cũng được, ăn miếng nào cứ tự nhiên nhé.
” Cạch”
Con bé bậm môi bổ quả táo, giờ này nếu có mong ước chắc con bé mong nó là cái quả táo đáng thương trên đĩa kia để bổ đâm chém cho thỏa thích …
Ăn xong được bát phở của con chị quý hóa mua cho, con bé vẫn hằm hằm nhìn nó, con chị thấy căng thẳng như Lào với I Rắc sắp đánh nhau tới nơi nên chạy trước.
– Thôi hai tình yêu ở lại tâm sự nhé, mình về. Ahihihi …
– Biến mịa bà đê.
– Tối nhịn nhé thằng chó.
Con chị lủi luôn, bây giờ còn nó với Trang:
– Ai đánh anh thế?
– Tao biết đâu được ý?
– Em biết là anh biết là ai mà, anh giấu chị đúng không?
– Ơ mày buồn cười vãi ra ý? Tao biết tao đã đào mả thằng kia rồi?
– Em biết là anh đoán ra được rồi, cách làm như thế này chỉ có giống tác phong của anh Quang thôi.
– Sao mày biết rõ thế?
– Trước kia cũng có mấy người xung quanh tán tỉnh em cũng bị anh ấy dằn mặt nhau kiểu này rồi. Anh đặc biệt hơn là đánh nhau gây sự với anh ấy ba bốn lần mới bị anh ấy cho người đánh đấy?
– Nhà thằng kia kinh lắm à? – Hỏi xong chả hiểu sao lại hỏi câu vớ vẩn này.
– Em không biết, nhưng cùng quê em, cũng có tiếng ở quê.
Nó ngẩn người 1 lúc, thằng Quang cũng chỉ là con bé nhắc mới nhớ ra, cái số người có thù oán hay xích mích gây sự thì nó có mọc thêm 2 bàn tay nữa đếm cũng chả nổi một phần, thôi thì cứ ra viện rồi tính, suy nghĩ nhiều cho mau già.