Phần 60: TÌM TỪ BÁN TIÊN
Thấy ánh mắt của tôi, Chu Tráng quay đầu nhìn cô gái, cười cười kéo cô ta lại, giới thiệu: “Đây là bà xã tôi, Tiểu Sở!”
Hóa ra là vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc thấy tôi để ý vết sẹo trên mặt vợ mình, Chu Tráng giải thích: “À, mấy năm trước, đi leo núi kiếm củi, vợ tôi bị ngã, cành cây rạch rách hết mặt, trông dọa người đúng không, đừng trách nhé!”
Nhìn gần thì cô gái này không đáng sợ như vừa nãy, có điều những vết sẹo trên mặt cô ta vừa dài lại vừa thô, trông thế nào cũng không giống sẹo do cành cây gây ra.
Tôi gật đầu với Tiểu Sở, coi như chào hỏi. Chu Tráng cười nói: “À phải, cậu đến Dương Thảo Câu chúng tôi làm gì?”
Có người quen thì dễ làm việc hơn, tôi cũng chẳng giấu diếm việc mình đến đây để tìm ông thầy Từ bán tiên.
Chu Tráng suy tư một lát rồi nói: “Dương Thảo Câu này đúng là có một tiên sinh biết xem bệnh, xem bói, nhưng không phải họ Từ.”
Lão Lưu nói: “Từ bán tiên là tên ông ta lúc xuất đạo, nghe nói đến dây đã sửa lại tên họ, giờ không mang họ Từ cũng dễ hiểu.”
Tôi vội giới thiệu qua về lão Lưu cho Chu Tráng, nói rằng đây là bác mình. Chu Tráng cười: “Hai người đến đây chắc cũng chẳng quen biết ai, thôi thì đến nhà tôi ở tạm đi!”
Tôi đương nhiên là vui mừng, chẳng khách khí, bèn cùng lão Lưu đến nhà cậu ta. Nhà Chu Tráng là một căn nhà ngói nhỏ, phòng tây được dùng làm phòng ngủ chính, phía đông là một phòng khá chật hẹp, có điều tôi với lão Lưu cũng chẳng to béo gì, miễn cưỡng vẫn ở được.
Chu Tráng bảo vợ xuống bếp nấu đồ ăn, rồi cùng hai chúng tôi ngồi hàn huyên. Hồi còn đi học, điều kiện gia đình không tốt, có lẽ vì nguyên nhân đó nên tính cách cậu ta rất hướng nội, cứ đến giờ ăn là lủi thủi một mình. Tuy nhiên thâm tâm lại không xấu, thi thoảng có trái cây hay đồ ăn vặt đều chí cho tất cả bạn cùng ký túc.
Đám cưới cậu ấy, tuy tôi ở xa không về được, nhưng cũng gửi bạn mừng 500 tệ, tuy hồi đi học, không giao lưu với nhau nhiều, nhưng tình cảm vẫn có. Bây giờ thấy Chu Tráng hoạt ngôn, tính cách cởi mở hơn trước, tạo cho tôi một cảm giác thân thiện, cứ thao thao bất tuyệt nhắc lại kỷ niệm năm xưa.
Đến khi hỏi về ông thầy tròn thôn, Chu Tráng nói: “Người này ngoài 60, tên là gì tôi không biết, nhưng trong thôn đều gọi ông ấy là Vương đại lão. Ông ấy có một người vợ bị câm, cả hai đều là người nơi khác đến, không thân thích. Đại lão vương thường đi hái thuốc trong núi để bán kiếm tiền.”
Nghe thấy là người nơi khác tới, tôi mừng thầm, nếu đúng ông ta là Từ bán tiên thì đỡ bao vông sức. Ngẫm nghĩ, tôi hỏi: “Vương đại lão có bản lĩnh như vậy, sao không kiếm tiền bằng nghề xem bói, bắt bệnh?”
Chu Tráng cười xua tay: “Vương đại lão là người lương thiện, ai trong thôn mắc tà bệnh, ông ấy chữa trị cũng chỉ thu chút tiền nhang đèn, không lấy thêm bao giờ.”
Nghe Chu Tráng nói về ông ta, tôi cao hứng, đây chẳng phải phong phạm của một đại sư cao nhân sao. Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác, Từ bán tiên chính là ông ấy.
Đang nói chuyện thì Tiểu Sở đã làm đồ ăn xong, chúng tôi bày cái bàn tròn dưới đất, bắt đầu ăn tối. Đã nhiều năm không gặp bạn, nhắc đến kỷ niệm thời thanh xuân, rượu càng uống càng vào. Uống đến tận 1h sáng, tôi mới le cái thân say khướt về phòng ngủ. Tửu lượng vốn không tốt, về phòng nôn ọe mấy lần, đầu đau như búa bổ, ngủ không sâu. Chợt tôi nghe hình như có tiếng cãi cọ trong phòng Chu Tráng, rồi sau đó là tiếng ném đồ đạc.
Vợ chồng Chu Tráng cãi nhau?
Nhưng tôi uống say đến nỗi chẳng đủ sức mà ngẩng đầu, chẳng thể sang can ngăn họ được, cuối cùng mệt quá vẫn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, lão Lưu đánh thức tôi dậy, bữa sáng đã bày sẵn ở kệ phòng bếp, hai vợ chồng Chu Tráng chào hỏi lão Lưu rồi ra đồng làm việc. Sáng nay lão Lưu đã hỏi địa chỉ nhà Vương đại lão, chúng tôi ăn cơm xong bèn đi qua đó.
Trên đường đi, tôi hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, Từ bán tiên cố ý ở ẩn trong thôn, còn thay tên đổi họ, nếu ông ấy nhất quyết chối mình là Từ bán tiên thì sao?”
Lưu Khánh Chúc vừa chống gậy vừa thấp giọng nói: “Người có thể bói được thiên cơ, đều không thoát khỏi ngũ tệ tam khuyết, chắc chắn Từ bán tiên này bị khuyết tật bộ phận nào đó. Cứ gặp rồi xem đã!”
Tôi gật đầu, rốt cuộc trong lòng đã có hy vọng. Chỉ cần ông ta là Từ bán tiên, tôi tin mình nhất định có thể cầu xin ông ấy giúp.
Một lát sau, chúng tôi đã tới nhà Vương đại lão. Đó là một căn nhà vách đất, bờ tường nứt nẻ, trông còn nghèo hơn nhà Chu Tráng. Tôi và lão Vương bước vào nhà, căn phòng nhỏ đã chật ních. Dưới giường có một ông già lưng còng, hẳn chính là Vương đại lão, đối diện ông ta là một thanh niên hơn 20 tuổi, bên cạnh có một đại tỷ đang nói gì đó. Tôi lắng nghe một chút, cơ bản hiểu được đại khái câu chuyện.
Thanh niên này muốn đi làm ăn buôn bán ở phương nam, đến xin Vương đại lão bói một quẻ xem có kiếm được tiền không. Ông già cẩn thận nghe lời kể của đại tỷ, hỏi sinh thần bát tự của cậu con trai, chẳng vòng vo mà lấy hai hạt óc chó trong túi ra, nhắm mắt lẩm bẩm gì đó, rồi ném xuống giường. Hai hạt óc chó văng sang hai bên.
Ngạc nhiên xen lẫn tò mò, tôi hỏi Lưu Khánh Chúc: “Lão Lưu, xem bói mà không xem chỉ tay hay vân tay, lại ném hai hạt óc chó là sao?”
Lão Lưu nói nhỏ: “Đấy mới gọi là cao nhân, không như thầy bói dạo, toàn bói theo sách vở, chẳng có bản lĩnh gì. Nếu như thực sự có năng lực, thì thấy bói không giới hạn đồ vật trong tay.”
Tôi gật gật đầu, tiếp tục nhìn Vương đại lão, chờ ông ta đưa ra kết quả. Vương đại lão nhìn chằm chằm hai hạt óc chó trên giường hồi lâu, chợt cau mày, sau đó lắc đầu: “Ai da, chị à, con trai chị đi phương nam không ổn đâu. Đừng trách tôi nói thẳng, thằng bé này có mệnh cô sát, ở nhà làm ăn theo khuôn khổ, tuy có khi cả đời cô độc nhưng còn đổi được sự bình an. Nếu rời khỏi nhà đi phương nam, chắc chắn sẽ gặp tai ương đổ máu!”
Câu này vừa dứt, mấy người trong phòng đều sửng sốt. Ở nông thôn, đàn ông lớn tuổi chưa kiếm được vợ sẽ bị chê cười. Ấy vậy mà vừa rồi ông lão lại nói thanh niên này cả đời độc thân.
Đại tỷ tỏ ra vô cùng khó xử, trầm mặt nói: “Ông nói bậy gì vậy? Nhà tôi đây muốn con dâu có con dâu, muốn thể diện có thể diện, ông lại nói con tôi ế cả đời?”
Bên kia đứng một người đàn ông, chắc là cha của thanh niên, nghe vậy cũng trừng mắt, lạnh giọng: “Bọn tôi tìm ông để bói tài vận, ông lại nói lung tung. Đến như ông còn cưới được bà vợ câm, con tôi đẹp trai thế này, sao lại ế?”
Tôi không khỏi cảm thấy chướng tai, có phải Vương đại lão cầu xin xem để được xem bói cho họ đâu. Giờ ít thầy bói dám thẳng thắn nói thật về quẻ xấu, ấy vậy mà họ còn không chịu chấp nhận.’
Vương đại lão bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng trách tôi miệng thúi, tôi chỉ thấy sao nói vậy, tin hay không là tùy các người!”
Người đàn ông nghe vậy thì nổi nóng, chỉ thẳng vào mặt ông lão, la lên: “Con trai tôi đêm nay là lên xe đến phương nam, tìm ông xem chính muốn nghe ông nói vài câu dễ nghe, vậy mà còn mở miệng cái gì tai ương đổ máu, ông máu tính lại cho tôi!”
Con người của tôi trước giờ rất hay thích chõ mũi vào chuyện người khác, không quen đứng nhìn loại tiểu nhân không phân rõ trắng đen thế này, định xông đến thì chợt lão Lưu kéo tay tôi lại.
Vương đại lão nhặt lại hai hạt óc chó, lắc đầu nói: “Mỗi ngày một quẻ, không tính lại được, các người đi về đi.”
Gã đàn ông cáu giận, định giơ tay đánh người thì vợ hắn bên cạnh ngăn lại: “Được rồi, đừng chấp nhặt lão nữa, vậy mà trong thôn còn nói lão bói chuẩn, chuẩn cái rắm. Cứ chờ con trai tôi kiếm tiền quay về, xem ông giải thích thế nào.”
Dứt lời, ba người hằm hằm kéo nhau ra cửa.
Cả câu chuyện được hai chúng tôi chứng kiến từ đầu đến cuối. Đợi ba người nhà kia đi khỏi, Vương đại lão nhéo mắt nhìn tôi với lão Lưu, tôi vội nói: “Tiên sinh, tôi từ thành phố tới, xin hỏi ngài có phải Từ bán tiên không?”
Vương đại lão không hề thay đổi nét mặt, lắc đầu: “Tôi họ Vương, hai người tìm lầm người rồi.”
Dứt lời liền với cây gậy dựng ở mép giường, đứng lên. Tôi quan sát, để ý thấy chân phải Vương đại lão bị khuyết tật, phải chống gậy mới đi lại được. Lão Lưu đã nói, người biết được thiên cơ chắc chắn không tránh khỏi ngũ tệ tam khuyết, ông ta không phải Từ bán tiên thì còn ai vào đây!
Lão Lưu trầm giọng: “Quả thực chúng tôi quấy rẩy, nhưng thằng bé này số mệnh đen đủi, xin ông bói một quẻ, giúp đỡ nó.”
Vương đại lão xua tay: “Còn bói toán cái gì, không thấy đó à, có ai tin tôi đâu.”
Tôi vội nói: “Tiên sinh, họ không tin là vì họ ngu muội, chúng tôi thì khác. Cầu xin ngài chỉ cho tôi một con đường!”
Vương đại lão thấy tôi thành tâm, sau một lúc thì gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng hôm nay không bói thêm nữa, ngày mai hãy tới.”
Thấy ông ta đồng ý, tôi vui mừng nói lời cảm tạ, liền hẹn sáng mai lại đến bái kiến. Trên đường về nhà Chu Tráng, lão Lưu vẫn chưa yên tâm, nhất quyết đi gặp trưởng thôn để xác nhận lại xem Vương đại lão có phải Từ bán tiên mà chúng tôi cần tìm hay không.
Nhà Chu Trang có ruộng, tôi nghĩ sẽ giúp hai vợ chồng một tay, bèn phân công với lão Lưu, mỗi người một đường. Tối qua lúc uống rượu, Chu Tráng có nói với tôi, ruộng nhà anh ấy rất dễ tìm, chỉ cần đi dọc đường thôn, rồi rẽ phải ở ngã ba, đi thẳng là đến.
Đang trên đường đi, chợt tôi bắt gặp một ông lão lưng còng đứng giữa đường. Nghe thấy tôi đến gần, ông cụ nhỏ giọng hỏi: “Anh bạn trẻ, mấy giờ rồi?”
Cảm thấy quái lạ, sao ông cụ hỏi mà chẳng thèm quay đầu, tôi đáp: “Cụ à, 11h trưa rồi.”
Ông lão gật gật đầu: “Được, cảm ơn cậu!”
Tôi nói: “Không có gì!” Sau đó đi sượt qua người ông lão. Đi được mấy bước, vẫn cảm thấy lạ, tôi dừng lại quay đầu nhìn một cái. Vừa trông thấy mặt ông lão, tôi giật mình, ông ta là một người mù. Ông ấy cùng với ông lão mình gặp ở 2386 Hoài Viễn, đều có đôi mắt khác người mù bình thường, đó là không có tròng mắt!”
Hai hốc mắt sâu hoắm, tuy là ban ngày cũng làm người nhìn sởn tóc gáy. Chắc cảm giác được tôi đang nhìn, ông lão nhếch đôi môi nứt nẻ, nở một nụ cười.
Nụ cười quỷ dị làm tôi không rét mà run, vội vã quay đầu bước nhanh về phía trước. Đến ruộng, tôi kể về ông lão cho Chu Tráng nghe, Chu Tránh nói, ông ta là một người lang thang, không những bị mù mà tinh thần cũng không tốt, thường ngày sống nhờ sự cứu tế của người trong thôn.
Tôi không khỏi cảm thán một câu, đúng là ông lão đáng thương!
Làm việc đến khi trời tối, ba chúng tôi thu xếp rồi quay trở về nhà. Rượu trong nhà hôm qua đã uống sạch, Chu Tráng cứ nhất quyết phải ra ngoài mua, tôi cản không được, đành cùng lão Lưu ngồi nhà chờ.
Đang nói chuyện với lão Lưu thì đột nhiên tôi phát hiện, vợ của Chu Tráng lại giống như hôm đầu gặp, cứ đứng lẳng lặng nhìn mình chằm chằm. Bị nhìn thế này rất khó chịu, tôi nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, sao chị cứ nhìn tôi như vậy, có việc gì sao?”
Tiểu Sở bặm môi, định nói gì đó lại thôi.
Biết cô ta có điều muốn nói, tôi bảo: “Chị dâu, không sao đâu. Chị có gì muốn nói thì cứ nói, tôi không để bụng.”
Rốt cuộc Tiểu Sở cũng mở miệng: “Hai người mau chạy…”
Còn chưa dứt lời, chợt nghe ngoài sân có tiếng ồn ào, Chu Trách xách theo chai rượu, thở hồng hộc chạy vào nhà hô lên: “Không xong, tôi nghe nói con trai nhà họ Trương bị tai nạn xe chết. Lão Trương nói là do Vương đại lão trù ẻo, vác dao đang tìm ông ấy tính sổ.”
Hà tiên sinh trước khi cứu tôi một khắc đã mất đi tính mạng, giờ vất vả lắm mới tìm được người có thể chỉ điểm là Từ bán tiên, tôi nhất định không thể để ông ấy chết được.
Chẳng kịp xỏ giày, tôi lao xuống đất. Chu Tráng cũng đặt vội chai rượu xuống giường, quay đầu xông ra ngoài. Tôi vừa chạy ra đến cửa thì đột nhiên Tiểu Sở túm chặt tay từ phía sau, gấp gáp nói: “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được tin lời Vương đại lão!”