Phần 81: CỨU NGƯỜI
Cái ngẩng đầu của Khâu lão thái thái làm Thủy Liên sợ hãi bật kêu thành tiếng. Thấy bị phát hiện, tôi vội kéo cô bé quay đầu bỏ chạy.
Chạy một mạch đến ngã tư, ngoái lại thấy không có ai đuổi theo, chúng tôi mới dám thả lỏng. Thủy Liên thở hồng hộc, nói: “Lý ca, thường ngày Khâu lão thái rất hòa nhã, sao vừa rồi cảm giác bà ấy đáng sợ như vậy?”
Trấn tĩnh lại, tôi đáp: “Bà lão này nửa đêm cắt hình nhân giấy trong nhà, lén lén lút lút, không thể là làm chuyện tốt. Tôi nghi ngờ mấy người đàn ông mặc đồ trắng làm đồng có liên quan đến việc bà ấy làm.”
Thuy Liên cau mày, căng thẳn hỏi: “Nói như vậy, bé gái kia thật sự bị bà ta bắt mất sao?”
Tôi thở dài gật đầu: “Tuy giờ không có bằng chứng, nhưng theo tôi phải đến 90%.”
Thủy Liên không nói gì thêm, nhưng tôi có cảm giác, hốc mắt cô bé đỏ lựng như sắp khóc. Vừa rồi cả hai trốn sau cửa sổ gây ra tiếng động, không biết là bà lão có nhìn rõ mặt hai người không. Sợ bà ta đuổi theo, tôi không nói cặn kẽ cho Thủy Liên nữa, chỉ kéo cô bé mau về nhà.
Đưa Thủy Liên tới nhà xong, quay về, tâm trạng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nếu đám mặc đồ trắng làm việc lúc nửa đêm đúng là hình nhân do bà Khâu cắt, vậy chứng tỏ bà ta có bản lĩnh, muốn cứu bé gái khỏi tay ba ta không phải việc dễ dàng!
Thức cả đêm đến khi trời gần sáng mới chợp mắt, mặt trời vừa lên là Thủy Liên đã lo lắng tìm đến, bàn bạc việc cứu bé gái với tôi. Hiện giờ chưa biết gì về Khâu lão thái, không dám tùy tiện hành động. Muốn cứu người thì phải xác định xem con bé bị bà ta nhốt ở đâu cái đã.
Ăn sáng xong, tôi và Thủy Liên liền đến gần nhà Khâu lão thái ngồi đợi. Nhà Khâu lão thái cũng giống nhà mọi người trong thôn, sáng sớm đã có khói bếp nghi ngút, sau đó thì không động tĩnh gì. Hai chúng tôi ngồi chờ đến tận trưa cũng không thấy bà ta ra ngoài. Trong lòng thầm nói: Bếp có khói, chứng tỏ Khâu lão thái có nhà, nhưng sao bà ta không ra cửa, cứ ở trong phòng cả buổi làm gì?
Thủy Liên có vẻ mất kiên nhẫn, thấp giọng hỏi: “Lý ca, hay là chúng ta xông thẳng vào kiểm tra đi. Chỉ là một bà già, ta có hai người, sợ gì?”
Tôi lắc đầu: “Không được, bà lão này rất tà môn, nếu tự tiện xông vào, không những không cứu được người, mà chỉ e hai ta cũng gặp phiền phức.”
Thủy Liên cắn môi, không biết làm sao mới phải, thở dài liên tục.
Đúng lúc chúng tôi vô kế khả thi thì chợt cánh cửa nhà Khâu lão thái mở ra. Khâu lão thái quấn khăn quàng đỏ, tập tễnh bước xuống thềm, đi loanh quanh cho gà ăn trong sân, sau đó mang ít kê, ngô trong kho ra phơi.
Làm xong mọi việc, bà ta mới đi thẳng ra cổng, tôi với Thủy Liên vội cúi thấp đầu, thận trọng quan sát. Mặt Khâu lão thái hằm hằm, dậm bước không nhanh không chậm, khoảnh khắc bà ta xoay người đi ra đường thôn, tôi tựa hồ nhìn thấy, khóe miệng bà khẽ nhếch lên, cười quỷ dị.
Bị phát hiện rồi sao?
Lòng tôi cả kinh, nhưng nghĩ lại, thứ nhất hai chúng tôi nấp khá xa, thứ hai là bà ta chưa từng nhìn về hướng này, hẳn sẽ không phát hiện. Vậy thì bà ta đang cười cái gì?
Chờ Khâu lão thái đi xa, tôi nói nhỏ với Thủy Liên: “Cô ở đây canh gác, tôi vào trong nhà xem bé gái có bị nhốt không!”
Thủy Liên căng thẳng, gật đầu.
Nhà ngói nông thôn, bố cục đều khá tương tự nhau, chỉ khác về kích thước. Nhà Khâu lão thái có ba gian, tối qua phát hiện bà ấy cắt hình nhân là gian đầu đông. Vào cổng là nhà bếp, sau phòng bếp là gian phòng tây, rồi đến gian bắc.
Tôi vội chạy vào gian phòng phía tây, đẩy cửa, chợt giật mình. Một con mèo đen từ đầu đến chân bất thình lình nằm đó. Toàn thân con mèo đen không pha lẫn, ngay cả trong mắt nó cũng không phân biệt được.
Con mèo lười biếng nằm trên phản, nhìn thấy tôi, nó cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nhắm mắt lại. Tôi định thần, cẩn thận đánh giá căn phòng.
Phòng tây này, ngoại trừ con mèo đen nằm trên phản thì còn một đống túi to nhỏ khác nhau, mở thử ra xem thì đều chứa đầy ngũ cốc. Tôi thở dài, bé gái không có trong đây.
Đang định đóng cửa phòng để sang bên cạnh kiểm tra, đột nhiên con mèo đen mở mắt, đồng tử co lại, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, nhếch mép nhe răng!
Con mèo muốn căn mình?
Hốt hoảng, tôi vội đóng sập cửa lại, ngó xuyên qua sân, thấy Thủy Liên đang nháo nhào khoa tay múa chân ra hiệu. Nhất định là Khâu lão thái đã quay về.
Không kịp kiểm tra căn phòng bếp, tôi tiếc nuối nhìn cánh cửa phòng, hình như dưới đất có mấy sợi tóc dài thì phải. Bé gái tuy ít tuổi, nhưng tóc con bé cũng không ngắn, liệu đó có phải tóc của nó? Nó bị hại rồi?
Trong lòng cả kinh, bèn nghĩ, hay là cứ xông vào xem rốt cuộc trong bếp có gì? Thủy Liên thấy tôi chần chờ, đứng ngoài hàng rào ra sức vẫy tay. Cuối cùng tôi vẫn kìm ý nghĩ lại, sẽ tìm cơi hội sau vậy, bèn chạy ra ngoài.
Thấy tôi ra, Thủy Liên bèn kéo tay chạy một mạch, vừa chạy vừa gấp gáp nói: “Khâu lão thái quay về rồi, tôi thấy bà ấy vác một cái bao tải lớn, sợ quá!”
Cả hai lại nấp ở một chỗ dễ quan sát, Thủy Liên nôn nóng hỏi: “Lý ca, bé gái có ở trong đó không?”
Tôi lắc đầu: “Kiểm được một phòng, không có. Tuy nhiên theo tôi đoán thì nó ở một phòng khác.”
Thủy Liên gật đầu.
Lát sau, Khâu lão thái xuất hiện trên đường thôn, lưng vác cái bao tải phồng to, lúc đi vào sân còn rơi ra một tờ giấy trắng. Nhìn chằm chằm tờ giấy, tôi nghĩ, hẳn trong bao tải toàn là giấy, bà ta muốn cắt tất cả thành hình nhân sao?
Hai chúng tôi ngồi chờ thêm mấy tiếng, nhưng từ lúc vào phòng, Khâu lão thái không ra ngoài nữa. Theo tôi thì bà ta đang cắt giấy trong phòng, bèn bảo Thủy Liên về nhà ăn cơm trước, mình ở lại giám sát.
Ban đầu cô bé cứ không chịu về, phải khuyên bảo mãi mới đồng ý, trước khi đi chợt nhớ ra gì đó, nói: “Lý ca, chúng ta cứ ngồi đây chờ cũng không phải cách, hay là đi tìm người giúp đi!”
Bản thân cũng biết cứ ngồi chờ thì có hơi ngu ngốc, nghe Thủy Liên đưa ra ý kiến, liền hứng thú: “Tìm người giúp? Giúp bằng cách nào?”
Thủy Liên thấp giọng: “Trông thôn, bác Chu nhà tôi có quan hệ tốt nhất với Khâu lão thái. Để tôi đi nhờ bác ấy giúp gọi bà ta đi đâu đó, để anh vào trong cứu người!”
Tôi nghe vậy thì vui mừng, vốn tưởng Khâu lão thái là một người quái dị, không ngờ cũng có bạn bè. Thấy tôi đồng ý, Thủy Liên vội chạy đi tìm bác Chu.
Để con bé ở trong nhà Khâu lão thái càng lâu sẽ càng nguy hiểm, tôi sợ xảy ra gì đó trong phòng mà mình không nghe được, bèn nhảy vào trốn trong góc sân. Trong lòng nghĩ, chỉ cần nghe thấy tiếng con bé kêu cứu, lão tử này có đánh cược tính mạng cũng phải xông vào.
Nhưng từ sáng đến giờ, trong nhà bà lão vẫn luôn yên tĩnh, không hề có âm thanh khác thường nào phát ra. Đợi không biết bao lâu, mặt trời đã dần xuống núi, trong lòng lo lắng cho an nguy của bé gái, tuy cả ngày chưa ăn gì, nhưng cũng không cảm thấy đói.
Thủy Liên đi đã lâu, bác Chu không chịu giúp chăng? Thật sự có chút mất kiên nhân, trước cửa phòng bếp kia có tóc con gái, nhất định con bé ở bên trong, trời đã tối rồi, chờ như này đến bao giờ?
Bé gái đáng yêu, nếu thật sự bị Khâu lão thái bỏ vào nồi sắt nấu… tôi không dám nghĩ tiếp, cắn răng đứng dậy, quyết định xông vào.
Vừa bước chân thì chợt nghe có tiếng gọi phía sau: “Lý ca, lại đây!”
Quay đầu nhìn lại, là Thủy Liên, đang hớn hở vẫy tay. Tôi chạy qua, chưa kịp hỏi thì cô bé đã nói: “Tôi đi tìm bác Chu, ông ấy đồng ý giúp rồi, lát nữa sẽ đến dụ Khâu lão thái ra ngoài, lúc đó anh mau vào cứu người!”
Rốt cuộc đã có chuyển biến, tôi hưng phấn gật đầu, rồi cùng Thủy Liên đứng chờ. Quả nhiên, 5p sau có một người đàn bà trung niên dáng dấp cao lớn, đi lại từ phía cửa thôn, vào nhà Khâu lão thái.
Bà ta vào không bao lâu thì cùng Khâu lão thái đi ra cửa. Chờ bóng hai người đi khuất, tôi ra hiệu cho Thủy Liên ngồi chờ, mình thì lần nữa nhảy vào bên trong. Giờ mục đích đã rõ ràng, tôi chạy thẳng đến căn phòng bếp đang đóng chặt kia.
Đến trước cửa, phát hiện, số tóc dài trên đất đã nhiều hơn ban sáng. Căng thẳng, vội đưa tay đẩy cửa, nhưng chợt giật mình, cánh cửa không hề khóa, sao đẩy mãi không mở?
Mồ hôi túa ra, tôi gõ vào cánh cửa, nhỏ giọng hô: “Tiểu muội muội, anh là người cho em mượn điện thoại chơi đây, em có bên trong không?”
Không có động tĩnh.
Tôi gọi mấy lần đều không có ai trả lời, trong lòng càng sợ hãi, con bé bị ngất sao? Cúi đầu nhìn xung quanh một vòng, tìm được cây gỗ nhóm củi, vội nhặt lên thúc liên tiếp vào cửa. Thế nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Thời gian ngày một trôi qua, không biết bác Chu giữ Khâu lão thái được bao lâu, lòng hoảng hốt nhìn quanh, lục được cái rìu trong đám củi.
Cắn răng, tôi bắt đầu bổ rìu vào cánh cửa gỗ, sau mấy nhát chặt mạnh thì cuối cùng cánh cửa cũng bị vỡ một mảng lớn. Tung chân đạp mạnh, cuối cùng thì cánh cửa cũng mở toang.
“Tiểu muội muội!”
Gọi lớn một tiếng, tôi vọt vào, nhưng thứ hiện ra trước mắt khiến tôi giật mình run sợ, tới mức cái rìu cũng rơi xuống đất.
Trong bếp không có bé gái, trống không, chẳng có gì. Mà vừa rồi, rõ ràng còn thấy Khâu lão thái đi ra ngoài cùng bác Chu, giờ phút này lại đang đứng ở gian giữa, nở nụ cười quỷ dị, nhìn mình chằm chằm!!!