Phần 97: THẦY ÂM DƯƠNG VƯƠNG ĐẮC HỈ
Lúc giới thiệu mình là thầy âm dương đã 10 năm, Vương Đắc Hỉ cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như kiểu cố ý nói cho tôi nghe vậy. Bị người khác cứ nhìn chằm chằm thật không thoải mái, tôi lại không phải là ma, anh có làm thầy âm dương hay không, liên quan gì đến tôi?
Tôi cố dời ánh mắt đi chỗ khác, tránh nhìn thẳng anh ta. Vương đội trưởng giới thiệu xong thì công bố một số chế độ và điều lệ mới. Có thể thấy đây là một người nguyên tắc và khó tính, vừa ngày đầu nhậm chức liền sửa lại rất nhiều quy định lão Vũ đề ra trước đây.
Tuy đám đồng nghiệp tôi đều tỏ ra không bằng lòng, nhưng vẫn vỗ tay rầm rầm. Chộc họp sớm kết thúc, ai nấy đều ủ rũ nhớ thương lão Vũ. Tiểu Lục thì vẫn giận tôi về vụ chị dâu, về đến ký túc đá văng cửa, hằm hằm nói: “Nói cho anh biết, từ giờ trở đi đừng hòng mà đi linh tinh, hai chúng ta trở về như lúc đầu, anh lái xe một ngày, tôi một ngày. Chỉ vì nhiệt tình, yêu công việc, để anh tự do tự tại mà kết quả là anh với chị dâu tư tình!”
Tiểu Lục nói mà đầy căm phẫn, cứ như tôi và vợ cậu ta ngoại tình với nhau không bằng. Có giải thích thế nào, cậu ấy cũng chẳng chịu nghe, bất đắc dĩ tôi phải đồng ý với tiểu Lục, dù sao chuyến xe này vẫn cần phải lái.
Buổi tối, trên con đường nhỏ vẫn đi qua, tôi lái chiếc xe số 13 đã lâu rồi chưa động đến ra khỏi trạm. Khách thôn dân đêm nay không đông lắm, đến trạm Đông Quất Tử, có một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen lên xe. Vừa lên, anh ta liền lên ghế đối diện buồng lái ngồi, ngước mắt nhìn sang, thì ra là Vương đội trưởng.
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Vương Đắc Hỉ gật đầu thay cho lời chào. Đội trưởng mới này ngồi xe làm gì nhỉ, kiểm tra công tác của mình? Hay nhà anh ta ở Đường Oa Tử?
Xe chạy, để cho phải phép, tôi chủ động hỏi: “Vương đội trưởng, sao anh lại lên xe, cố ý kiểm tra tôi làm việc sao?”
Vương Đắc Hỉ cười nhạt: “Đúng vậy, kiểm tra công tác!”
Có câu, tân quan tiền nhiệm tam điểm hỏa, ngọn lửa đầu tiên chính là thay đổi hết quy định mà lão Vũ đặt ra, ngọn lửa thứ hai muốn nhắm vào mình chăng?
Thấy tôi không đáp lời, Vương đội trưởng cũng im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lý Diệu, chuyến xe 13 này ổn không? Nửa đêm còn xuống vùng nông thôn, đã từng gặp ma bao giờ chưa?”
Thật không ngờ tới, đội trưởng này lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, tôi sửng sốt rồi cười nói: “Vương đội trưởng, anh nói đùa rồi. Đây là công việc mà, có ma hay không thì cũng phải chạy!”
Câu nói của tôi rất chung chung, hiểu thế nào cũng được. Tuy rằng khá hứng thú với việc Vương Đắc Hỉ giới thiệu mình là thầy âm dương, nhưng bản thân cũng không không cậy anh ta có thể giúp mình.
Vương Đắc Hỉ chậm rãi nói: “Đừng giấu tôi gì cả, cậu là cấp dưới, tôi có trách nhiệm bảo đảm bình an cho cậu. Đây vừa là nghĩa vụ, vừa là tình cảm, trong buổi họp sáng nay tôi cũng nói rồi, tôi từng làm thầy âm dương 10 năm, không dám khoe lợi hại thế nào, nhưng vài ba tiểu quỷ không thành vấn đề.”
Vương Đắc Hỉ nói rất tự tin, Mộng Nga từng bảo, muốn thoát khỏi chuyến xe số 13 này, một cách là kết thúc chấp niệm của con ma, cách kia là tiêu diệt nó. Vì cứu bé gái nên tôi không thể tự mình tiêu diệt con ma trả thù, nhưng nếu Vương đội trưởng có thể tiêu diệt nó, vậy chẳng sẽ vẹn cả đôi đường?
Không nhịn được, tôi hỏi thử: “Vương đội trưởng, anh làm thầy âm dương đã từng bắt ma bao giờ chưa?”
Vương Đắc Hỉ nghe vậy cười một trận rồi đáp: “Từng bắt ma chưa ư? Tôi không phải thầy phong thủy, sở trường của tôi là bắt ma đấy!”
Chuyên bắt ma!!!
Nghe câu này, tôi thật vui mừng, oán hận của mình đối với con ma kia đã cao đến tột đỉnh, nhưng qua việc Khâu lão thái thì lại hơi kiêng dè nó, trước khi xác định được thực lực của lão Vương này, một số chuyện tôi chưa muốn nói.
Chắc là đoán được trong lòng tôi có khúc mắc, Vương Đắc Hỉ mở lời: “Như vậy đi, vừa hay tối mai có người bạn nhờ tôi giúp, cậu đi theo tôi một chuyến xem thử. Lúc nào đi tôi gọi điện cho!”
Tôi gật gật đầu, tập trung lái tiếp, còn chưa ra khỏi nội thành thì Vương đội trưởng xuống xe. Cuộc nói chuyện vừa rồi làm tôi vừa cao hứng, vừa ngờ vực, cứ cho anh ta là thầy âm dương đi, sao lại cố tình hỏi tôi đã gặp ma bao giờ chưa, anh ấy biết chuyện của mình hay là do bệnh nghề nghiệp?
Lâu rồi không lái xe, chuyến đi đêm nay làm lưng tôi đau mỏi rã rời, quay về ký túc, thấy tiểu Lục ngủ say, chăn đạp rơi cả xuống đất, tiện tay kéo lên đắp lại cho cậu ta, rồi đi ngủ.
Vương đội trưởng nói chuyện làm tôi thấy nghiêm túc, sáng dậy thu dọn xong liền chạy đến nhà lão Lưu hỏi mấy câu. Nếu đúng Vương Đại Hỉ là thầy âm dương thâm niên chục năm, hẳn ít nhiều lão Lưu cũng phải nghe nói.
Lão Lưu đang ở dưới lầu phơi nắng, thấy tôi đến thì chào hỏi, bảo tôi tắm nắng cùng. Tôi nào có tâm trạng mà bông đùa, hỏi thẳng: “Lão Lưu, Vũ đội trưởng công ty tôi đi rồi, có một đội trưởng mới họ Vương đến hôm qua. Anh ta nói chính mình từng làm thầy âm dương 10 năm nay!”
Lưu Khánh Chúc nheo mắt, gật đầu: “Chẳng phải ngươi phải tra án ư? Quan tâm chuyện người ta làm gì?”
“Tối hôm qua anh ấy ngồi xe tôi, có ý giúp tôi bắt ma. Do chưa biết anh ta có đáng tin hay không nên tôi không tiết lộ gì, suy nghĩ, nên hỏi ông một chút xem ông có biết về anh ấy?”
Lão Lưu nghe vậy, mở mắt nói: “Chủ động giúp ngươi bắt ma? Hắn tên là gì?”
“Vương Đắc Hỉ, ông đã nghe bao giờ chưa?”
Lão Lưi cười, gật đầu: “Vương Đắc Hỉ à, có nghe nói qua, là một thầy âm dương có tài thật đấy. Người này tàn nhận, hận ma quỷ thấu xương, bắt con nào giết con ấy, hắn làm vậy rất tổn hại âm đức, ít người trong giới dám lại gần hắn!”
Nghe lão Lưu nói vậy, tôi cao hứng lắm, bắt con nào giết con ấy, quá tốt rồi! Thấy cảm xúc tôi dâng cao, lão Lưu lạnh giọng: “Ngươi đừng có vui mừng sớm quá, con ma quấn lấy ngươi không phải dạng hung tầm thường, hắn có thu phục được hay không, chưa nói trước được!”
Đang vui thì bị tạt gáo nước lạnh, tôi khó chịu đáp: “Lão Lưu, ông không trị được không có nghĩa là người khác cũng bó tay. Theo tôi thấy thì Vương đội trưởng là một người có tài thực sự!”
Không biết có phải lão Lưu thấy tôi sùng bái Vương Đắc Hỉ mà ghen tị hay không, lão nhắm mắt lại không để ý đến tôi nữa. Đã hỏi đủ rồi, tôi đứng bóp vai cho lão Lưu một lát rồi quay về.
8h tối, quả nhiên Vương Đắc Hỉ gọi điện, anh ta bảo tôi bắt taxi đến khu chung cư Bích Quế Viên, nói là đi bắt ma. Nghe đến tên chung cư này, tôi giật mình thon thót, đó chẳng phải nơi Bạch Phàm sống ư?
Không dám gọi điện cho Bạch Phàm, một mình tôi bắt xe tới đó, đến nơi đã thấy Vương đội trưởng đang đứng ở cổng chờ mình với chiếc túi đen trên lưng. Anh ta không nói gì, vẫy tay bảo tôi đi theo.
Hai chúng tôi đi lòng vòng khu chung cư, cuối cùng vào một tòa nhà, lòng tôi liền căng thẳng, đây chính là tòa mà Bạch Phàm ở!
Tuy mới chỉ ghé qua đây một lần, nhưng vốn là tài xế nên tôi rất nhớ đường. Nhà Bạch Phàm chính là ở khu nhà này, tầng 13, tôi nuốt nước bọt hỏi nhỏ: “Vương đội trưởng, bắt ma trong tòa nhà này à?”
Vương Đắc Hỉ gật đầu: “Chúng ta lên lầu!”
Tôi đi theo anh ta vào trong, Vương đội trưởng nói không được đi thang máy, cả hai bèn đi vàu thang bộ leo lên từng tầng một.
Mỗi lần lên lầu, tim tôi lại thót một cái, vẫn chưa tới ư? Tầng 5, tầng 6… tầng 11, Vương Đắc Hỉ vẫn chưa có ý định dừng lại. Đi cùng anh ta ở cầu thang tối om, đến thở cũng không dám thở mạnh, càng ngày tôi càng căng thẳng, ngàn vạn lần đừng lên tầng 13!
Thêm một tầng nữa, đã là tầng 12 rồi, nếu lên tiếp thì chính là tầng 13, tôi không dám nghĩ tiếp, cả trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Thật may là Vương Đắc Hỉ không lên tiếp, chỉ tay vào cánh cửa giữa tầng lầu, nói: “Ở đây!”
Tôi thở phào một hơi, còn chưa kịp có phản ứng thì Vương đội trưởng lôi một lá bùa vàng trong túi ra, dán lên cửa phòng. Sau đó lại dùng một sợi dây thép, cắm vào ổ khóa, chi vài giây, ổ khóa cũ kỹ đã bị anh ta cạy mở.
Tôi thầm than một tiếng: “Làm thầy âm dương thật khó, còn phải biết phá khóa nữa à?”
Cửa phòng mở, hai chúng tôi đi vào, vừa mới bước một chân vào trong, lập tức có cảm giác từng cơn gió lạnh thổi qua gáy. Trong phòng không bật đèn tối om om, tôi định với tay lên công tắc sau cửa thì Vương Đắc Hỉ ngăn lại: “Đừng bật đèn, xem kìa!”
Nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, dưới khe cửa phòng ngủ có chút ánh sáng, bên trong còn có tiếng TV, có ai đang xem TV à?
Vương đội trưởng lại lấy ra một tờ hoàng phù và một cái túi vải quấn chỉ đỏ, dán tờ hoàng phù lên cửa phòng ngủ, sau đó từ từ đẩy cửa bước vào.
Tôi cố nén hơi thở theo sát phía sau, phát hiện trong phòng ngủ chẳng có ai cả. Một chiếc giường cảnh cửa sổ, TV đặt đối diện đang phát sóng, nhưng điều đáng sợ đó là, dây điện của TV không hề cắm vào ổ!!!
Vương Đắc Hỉ bảo tôi lùi lại, mở túi lấy ra một gói bột màu vàng, rải khắp trong phòng. Tôi hít phải bụi bột, hắt xì liên tục, vội vàng lùi ra đến cửa phòng ngủ. Sau khi bột vàng rải hết, tôi kinh ngạc phát hiện, dưới đất có một loạt dấu chân sáng màu, từng bước hướng tới cánh cửa nơi mình đang đứng.
Vương Đắc Hỉ căn chuẩn vị trí dấu chân xuất hiện, mở túi chỉ đỏ hốt một cái, cơn gió thoảng qua, dấu chân trên mặt đất đã biến mất!
“Bật đèn!”
Bắt được ma rồi ư? Tôi sửng sốt, vôii với tay bật đèn, căn phòng vừa sáng lên thì chiếc TV chưa cắm nguồn bỗng vụt tắt. Vương Đắc Hỉ tay phải cầm miệng túi, nhìn mà ngây ngốc cười. Nụ cười anh ta có vẻ gì đó rất tà ác, khoảnh khắc ấy chẳng giống thầy âm dương chút nào, mà giống như ma quỷ vậy.
Tôi dè chừng hỏi: “Vương đội trưởng, bắt được ma chưa?”
Anh ta dùng chỉ đỏ cột chặt miệng túi, gật đầu: “Được rồi!” Sau đó xoay người đi ra khỏi cửa, too vội đi theo, hỏi:
“Đây là ma gì vậy, nam hay nữ?”
Vương đội trưởng thấp giọng nói: “Là một ông già, tháng trước mới chết, lúc sinh thời ông ta thích xem TV, sau khi chết âm hồn không tan, cứ ở vạ căn nhà này.”
Tôi ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Thế ai nhờ anh đến bắt ma?”
“Con của ông ta!”
“Con ma này là cha anh ấy à? Anh định xử lý thế nào?”
Vương đội trưởng quay đầu, liếc tôi một cái với ánh mắt lạnh như băng, gằn giọng nói: “Tiêu diệt!”
Tôi sững sờ, quả nhiên lão Lưu nói đúng, Vương Đắc Hỉ này hận ma quỷ thấu xương. Theo tôi thấy, ông lão này chỉ là quá thích xem TV mà lưu luyến không rời, đuổi ông ấy đi là được, chuyện nhỏ như thế đâu cần phải diệt trừ. Vừa định mở mồm can ngăn, chưa kịp nói thì đột nhiên anh ta cau mày, không thèm đóng cửa, túm lấy tay tôi lao nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không ổn, trên lầu còn một con ma cường đại hơn, chạy mau!”