Phần 71: SỐNG CHẾT TRUY ĐUỔI
Cái xác tài xế Vương biến mất, ba chúng tôi đều choáng váng, thi thể đã đông lạnh cả tháng trời, sao còn chạy được?
Cố trấn định lại, tôi kéo tay Hoàn Tử Đầu chạy ra ngoài bãi đất trống. Ra khỏi nhà xác, ngước nhìn về bãi đất, chiếc xe vậy mà đã được khởi động, đang từ từ lái ra sân.
Cái xác bỏ chạy, xe tang bị lái đi!!!
Thật không ngờ chỉ câu đùa bâng quơ của quản lý mà lại trở thành sự thật! Hoàn Tử Đầu giọng run lên hỏi tôi: “Huynh đệ huynh đệ, anh nói xem, sao cái xe tang, con mẹ nó chạy ra ngoài thật rồi?”
Tôi thở dài: “Ai mà biết được, vất vả lắm mới tìm được cái xe, giờ còn chả biết nó đã chạy đi đâu, có về hay không.”
Hoàn Tử Đầu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào vết bánh xe mà chiếc xe tang cũ để lại mà ngây người. Mãi mới tìm được cái xe gây tai nạn cho Bạch Phàm, thật không nghĩ tới lại xảy ra tình huống như vậy.
Giờ manh mối đã đứt đoạn, xe còn phải tìm, Bạch Phàm đến bao giờ mới tỉnh lại được? Nghĩ đến người mình yêu đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng thực khó chịu.
Chuyện này đúng là phải trách tôi, nếu lúc đi Dương Thảo Câu nói với nàng một tiếng thì Bạch Phàm đã không đến công ty tìm tôi, sẽ không bị hại. Nghĩ đến đây, lại cảm thấy có chỗ không đúng, lúc nghe Thang Nghiêu nói, tôi còn tưởng là đồng nghiệp nào đó bị Bạch Phàm bắt gặp ra tòa nhà hoang nên mới giết người diệt khẩu. Nhưng giờ xảy ra thế này, chuyện có phải đơn giản như vậy không? Chiếc xe tang đã bị tài xế Vương quá cố đánh đi, rốt cuộc giữa hai người này có mối quan hệ gì…
Quay về bệnh viện đã là đêm khuya, tôi ngồi trên giường, nắm tay nàng lần đầu tiên. Nàng đang hôn mê, làm vậy là không đàng hoàng lắm, nhưng tôi thật sự đau lòng. Chờ làm rõ chuyện này, nếu đúng là vì tôi mà nàng bị liên lụy, nàng tỉnh tôi sẽ chia tay với nàng. Mặc dù trước giờ cả hai vẫn chưa chính thức xác lập quan hệ yêu đương, nhưng tôi có thể trốn đi thật xa, để nàng khỏi bị dính líu.
Mấy ngày tiếp theo, Bạch Phàm vẫn hôn mê, bác sĩ kiểm tra tổng thể, vẫn nói là chỉ bị chấn động não nhẹ chứ không hề có bệnh tật gì khác. Theo lời lão Lưu nói, Bạch Phàm chỉ có thể ở viện truyền dịch, tìm được chiếc xe gây tai nạn mới mang hồn phách quy về chính chủ, làm nàng tỉnh được.
Nhưng cả mấy ngày trời, bất kể là Hoàn Tử Đầu huy động tay chân, quan hệ, hay là bên phía cảnh sát điều tra, đều chẳng tìm được manh mối gì.
Tiểu Lục đã lái xe thay tôi nửa tháng, thật sự không trơ mắt nhìn được nữa, tôi đành giao Bạch Phàm cho điều dưỡng và Thang Nghiêu, về chạy thay cho tiểu Lục.
Đêm nay thôn dân lên xe không đông, nhiều người cũng biết mặt tôi, thấy tôi lái xe còn rất nhiệt tình nói chuyện phiếm. Một đường bình an đến xưởng giấy, tôi xuống đi tiểu rồi lái xe wuay về.
Dạo gần đây vừa phải chăm sóc Bạch Phàm, vừa phải chạy đôn chạy đáo tìm cái xe tang, thật tốn nhiều công sức, vừa lái được khoảng 10p quay về thì đã ngáp liên hồi. Lắc đầu cố gắng tỉnh táo lại, ánh mắt quét qua gương chiếu hậu. Đột nhiên phát hiện, phía sau có một chiếc ze màu trắng ngà đang ra sức đuổi theo.
Tuyến đường này thường ngày rất ít xe qua lại, đặc biệt là lúc nửa đêm, trừ xe bus 13 này ra, cơ bản là không có xe nào khác.
Ngoái đầu ra cửa sổ nhìn kỹ một chút, tôi không khỏi giật mình, chiếc xe đang đuổi phía sau, chính là chiếc xe tang mà mấy ngày nay khổ sở tìm kiếm!
Vừa vui mừng lại vừa căng thẳng, hiện giờ nó đang ở ngay phía sau, muốn phanh lại chặn nó, nhưng lại sợ với tốc độ nhanh, chiếc xe tang sẽ tông trực diện vào xe bus. Hơn nữa hiện giờ mình còn chưa xác định được, tài xế lái chiếc xe, là người sống hay cái xác của họ Vương!
Cố ý rà chân phanh giảm tốc, một hai phút sau ngoảnh lại, nó vẫn bám sát đuôi xe tôi, không hề có ý giảm tốc độ.
“RẦM” một tiếng lớn, đuôi xe tôi bị nó hung hăng tông phải. Cú va chạm làm người tôi ngã về trước, trán đập vào vô lăng. Lập tức dẫm mạnh chân ga cho xe tăng tốc, nhưng điều làm tôi thất kinh là, chiếc xe tang vẫn liều mạng đuổi theo với tốc độ cao.
“Rầm” lại một tiếng vang lớn, đuôi xe tôi bị chiếc xe tang hất lệch một chút.
“Thật con mẹ nó bệnh à?”
Chửi tục, tôi nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, chiếc xe tang càng ngày càng hung, có cảm giác nó đã húc tung cản sau của xe mình. Càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu động cơ bị va chạm trực diện, xe sẽ lập tức chết máy, chiếc xe tang cố ý làm như vậy, là giống như đang ép tôi dừng xe.
Lông tơ trên người dựng hết lên, không thể dừng xe được, biết đâu lái xe tang chính là cái xác kia thì sao? Cắn chặt răng, tôi nhấn chân ga, bẻ vô lăng, động tác liền mạch dứt khoát, phát huy kinh nghiệm lái xe, quặt vào đường nhỏ, chạy hết tốc lực.
Chiếc xe tang đã không còn đâm vào đuôi xe được nữa, nhưng nó vẫn bám sát không chịu buông tha. Muốn gọi điện cho Hoàn Tử Đầu nhờ hắn kêu người chặn xe, nhưng tình thế nguy cấp, tay có rảnh để bấm số đâu.
Cố hết sức tập trung vào tay lái, tôi phải cho xe chạy thật vững vàng, chiếc xe tang đang bám theo, chỉ hơi chậm trễ thôi đã bị nó đuổi sát nút. Trong đầu tôi nảy ra một ý: “Chỉ cần qua con đường phía trước, là vào nội thành. Nội thành nhiều đường rẽ ngang dọc, mình sẽ an toàn!”
Đúng lúc phân tâm suy nghĩ thì lại Rầm một tiếng, chiếc xe tang húc vào đuôi xe. Lần này rõ ràng nghe được tiếng gió vù vù phía sau, không ổn, động cơ bị tổn hại rồi!
Nhưng may mắn là xe sắp đi hết con đường, tiến vào nội thành, tôi thở phào một hơi, dẫm chân ga hết nấc. “Vèo!” Xe lao qua giao lộ cuối cùng, tôi đã vào nội thành. Ngẩng đầu lên nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến tôi thất kinh không nói nên lời!
Nào có đèn đường phồn hoa, nào có đường nhựa bằng phẳng, vẫn chỉ là đường đất nông thôn, hai bên là cây cối vọt qua cửa sổ.
Mình, con mẹ nó đã quay lại đường cũ!!!
Con đường trước mắt, chẳng phải chính là đường bắt đầu từ xưởng giấy trở về ư? Sao tôi lại quay lại đây, trong lòng chợt lạnh giá, là ma dựng tường!
Căng thẳng liếc gương chiếu hậu, chiếc xe tang vẫn kiên trì bám theo, mồ hôi tôi đổ ra như tắm từ đầu đến chân. Không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chạy.
Nửa tiếng sau, chạy hết đoạn đường, thì con đường nông thộn lại lặp lại trước mặt, không thể hiểu nổi, tôi lại quay về điểm xuất phát chỗ xưởng giấy.
Sự tuần hoàn vô hạn đến bao giờ mới kết thúc? Nếu mình dừng xe sẽ xảy ra chuyện gì? Nỗi sợ cận kề với cái chết lại lần nữa trỗi dậy.
Càng chết người hơn, tiếng gió nơi động cơ bị va chạm càng lúc càng lớn, không biết nó duy trì được bao lâu nữa. Mồ hôi từ lòng bàn tay đã làm vô lăng ướt sũng, thân xe cũng không còn vững, bắt đầu đong đưa. Cố trấn an bản thân bình tĩnh, mình nhất định phải bình tĩnh.
Lần thứ ba vọt qua giao lộ, lần thứ tư, rồi lần thứ năm… lần nào kết cục cũng y như cũ, tôi lặp lại quá trình trên con đường này!
Hy vọng dần dần tan biến, niềm tin của tôi cũng trở nên yếu đi. Không được!
Mình còn chưa cứu Bạch Phàm, tiểu Lục cũng bị liên lụy vào chuyến xe khốn kiếp này, mình chết coi như xong, nhưng còn hai mạng người vô tội!
Giữ vững lòng tin, cắn chặt răng, hai tay tôi túm lấy vô lăng, tiếp tục cuộc đua sinh tử với chiếc xe tang đằng sau!
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Động cơ bị tổn hại nghiêm trọng, vận tốc không duy trì được, chiếc xe tang phía sau điên cuồng húc vào. Tôi vẫn không từ bỏ, kiên định giữ vững tay lái, không biết qua cái giao lộ quái quỷ bao nhiêu lần, lại quay về điểm xuất phát xưởng giấy.
Sau vô số lần va chạm, cuối cùng thì động cơ sau của xe cũng hỏng, chiếc xe bus không duy trì được nữa, chết máy, dừng lại!
Rốt cuộc vẫn phải dừng, tôi nhìn qua gương, chiếc xe tang cũng đỗ lại ven đường, tôi đoán đúng, mục đích của nó chỉ là ép mình dừng lại!
Không nhìn rõ được ai ngồi ở ghế lái, chỉ thấy cửa xe tang từ từ mở ra. Tôi thở ra một hơi, cái gì tới cuối cùng cũng tới!
Tài xế xe tang mở cửa, vừa thò chán xuống thì đột nhiên phía chân trời trước mặt le lói ánh sáng. Tia mặt trời tuy không mạnh lắm, nhưng nó đủ để xua tan bóng tối xung quanh. Trời đã sáng!
Nhìn mặt trời chậm chạp nhô lên từ phía đông, trong lòng kích động vạn phần, phải chăng mình đã được cứu? Vội quay đầu nhìn về chiếc xe tang, chợt phát hiện phía sau trống không.
Chiếc xe tang biến mất!
Trời không tuyệt đường sống! Tôi mừng như điên, nhìn phía chân trời xa xăm mà cười ngây dại!
Động cơ hỏng nghiêm trọng, tôi miễn cưỡng đề nổ, với tốc độ như rùa bò, xe lết về đến cái giao lộ quái quỷ. Nhưng lần này thì nó không lặp lại vòng tuần hoàn nữa, nhà lầu xe hơi đập vào mắt, rốt cuộc thì cũng khôi phục bình thường, tốc độ xe đột nhiên cũng nhanh trở lại.
Đánh xe về trạm, hồi phục lại tinh thần, tôi mệt như chết đi sống lại, vừa bước xuống xe thì cả người vô lực, ngã ra đất.
Tiểu Lục xưa nay có thói quen dậy sớm, vừa hay đúng lúc cậu ta đi qua sân, trông thấy tôi vội chạy đến hỏi: “Huynh đệ, sáng dậy tôi mới biết cả đêm anh không về. Anh lái xe đi đâu vậy?”
Tôi mệt mỏi nhấc tay chỉ vào xe bus: “Ma dựng tường, con mẹ nó suýt chút nữa thì tôi đi mãi mãi, xe bị đụng hỏng rồi!”
Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn cái xe, ánh mắt nghi hoặc nói: “Hỏng chỗ nào? Xe tốt thế kia mà?”
Cố chống tay ngỏng dậy, chỉ thiếu nước hộc máu mồm, chiếc xe bus từ đầu đến đuôi, hoàn toàn nguyên vẹn, không hề có dấu vết va chạm nào!