Phần 51: KHÔNG ĐƯỢC MỞ CỬA
Hà tiên sinh đã chết, tôi tuyệt vọng đến tột cùng, cả người xụi lơ ngồi trên đất. Lúc sắp rời khỏi trần thế, ông ta chỉ để lại hai câu nói, nó vẫn đang nhộn nhạo tận đáy lòng, đặc biệt là câu sau cùng: “Trong số những người mình tin tưởng, có một kẻ vẫn luôn lừa gạt!”
Nhưng lừa gạt hay không giờ đã chẳng quan trọng nữa, Hà tiên sinh chết rồi, trên đời này làm gì còn ai có khả năng cứu mình!
Hạt Tử đâm chết Hà tiên sinh, đám người đang đánh nhau hăng máu trông thấy thì dừng tay, xã hội đen cũng là con người, nhìn thấy xảy ra án mạng đều sửng sốt không dám động.
Hoàn Tử Đầu cau mày, sau đó chỉ vào Hạt Tử, la lớn: “Hạt Tử, ngươi giết người? Ngươi được lắm!”
Hạt Tử vì nhất thời nóng giận mà giết Hà tiên sinh, giờ mới sực tỉnh, thấy xác Hà tiên sinh nằm dưới đất thì giật mình rơi cả mã tấu. Đàn em của hắn cũng liếc qua, ai cũng cảm thấy chuyện không hay. Hoàn Tử Đầu nhếch mép cười khẩy, lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa đọc to: “Một… một… không!”
Hạt Tử hốt hoảng, thấy Hoàn Tử Đầu báo cảnh sát thì chỉ mặt hắn chửi bới loạn xạ, rồi vội vã xoay người nhảy lên minibus, dẫn đám đàn em chạy mất.
Thấy tôi đã vô lực, Hoàn Tử Đầu đỡ tôi lên xe, đưa về ký túc xá.
Hy vọng duy nhất đã tan biến!
Chỉ một khác nữa là giải được bùa chú, một khắc nữa là được tự do, một khắc nữa là kết thúc bóng đêm để sống một cuộc sống mới. Tất cả đã bị cú đâm của Hạt Tử mà hủy hoại!
Tôi chẳng còn thiết sống, nằm thần ra trên giường nguyên ngày. Tiểu Lục thấy bộ dạng của tôi thì an ủi vài câu, với tài ăn nói vụng về của cậu ta, chỉ tổ chọc tức tôi thêm.
Tuy cùng lái một chuyến xe nửa đêm, sinh hoạt cùng nhau, nhưng cách nhìn và suy nghĩ của tiểu Lục hoàn toàn khác xa tôi. Tôi nghĩ, có lẽ bí quyết tốt nhất để hạnh phúc chính là sự lựa chọn việc mình biết và mình tin, mới có thể sống tốt trong cái hoàn cảnh khốn cùng này.
Tối đến, tiểu Lục lái xe, tôi nằm một mình trong phòng, ngủ không được, bèn ra ngoài hóng gió. Bạch Phàm từ chiều có gọi điện rủ đi ăn nhưng tôi từ chối, từ lúc Hà tiên sinh chết, bản thân đã chẳng còn thiết gì nữa.
Thậm chí còn có cảm giác, mình đã mất tất cả hứng thú với cuộc sống này, nửa tháng trời vất vả chạy ngược chạy xuôi, vừa có được manh mối thì giờ lại bị phá hủy. Cuộc sống này đúng là, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn!
Đi dạo hóng gió, tôi vô thức đi tới đầu hẻm cửa Đông. Sâu trong con hẻm, mấy chữ trên tấm bảng led cứ như đã đợi mình từ lâu. Trong lòng phiền muộn, đang muốn giải sầu, tôi thở dài đi vào trong ngõ.
Vào quán mì, ông chủ vẫn cái điệu bộ tươi cười đưa thực đơn ra. Tôi tìm chỗ ngồi xuống, xua tay nói: “Không gọi gì cả. Mì của ông toàn là giòi, cứ mang cho tôi 2 chục chai bia đã quá hạn 27 năm kia, nếu có thể uống mà chết thì tốt!”
Thấy tâm tình tôi không tốt, ông chủ cũng không nhiều lời, xoay người đi lấy bia. Lát sau, ông ta bê ra một két bia Hoa Đan, nhấc một cái lên đưa cho tôi: “Uống đi, tôi ngồi nghe cậu tâm sự!”
Nói đoạn ngồi xuống đối diện.
Liếc nhìn đại thúc bốn năm chục tuổi, mặt vuông chữ điền, tôi không khỏi cười khổ: “Đại thúc, ông nói xem, nếu cả đời phải sống trong lo lắng sợ hãi, thì cuộc đời còn ý nghĩa gì không?”
Ông chủ lắc đầu: “Không ai phải sống cả đời trong sợ hãi cả, chuyện gì cũng có cách giải quyết!”
Hớp một ngụm bia, tôi đặt mạnh chai xuống bàn, hung hăng nói: “Ai bảo không? Người đó chính là tôi đây. Tôi bị dính hình nhân giấy vàng, gặp ma bắt xe, đêm trước lại nghe tiếng phụ nữ dưới gầm giường, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, lâu như vậy rồi mà tôi chưa bị dọa chết cũng là kỳ tích mẹ nó rồi!”
Nói, tôi lại nâng chai đổ bia vào mồm, nhìn đại thúc một cái, tiếp tục: “À đúng, còn tự nhiên ăn phải bát mì bằng giòi bọ, uống bia quỷ, cuộc sống của tôi tốt chứ hả?”
Chủ quán nghe xong, không nhịn được bật cười: “Anh bạn trẻ, cậu đừng nói bản thân thảm như thế, có một số việc tuy rằng phiền toái một chút, nhưng đều giải quyết được hết!”
Tôi lắc đầu tuyệt vọng: “Giải quyết vào mắt, cành cây cứu mạng duy nhất đã bị chặt mất rồi!”
Đại thúc lại nhấc hai chai bia lên, đưa cho tôi một chai, nói: “Nếu cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu!”
Nhận chai bia, tôi cười khổ: “Được, vậy ông nói xem, tôi phải làm gì?”
Đại thúc cũng hớp một ngụm bia, chậm rãi nói: “Rất đơn giản, trước ngày 15 âm lịch tới đây, cậu nhớ kỹ ba điều không được làm. Thứ nhất, không được nhấc dát giường, thứ hai, sau 12h đêm, bất kể có nghe được âm thành gì cũng không được mở cửa. Thứ ba chính là…”
Đại thúc nói liền một mạch, đến điều cuối cùng thì lại ngưng, tôi nghi hoặc hỏi: “Thứ ba là gì?”
Đại thúc cười, thấp giọng: “Thứ ba, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ!”
Tôi nghe vậy thì trừng mắt, thờ ơ nói: “Đại thúc, ông nói bừa rồi. Không được nói chuyện với người lạ? Nói thì sao, người ta sẽ bắt tôi vào khe suối dìm chết à?”
Nói xong, cười ha hả, tôi lại tu nửa chai bia. Đại thúc chỉ cười cười, không nói gì nữa, ngồi tiếp bia tôi. Đêm đó chẳng nhớ nổi đã uống bao nhiêu, chỉ biết là uống rồi nôn, nôn rồi lại uống. Đại thúc kia thì tửu lượng rất tốt, uống không đổi sắc, ngồi cùng tôi đến cuối. Nhưng lạ một điều là ông ta trước sau không hề đi tiểu!
Cuối cùng, thật sự không thể trụ nổi nữa, tôi đổ vật xuống bàn.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một bác gái làm công nhân vệ sinh: “Anh bạn trẻ, sao lại nằm ở đây?”
Tôi nheo mắt nhìn bà ta, hỏi: “Đại nương đến ăn sáng à, chủ quán đâu?”
Bác gái nghi hoặc nhìn tôi: “Cậu uống nhiều quá rồi, mau về nhà đi, đừng nằm ngoài đường thế này, cảm lạnh đấy!”
Nằm ngoài đường? Tôi đột nhiên mở to mắt quan sát thì thứ đập vào mắt khiến mình nhảy dựng. Bản thân đang nằm giữa một lối đi!!!
Hoảng hốt nhìn xung quanh, tôi hỏi: “Đại nương, đây là đâu?”
Bác gái đỡ tôi dậy: “Phố Thanh Đảo!”
Phủi phủi bụi đất trên người, nghe bác gái nói mà sửng sốt: “Chỗ nào cơ?”
“Phố Thanh Đảo. Cậu còn trẻ, không có việc gì thì đừng uống nhiều như vậy, bớt nhậu nhẹt đi!”
Tôi hít sâu một hơi, đúng là tối qua uống nhiều, nhưng trí nhớ vẫn ổn, rõ ràng mình uống ở cửa Đông khu Tân Giang, sao tỉnh dậy lại ở phố Thanh Đảo khu kinh tế mới?
“Mà kệ bà nó là ở đâu, sống thêm một ngày chưa chết coi như là lời rồi!” Tôi thở dài, xoay người bắt xe về công ty.
Về đến ký túc xá, vừa vào cửa thì tiểu Lục hộc tốc chạy ra hỏi: “Huynh đệ, tối qua anh đi đâu, tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại mà không nghe máy?”
Tối qua thật sự uống quá nhiều, đầu đau như búa bổ, tôi ôm đầu nói: “Uống bia say quá, không sao!”
Dứt lời nằm vật xuống giường, tiểu Lục làu bàu nhưng vẫn đi đun nước sôi cho tôi. Nằm trên giường, tôi suy nghĩ về chuyện đêm qua, nhắc đến cũng lạ, nhưng chuyện khác đều quên sạch, nhưng ba điều lão chủ quán dặn thì lại nhớ như in. Trong đầu thầm đọc lại: “Không được nhìn gầm giường, không được mở cửa, không được nói chuyện với người lạ.”
Cười khổ một tiếng, ngáp dài, quyết định không nghĩ nữa. Bản thân tửu lượng không cao, tối qua lại uống nhiều như vậy, khiến cơ thể mệt mỏi khó chịu. Cả một ngày trôi qua, trên cơ bản là tôi ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Mãi cho đến khi tiểu Lục lái xe quay về, tôi mới cảm thấy đã ngủ đủ giấc.
Tiểu Lục thì vẫn vậy, cởi quần áo, chui vào trong chăn rồi chỉ chốc lát vang lên tiếng ngáy. Tôi xuống giường uống cốc nước, vừa định nằm xuống thì chợt nghe hình như bên ngoài có tiếng động.
Không dám nhúc nhích, tôi nín thở, cảm giác nhìn chằm chằm ra cánh cửa. Chỉ lát sau, bỗng có tiếng đập: “Rầm rầm rầm!”
Tôi đứng dậy, hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa không có ai trả lời, nhưng tiếng đập vẫn tiếp diễn: Rầm rầm rầm rầm.
Ngồi xuống mép giường, quyết định không để ý nữa, tiếng đập cửa kéo dài khoảng hai phút thì dừng lại. Tôi thở dài nằm xuống giường, lại có tiếng động, cuối cùng thì sau bao lâu, âm thanh khiến tôi lo sợ nhất đã cất lên. Tiếng khóc!!!
Sau khi hình nhân bằng giấy bị mất, thứ tôi sợ nghe thấy nhất là tiếng khóc, cho dù đó có là tiếng trẻ con khóc đi nữa thì cũng đều kinh hồn táng đảm. Bách quỷ khốc môn 10 năm trước chính là bắt đầu từ một tiếng khóc ngoài cửa!
Toát mồ hôi lạnh, cố gắng hít sâu, tôi quấn chặt chăn vào người. Tiếng khóc không lớn lắm, nhưng có thể nghe rõ ràng, đó là một người phụ nữ, giống như oan ức gì đó mà khóc rấm rứt.
Không dám cử động, tôi ngồi trên giường, mắt nhìn chăm chăm ra phía cửa, nếu đã không biết phải làm gì, thôi thì cứ không làm gì vậy!
Tiểu Lục chợt xoay người, tỉnh giấc. Cậu ta là người dễ ngủ nhất mà tôi từng gặp, ngủ còn sâu nữa, cơ bản là có sét đánh ngang tai cũng chẳng tỉnh. Lẽ nào cậu ta cũng nghe thấy tiếng khóc ngoài cửa?
Tôi hỏi nhỏ: “Tiểu Lục, sao cậu tỉnh? Cậu cũng nghe tiếng khóc à?”
Tiểu Lục dụi mắt, ngáp dài: “Tiếng gì? Tội dậy đi tiểu!”
Nói rồi xuống giường, xỏ dép đi ra phía cửa. Tôi vội vàng gọi lại: “Tiểu Lục, đừng đi ra ngoài, đừng mở cửa. Cậu buồn đái thì cứ đái vào chậu ấy!”
Tiểu Lục quay lại nhìn tôi, nói: “Đái vào chậu? Sao anh không bảo tôi đái vào phích luôn đi?”
Nói xong, cậu ta giơ tay mở cửa, két một tiếng, hai cánh cửa bật tung!