Phần 5
Trước đợt thi cuối, tôi cũng không dám “làm gì” em trừ khi bấn quá là đánh liều chạy ra ôm em hôn chút chít và xoa nắn…qua loa vì sợ ảnh hưởng đến đợt thi cuối, vả lại em cũng…cấm ngặt nên đành cố gắng nén nhịn. Cái trò này đã “ăn” một lần là nó cứ thèm mãi, cũng may đời còn có “quay tay đại pháp” chứ không có thì không biết “xả” nó đi đâu.
Buổi học kèm tiếng Anh đầu tiên tôi bị Chị Hạnh cốc cho đến sưng cả đầu, chỉ vì học trước quên sau, mấy tháng học trên lớp rồi mà chữ nghĩa trong đầu bay đâu sạch bách. Chị đâu có biết rằng giờ bảo tôi tả về chị hoặc viết lại những tưởng tượng của tôi khi xxx với chị thì chắc tôi làm nhanh lắm chứ giờ kiểm tra trình Anh văn của tôi thì có mà kiểm tra…vào mắt. Với lại tôi cũng không dám chắc là cái trò học kèm thế này có hiệu quả hay không khi mà cô giáo vừa xinh, ăn mặc tại gia thì…sexy, còn trò thì….dâm, chả biết rồi sẽ đi đến đâu.
Đấy! như cái hôm học vừa rồi đấy, tôi “đàng hoàng” bao nhiêu thì chị “hở hang” bầy nhiêu! Bả giảng bài cho tôi mà mặc nguyên bộ đồ thun vừa mềm, vừa bó chỉ thiếu từ “mỏng” nữa là đủ, vậy nên chỗ lồi, chỗ lõm cứ bày ra trước mắt tôi, những lúc chị cử động những “khe”, nhừng “rãnh” lại chuyển động theo, may là cổ họng tôi to nên đủ để nuốt kịp nước bọt chứ không thì mất lịch sự chết!
Con bé em ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở tôi đủ điều, chả biết tôi thuê nhầm oshin hay thuê phải quản gia – bà la sát nữa, thương nó đang ở nhà tôi nhàn hạ, giờ về quê gặt lúa vất vả rồi chả biết khi lên đến đây nó có còn tí “thịt” nào không hay lại trở lại gầy trơ xương như những ngày đầu!
Ngày chở Hân đi thi tôi ngồi vạ vật trà đá trước cổng trường thi hóng thiên hạ đưa chuyện mà lo cho em, nghe nói năm nay tỷ lệ “chọi” cao lắm, không biết em có trụ lại được nữa hay không? Biết làm sao được vì:
“Cổng trường đại học cao vời vợi
10 thằng thi độ …9 thằng rơi” mà!
Hai ngày thi rồi cũng trôi qua trong cái thấp thỏm của tôi, gặng mãi em cũng không nói rõ mình làm bài đựoc đến đâu, cơ sự này chắc….
Bỏ mặc những lo toan thi cử ra phía sau vì dù sao cũng qua rồi, có lo lắng cũng chả giải quyết được gì nữa tôi và em cho phép mình được thả ga sau kỳ thi nặng nhọc, ban ngày 2 đứa lang thang quanh thành phố cho em…ngắm đến thoả thuê những công viên, bảo tàng, lăng…vv. Đêm về tôi và em như hai kẻ điên tình quấn lấy nhau cả đêm, tâm lý của em được giải toả nên em như con thiêu thân trong vòng tay tôi. Chúng tôi xoắn lấy nhau hết trên giường lại xuống đất, hết phòng ngủ đến nhà tắm, hết salon phòng khách lại đến nhà bếp! Có những khi em đang nấu ăn món gì đấy tôi từ phía sau vần vò bộ ngực chán chê rồi thúc vào trong em mải miết đê mê đến độ nồi xào khét mù mới hoảng hốt buông nhau ra!
Nhưng rồi những phút giây ấy cũng không kéo dài được mãi. sau hôm thi môn cuối 3 ngày em phải trở về quê, thi xong đâu có thể ở mãi trên thành phố được, ở đó còn có bố mẹ, những đứa em của em…..
Đêm chia tay, chúng tôi làm tình đến quên cả trời đất, trong vòng tay tôi em như tan chảy ra cuồng nhiệt và hoang dại, cùng với những giọt nước mắt của em là cơ man những tinh trùng tôi trút vào trong em, tôi vẫn vũ, nghiến nát – em điên cuồng dâng hiến….
Em đi để lại một khoảng trống khá lớn trong tôi và một lá thư không biết em viết từ lúc nào, tôi sẽ không chép lại cả lá thư ấy ra đây, chỉ xin trích một đoạn:
“….cám ơn anh nhiều lắm! tình yêu không phải là đầu đời nhưng có lẽ là tình yêu cuối cùng của em ạ! Anh sẽ buồn khi đọc những gì em viết, nhưng em tin thời gian và cuộc sống sẽ xoá lấp những điều em đã mang đến cho anh….”
“…..Ở nhà bố mẹ em cũng đã nhận trầu của một người trong làng rồi, em không yêu người ấy, nhưng ở quê chỉ là khi hai gia đình đồng ý thì mọi sự coi như đã rồi. Kỳ thi này cũng là cơ hội cuối cùng của em, em biết sức mình lắm nên chẳng dám hy vọng gì, đừng buồn anh nhé, em không muốn anh phải buồn vì điều ấy đâu!…”
“… Tuy anh không nói ra nhưng em hiểu là anh biết em không còn nguyên vẹn khi đến với anh, ngàn lần xin lỗi anh! Gắng quên em đi, coi nhu đó là một chút thoáng qua trong cuộc đời anh, được không???….”
…..
Ánh mắt ướt uớt, buồn buồn ấy, hương thơm thoang thoảng ấy, cơ thể ấm mềm ấy, giờ không còn hàng ngày hiện hữu trước mắt tôi nữa. Đối với em, tình cảm của tôi có lẽ chưa phải là tình yêu, đúng như em mong muốn, nó chỉ là 1 chút gì đó thoảng qua, nhưng dù sao, em cũng là người con gái lần đầu tiên trong đời tôi quan hệ, dù khi đến với tôi em không còn nguyên vẹn! Nhưng, dù gì thì khi em đi khoảng trống lớn ấy vẫn tồn tại trong tôi – ít nhất là thời điểm này.
Tôi thẫn thờ mất mấy hôm không lấy lại được cân bằng sau chuyện vừa rồi. Bên tôi giờ chỉ có 1 mình, chuyện chẳng thể nói với đám bạn, cũng chẳng thể nói với con bé em, mà nó lại đang tuốt ở quê. Tôi mất tập trung đến độ hôm học kèm tiếng Anh chị Hạnh phải cốc đầu tôi không biết bao nhiêu cái, tôi mặc kệ, không la oai oái như những lần trước làm bà ấy cốc đến đau tay rồi không thèm cốc nữa và đuổi tôi về sớm!
Trong cái cơn chống chếnh vì xa em, tôi ít ở nhà hẳn, sợ ở nhà lại nhớ đến em nên cả ngày cứ loanh quanh mấy quán cafe rồi nốc đến no bụng.
Mới 7 giờ tối Chị Hạnh đã nhắn tin cho tôi:
– Nhóc! ở đâu đấy?
– Em đang ngồi cafe, chị ăn tối chưa?
– Rồi, hôm nay liên hoan với các thầy cô trong bộ môn, nhóc ăn chưa?
– Rồi chị – ( Sáng giờ không ăn gì mà có muốn ăn đếch đâu)
– Ơ…thế không mời chị uống à? Uống tham mặt đầy mụn cho xem.
– Xì! Da mặt em dày như đế dép, mụn nào cho nổi, chờ em tí em qua đón chị!
Dừng xe trước cổng chị đã mở cửa chờ từ lúc nào! Đi với thằng em chứ có phải đi với bồ quái đâu mà Quần shot jean, áo phông bó, cũng son, cũng phấn…thơm lừng!
– Đi đâu chị?
– Ơ hay, vừa bảo uống cafe mà!
– He he, em quên, nào thì cafe, nhưng mà uống vào mặt lên mụn đừng có bảo tại em!
– Vậy thôi! Đi đâu tuỳ em
– … (Tính rủ chị đi nhà nghỉ nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên …)
Tôi chở chị lên phía bờ hồ, chị ngồi sau xe mùi nước hoa nhàn nhạt cứ thốc vào khứu giác tôi mỗi khi dừng đèn đỏ, lúc mới lên xe chị còn ngồi cách xa một chút, sau vài lần phanh đèn đỏ chị ngồi sát rạt vào tôi, hai cái đầu gối và đùi non chị thi thoảng lại cọ nhẹ vào lưng tôi. Đàn bà ai cũng thế thì phải, khi họ ngồi sau xe máy mà mỗi lần muốn nói gì với mình họ phải rướn người lên phía trước nên những lúc như thế ngực chị lại phải cọ nhẹ vào lưng tôi…..mềm ghê!
Hai chị em vào Hồ Gươm xanh gọi mỗi người một ly kem to tướng, lúc đầu chị ngồi quay lưng ra hồ, sau bả chạy tót lại ngồi cạnh tôi vì sợ không ngắm được hồ lúc về đêm…thiệt!
– Lần đầu chị vào đây đấy!
– Em không tin! Thế trước kia hai người chưa vào đây bao giờ à?
– Hai người, hai người nào?
– Chị với anh ấy ấy!
– Điên! chia tay lâu lắm rồi!
Sau câu nói chị ngồi trầm lặng như đang nhớ về dĩ vãng xưa, trong cái trầm lặng ấy, chị kể hết với tôi chuyện yêu đương trước kia của chị, tôn trọng chị tôi im lặng lắng nghe thỉnh thoảng chêm vào một vài câu đồng tình.
Tôi và chị mải mê nói chuyện đến khi đứng dậy đi vê thì đã gần 10 giờ đêm, 2 ly kem đã ăn được phân nửa giờ chỉ còn lõng bõng nước…
Lại đưa chị về, lại một quãng đường, lại những cái va chạm nhẹ nhàng, lại……
RẦM!!!!
Bố khỉ, tôi đang vừa lái vừa mê man tận hưởng cảm giác êm dịu thì 2 thằng mất dạy chắc là ‘tập sự viên tổ Bão đêm” loằng ngoằng xe rồi móc vào xe tôi, cả 2 xe đổ lăn kềnh, tôi văng ra 1 nơi chị văng một nẻo, tôi cuống quýt chạy lại đỡ chị dậy…may quá! Chỉ xây sát nhẹ chứ không sao. Hai thằng kia có vẻ cũng bị khá nặng, nằm một chỗ rên la y như cave chuyên nghiệp. Tính tôi vốn dĩ không thích náo nhiệt nên đỡ chị lên xe chạy luôn. (Đoạn này tôi sợ bọn kia dậy nó đánh mình thì bỏ mịa)
Dừng xe trước cổng nhà chị vẫn sợ đến tái xanh tái tử, cái chân chị khi này bị ngã chỉ cảm thấy ran rát giờ nó mới sưng lên và đau. Dựng xe rồi chị vẫn loay hoay mãi không xuống được, chắc tại bong gân rồi!
– Thôi, để em dìu chị vào vậy!
– Ừ, giúp chị cái, đau quá!
Nói là dìu, nhưng chân bả đang đau tướng lên bước thế quái nào mà dìu! Tôi đành mắm môi mắm lợi …bế thốc chị xuống, nhẹ phèo!
Định đặt chị xuống để khoác vai tôi đưa lên phòng chị kêu oai oái vì đứng không nổi, tôi ghé lưng lại:
– Bám vào lưng em này, em cõng lên chứ chị lê lên làm sao được!
– Thôi, cõng chị rồi đến cầu thang nhóc quẳng chị cái nữa chắc chết chị!
Nói vậy nhưng chị vẫn choàng tay đu lấy lưng tôi khiến tôi dúi cả người vì chưa kịp chuẩn bị!
Bạn đã bao giờ cõng một người con gái sau lưng chưa? Chưa à? Vậy để tôi nói cho nghe nhé. Tuyệt với lắm! trên tấm lưng to như bò mộng của tôi. Bộ ngực thây nẩy vừa mềm vừa ấm của chị ép chặt vào, nó cứ cọ quậy sau mỗi bước chân của tôi, lưng tôi như đang được matxa bằng…ngực đàn bà vậy! Hai tay tôi giờ vòng phía sau đỡ chặt lấy mông chị vì sợ…chị ngã tiếp! Cặp mông căng tròn nổi lên cái gờ của chiếc quần lót! Tôi cõng chị mà ước gì quãng đường từ cổng lên đến phòng chị dài khoảng 1000 km thì tốt biết bao!
Đặt chị lên giường, chị ngồi thõng chân xuống, cái đầu gối hơi sưng lên thật! May mà không xây xát hay rách da. Chị nhờ tôi chạy xuống tủ bếp lấy chai rưọu ngâm mật gấu để xoa, tôi hăng hái:
– Để em xoa cho!
Tôi ngồi bệt xuống đất, đổ rượu ra tay và xoa đều lên gối chị. Cặp chân chị trắng ngần, dưới tay tôi làn da mịn màng mát rười rượi, đôi bàn tay tôi xoa từ nhẹ đến mạnh, thỉnh thoảng quá tay xoa mạnh một chút chị lại suýt xoa…á…ui! Rồi trên làn da nhẵn nhụi ấy lại lấm tấm nổi lên mấy cái gai ốc….
Chị nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai tay chống sau lưng ngả người về phía sau, đôi bàn tay tôi cứ soắn xuýt vờn quanh cái đầu gối, đôi mắt tôi chỉ dám nhìn vào gối chị, đố dám bò lên phía trên thêm một tí nào nữa! nhưng mà khổ! Cặp chân chị “ngon” quá cơ! nó vừa mịn màng, vừa trắng trẻo, lại thuôn thuôn dần , mãi sau không nhịn được tôi đưa dần ánh mắt lên, cục yết hầu của tôi không tự chủ được cứ nhấp nhô liên tục, cặp đùi nõn nà chạy vuốt lên phía trên rồi mất hút sau mép chiếc quần short ngắn cũn cỡn!
Giữa hai cặp đùi ấy là một vùng mũm ma mũm mĩm nhô vồng lên, giờ đang bị chiếc quần bó chặt lấy nên trông nó nổi hằn cả ra! Chiếc áo thun giờ bó chặt lấy cái bụng thon thon của chị, nó bị hếch lên một chút xíu để lộ ra một tí tẹo mảng da bụng trắng ngần, chị chống tay ngả ra sau nên gò ngực mọng của chị giờ đây cao vút lên, nó căng ra như muốn xé rách chiếc áo chị đang mặc trên người. Trên gương mặt trắng mịn xinh xắn của chị đôi mắt đang khép hờ, cái miệng hồng hồng khẽ hé ra thi thoảng lại suýt xoa vì đau!
Phải lấy hết ý chí tôi mói có thể ngừng tay xoa và bảo chị:
– Chắc mai sẽ đỡ thôi chị ạ! Gắng chịu một hôm vậy! Em xin lỗi!
Chị nhỏm dậy cốc đánh bộp vào đầu tôi và nói:
– Có phải tại em đâu mà xin lỗi! Ngốc!
‘Ngốc” nghĩa là thế nào ấy nhỉ! Tôi không hiểu!
– Thôi, chị nằm nghỉ đi, mai em qua chở chị đi dạy, chân cẳng thế này chắc không đi nổi xe máy đâu!
– Ừ, để mai xem thế nào! Em đi cẩn thận đấy nhá!
Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi rút di dộng ra:
– Alô! Chị đỡ đau chưa?
– Đỡ nhiều chứ! Sao nhóc đi nhanh thế?
– Vâng! Đường vắng mà, nãy em quên mất, không lấy nước uống để sẵn cho chị!
– Chị lấy được mà, đừng lo! Khiếp! Chu đáo thế! thế này chắc chăm sóc người yêu “dẻo” lắm đây nhỉ!
– Thề với chị, em năm nay gần 20 mùa khoai sọ rồi mà vẫn chưa kiếm được mảnh nào vắt vai nói gì đến chăm với sóc!
– Chém à! Chị không tin, đẹp trai như nhóc mà không có mảnh nào, giấu hở!
– Thật mà! Chị hỏi chị Hà mà xem.
– Ừ thì tin vậy! Khoá em nhiều cô xinh lắm mà!
– Ôi giời ơi! Bọn nó toàn là “hoa đã có chủ” sớ rớ chủ nó oánh em chít
– Em mà cũng biết sợ à.
– Sợ chứ! Như em toàn bị chị đánh đấy thôi (cốc đầu ý), mà nói thật em không thích bọn cùng khoá, mít ướt lắm, không chiều nổi!
– Lại thích các “chị già” á! em ngộ thật! Thôi, để chị giới thiệu cho mấy chị già, lúc ấy đừng có ngồi khóc ăn vạ chị!
– Chị nói đấy nhá, việc không thành em quay qua “bắt đền” chị!
– Ơ hay nhỉ! Thế muốn đền gì?
– Lúc ấy hẵng hay, yên tâm đi, nếu có thì chị cũng chỉ bị đền trong khả năng của chị thôi, nếu không đền nổi, em doạ ma chị là cùng chứ gì!
– Này……Người ta sợ ma đấy nhá! Đừng có doạ chị, không tí nữa chị không ngủ được, mai chị giết em!
– He he, hay thuê em đến canh cửa cho.
– Đố dám đấy!
– Ơ! em sang thật đây!
– Này!….. Thôi, đi ngủ đi, mai qua đón chị!
– Hi hi, Bye chị, Ngủ ngon!
– …
Nằm mãi, tôi vẫn không nhắm mắt nổi, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương tôi như vẫn đâu đây! Biết làm gì cho quên bây giờ!? Tôi vớ lấy cái điện thoại
– Nhóc con à? Em đang làm gì đấy?
– Ui! Em đang ngồi tuốt lúa, chú là gì mà giờ này chưa đi ngủ
– ……….
– ……….
– Em nhớ rồi! 1 tuần nữa em lên thôi, Chú phải giữ sức khoẻ nhé. Em cũng nhớ… Hà nội lắm!
…
Ừ ha! một tuần nữa con nhóc sẽ lên, còn một tuần trống trải nữa! Cả năm nay tôi đã quen với sự có mặt của nó trong căn nhà này, giờ nó đi vắng làm tôi cứ thấy thiêu thiếu! Chuyện đến rồi đi của Hân cũng chỉ là một chút thoáng qua trong cuộc sống của tôi, giờ đã trôi qua không níu lại nữa rồi.
Mới sáng bảnh mắt ra tôi đã vồ lấy cái điện thoại lóc cóc nhắn tin:
– Dậy đi chị! Mặt trời trèo vào đỉnh màn chị kìa!
– Nhà chị không có mắc màn nhóc ơi! Chị dậy từ lâu rồi!
– Chờ em qua đưa chị đi ăn sáng xong rồi sang trường luôn nha! Chân chị hết đau chưa?
– Chưa hết đâu, cà nhắc được chứ đứng lâu không được, chị gọi điện sang khoa xin nghỉ mấy hôm rồi!
– Thế à, chờ em mua cái gì mang qua cho chị ăn sáng nha!
– Uh, thanks!
Vệ sinh sáng xong, tôi mua 2 hộp bánh cuốn rồi chạy một mạch đến nhà chị. Bà chị đã dậy từ khi nào vẫn mặc trên người bộ váy ngủ màu hồng nhạt, Hở từ vai tới hai cánh tay trần trắng mũm nhìn đến thích mắt!
– Sao nhóc biết chị thích bánh cuốn mà mua vậy?
– Hơ…thế nó mới…tài chứ lại!
– Đứa nào sau này lấy được nhóc chắc là sướng, vừa khéo vừa đảm!
– Đứa nào thì em không biết, nhưng chị đừng có gọi em là nhóc, mất tư cách của em lắm, em to gần gấp rưỡi chị mà suốt ngày bị cốc đàu với bị gọi là nhóc!
– Thế gọi là cái gì?
– Em không biết, chị gọi là gì cũng được, nhưng dứt khoát không phải là nhóc!
Tôi trợn mắt lên ngó chị, chị cũng tròn mắt lại nhìn tôi, rồi chị bỗng bật cười khúc khích, cái cười làm tôi…xiêu vẹo!
– Thôi được rồi, gọi nhóc bằng tên vậy!
– Chán chị! Còn một lần nhóc, nhóc nữa em gọi chị bằng Bà luôn.
– Á….muốn ăn cốc đầu nữa hả?
Tôi và chị vừa ăn vừa đùa đến tận 10 giờ trưa tôi xách xe chạy đi chợ, dù sao đợt này trường đang thi tuyển nên còn được nghỉ tới hơn 1 tháng, thừa thời gian để “hầu” bà chị…