Phần 50: HAI CÂU NÓI CUỐI CÙNG
Trông thấy đống tóc dưới gầm giường được quét ra, cơn buồn ngủ của tôi đã hoàn toàn biến mất. Nhớ lại giọng nói lầu bầu tối qua, đến giờ vẫn còn sởn tóc gáy. Không thể chần chờ được nữa, gần đây những chuyện tà môn ngày một nhiều, ngày càng tà hơn so với hôm trước. Mình phải nhanh chóng đi tìm Hà tiên sinh, xử lý xong việc này thì còn cả hơn nửa quãng đời để ngủ.
Thấy tôi vội vàng mặc quần áo, tiểu Lục nghi hoặc hỏi: “Anh đi đâu thế, anh còn chưa nói với tôi, đống tóc dài này là từ đâu ra?”
Tôi đút chân vào giày, vỗ vỗ vai tiểu Lục: “Tiểu Lục, chuẩn bị sẵn hành lý đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chiều nay tôi về, hai chúng ta sẽ xin nghỉ việc!”
Tiểu Lục nghe tôi nói liền kinh ngạc: “Cái gì? Xin nghỉ? Đang làm yên ổn sao lại xin nghỉ?”
Liếc mắt nhìn cậu ta, tôi không kiên nhẫn nói: “Yên ổn cái rắm, đi làm mà tính mạng bị đe dọa, chỉ là một công việc lái xe đêm, cậu lưu luyến con mẹ gì?”
Tiểu Lục hất cái chổi xuống đất, nói: “Anh ăn nói kiểu gì vậy? Tôi lái taxi 5 năm, lái xe bus 5 năm, cho nên phải 4 năm nữa tôi mới hoàn thành công việc!”
“Chưa nói đến chuyện cậu có toàn mạng mà lái đủ 5 năm hay không, mà cứ cho là cậu lái đủ, rồi sau đó thì sao? Có thể triệu hoán được thần long à?”
Tiểu Lục vốn trước giờ điềm đạm, chợt nổi nóng: “So với các tài xế xe bus khác, anh không thấy là chúng ta nhẹ nhàng hơn bao nhiêu à? Trừ việc phải đi đêm ra thì dễ thở hơn người khác biết bao, giờ anh lại nói là dẫn tôi xin nghỉ việc, anh bị ngu rồi sao?”
Tuy ở cùng tiểu Lục thời gian chưa lâu, nhưng liếc mắt một cái có thể thấy cậu ta là người đơn giản, chân chất. Chuyện đã đến nước này tôi cũng chẳng cần giấu diếm nữa, nghiêm túc đứng thẳng, nhìn tiểu Lục, nói: “Tiểu Lục, từ lúc cậu bắt đầu nhận lái chuyến 13, tôi đã ra sức ngăn cản. Đến hôm nay thì tôi không vòng vo nữa, nói thật với anh, trên chuyến xe nửa đêm số 13 mà ta lái, không đếm xuể vong hồn trong ngoài, người ma cũng chẳng phân biệt nổi!”
Nói xong tôi chỉ vào đống tóc dưới đất: “Nhìn thấy không, phòng ký túc chỉ có hai chúng ta, sao dưới giường tôi lại có tóc phụ nữ? Sở dĩ tối qua phải thức trắng ngồi ở giường cậu, là bởi vì tôi nghe dưới gầm giường có tiếng nói. Là có ma, có ma đấy biết không, cậu xem phim ma bao giờ chưa?”
Vốn tưởng nếu nói ra sự thật, tiểu Lục sẽ tỉnh ngộ, không ngờ tên ngốc này lại trừng lớn hai mắt, cao giọng nói: “Anh ăn nói bậy bạ gì vậy, công việc tốt như vậy mà muốn bỏ, chẳng phải là kẻ không hiểu chuyện ư? Còn chưa kể, tối qua tôi ngủ không sâu, có tiếng động gì trong phòng thì chắc chắn tôi phải nghe được, đào đâu ra tiếng nói chuyện?”
Vừa định mở mồm mắng, nhưng nghĩ lại tôi cố nén lời nói vào. Tiểu Lục tối qua ngủ ngáy như sấm, đứng bên dưới lầu còn nghe được mà cậu ta bảo mình ngủ không sâu? Tức đến đỏ cả mặt, thôi mặc kệ tiểu tử này có nghỉ việc hay không, chờ Hà tiên sinh xử lý xong, dù có phải trói cậu ta vào xe bò thì cũng phải lôi cậu ta khỏi cái nơi này.
Cố nén cục tức trong bụng, tôi không cãi cọ với tiểu Lục nữa, ra khỏi ký túc bắt chiếc taxi đến chung cư nhà Hà tiên sinh. Thật may là Hà tiên sinh chẳng ra ngoài, chỉ đang ở nhà thảnh thơi tưới hoa. Thấy tâm trạng ông ta khá tốt, tôi cũng cao hứng, có lẽ sẽ giúp mình nhiệt tình hơn.
Tuy trong lòng muốn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ ông ta thấy mình vô lễ, đành giả mù sa mưa nói: “Hà tiên sinh, tối qua ngủ có ngon không?”
Hà tiên sinh vừa tưới hoa, vừa nói khẽ: “Cả đêm không ngủ!”
Tôi bật cười: “Hà tiên sinh cải lão hoàn đồng thật lợi hại, cả đêm không ngủ mà giờ trông vẫn tỉnh táo thế này!”
Hà tiên sinh buông bình nước xuống, nhàn nhạt nói: “Cái gì mà cải lão hoàn đồng? Thiên đạo luân hồi, nào ai có thể tránh khỏi. Các cậu thì từ 18 tuổi trưởng thành, sống đến già rồi chết, còn ta lại ngược lại, sống từ già đến trẻ, tới 18 tuổi cũng nên chết rồi!”
Nói xong, ông ta xoay người nhìn tôi: “Chà, hai mắt thâm quầng, cả đêm không ngủ vì chuyện chuyến xe à?”
Không hiểu sao cứ mỗi lần nghe ông ta nhắc đến chuyến xe số 13 tôi lại rất cao hứng. Nhưng nếu là tiểu Lục nghe thấy thì chắc sẽ trở mặt mất. Thấy Hà tiên sinh mở lời, tôi nôn nóng hỏi: “Tiên sinh, xin ngài nhất định phải cứu tôi. Từ lúc lái chuyến xe 13, ngày nào tôi cũng gặp những chuyện tà môn, chưa hề được yên thân!”
Hà tiên sinh gật đầu, bảo tôi ngồi xuống: “10 Năm trước ta có ngồi chuyến xe này một lần, tài xế lúc đó là một người có tuổi rồi.”
“Đúng vậy, anh ta tên là Vũ Bảo Khố, hiện giờ đang là đội trưởng của chúng tôi, tôi cũng nghe anh ta giới thiệu mới biết danh ngài.”
“Thật ra thì chuyến xe này của các cậu không phải vấn đề to tát gì. Tôi chỉ cho cậu một cách, nghiêm túc thực hiện sẽ không sao hết.”
Tôi nghe Hà tiên sinh nói mà vui mừng khôn xiết, kích động đến tay cũng chẳng biết để đâu mới phải.
“Tiên sinh, ngài nói đi!”
Hà tiên sinh cười cười: “Cậu đi mang…”
Reng reng reng! Hà tiên sinh vừa nói được ba chữ thì tiếng chuông điện thoại tôi vang lên. Chẳng thèm để ý là ai gọi, tôi đưa tay bấm nút từ chối.
“Tiên sinh, ngài nói tiếp đi, tôi phải làm gì?”
“Cậu đi mang ba tệp hồ sơ…”
Reng reng reng reng!
Tiếng chuông đáng ghét lại vang lên, Hà tiên sinh mỉm cười, gật đầu ý bảo tôi nhận cuộc gọi. Trong thời điểm mấu chốt nhất thì bị cắt ngang, máu dồn lên não, cúi đầu nhìn, là Hoàn Tử Đầu gọi, bấm nút nghe, tức giận mắng: “Làm cái con mẹ gì thế, tí lại gọi tí lại gọi!”
Nói xong định dập máy thì đầu dây bên kia Hoàn Tử Đầu hô lớn: “Đừng cúp máy! Anh nghe tôi nói, Hạt Tử làm tang lễ cha xong rồi, đang đến tìm Hà tiên sinh đấy, anh mau đến dẫn ông ta trốn đi!”
Tôi không khỏi giật mình, cha của Hạt Tử mới chết, chắc chắn giờ đang nộ hỏa xung thiên, nếu Hà tiên sinh rơi vào tay chúng, rất có thể sẽ thê thảm. Nghĩ vậy, tôi vội cúp máy, khẩn trương nói với ông ta: “Hạt Tử lại dẫn người tới, chúng ta phải chạy mau!”
Hà tiên sinh bình tĩnh gật đầu, chẳng hề có chút lo lắng nào. Tôi thúc giục ông ta ra ngoài, ông ta lại chậm rãu đứng trong nhà ngắm nhìn xung quanh. Tôi gấp gáp đến lòng bàn tay ướt sũng, la lên: “Hà đại gia, mau chạy đi, cầu xin ông đừng ngắm nữa, Hạt Tử đến bắt ông đấy!”
Hà tiên sinh gật đầu: “Không vội, nhìn lần cuối đã!”
Định bụng vác xốc ông ta lên mà chạy, nhưng lại không dám lỗ mãng, cứ như vậy đứng chờ ông ấy ngắm xong rồi mới đi xuống lầu. Vừa trốn, tôi vừa suy nghĩ, nơi nào mới có thể đảm bảo an toàn 100% cho Hà tiên sinh, vừa lúc gặp được chiếc taxi chạy tới, tôi vội vẫy lại, nói với tài xế: “Đến ủy ban thành phố!”
Tài xế sửng sốt, sau đó cho xe chạy. Tuy chưa trông thấy Hạt Tử đâu, nhưng trong lòng tôi cứ có nỗi sợ không tên. Xe còn chưa chạy được hai phố, tài xế bỗng quẹo vào trạm công cộng, quay đầu nói: “Bơm cái bánh xe đã rồi đi!”
Tôi tức nghẹn cả họng, tính mạng của mình với Hà tiên sinh đang bị đe dọa, vậy mà còn đi bơm bánh xe! Tức giận, tôi mắng: “Con mẹ, giờ còn bơm cái rắm, mau chạy tiếp đi!”
Tài xế bị mắng đương nhiên không vui, nói: “Ai da, vội cái gì, bơm bánh có mấy phút, tôi chạy nhanh thêm chút là được!”
Lòng gấp gáp muốn động thủ đánh cho hắn một trận, chợt thấy phía sau một chiếc minibus đi tới, tôi cả kinh, hỏng rồi!!!
Qua nhiên, chiếc minibus đi đầu lái tới chặn trước đầu xe tôi, sau đó bảy tám tay giang hồ bặm trợn nhảy xuống, tay lăm lăm mã tấu.
Không nghĩ ngợi, tôi túm tay Hà tiên sinh nhảy ra ngoài bỏ chạy, mấy tên giang hồ hùng hổ đuổi theo đằng sau.
Không biết do tôi chạy quá nhanh hay do Hà tiên sinh quá chậm mà bước chạy không đồng nhất, cùng nhau ngã văng ra đất. Đám giang hồ lập tức vây quanh lấy hai người chúng tôi.
Đang tính toán cách thoát thân thì Hạt Tử bước tới, tây cầm một cây gậy gỗ, hung tợn nhìn tôi chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng vụt cho tôi một nhát.
Bốp, cây gậy đạp trúng vai khiến tôi đau điếng.
“Con mẹ ngươi, còn chạy? Nếu không phải ngươi cướp Hà tiên sinh đi, cha ta sao lại chết?”
Ôm vai, tôi lớn tiếng đáp lại: “Cha anh bị bệnh nan y, không phải tà bệnh, Hà tiên sinh cũng đâu phải thần tiên, anh làm vậy chẳng phải ép người quá đáng sao?”
“Bốp!” Lại một gậy nữa giáng vào người, tôi đau đớn lăn lộn.
“Ai nói ngươi lão không phải thần tiên, đã gặp ai 73 tuổi mà trẻ thế này chưa?”
Thấy Hạt Tử quyết đỏ hết cái chết cả cha hắn lên đầu mình, tôi định đứng dậy liều mạng. Chợt thấy phía sau một chiếc minibus khác chạy lại, một đám người nhảy xuống, đi trước là một tay bặm trợn đầu trọc lốc, đúng là Hoàn Tử Đầu!
Hạt Tử thấy Hoàn Tử Đầu dẫn người tới, hai mắt long sòng sọc, chỉ vào tôi và Hà tiên sinh: “Chém! Chém chết hai tên này trước!”
Thấy không ổn, tôi vội kéo tay Hà tiên sinh bỏ chạy. Hoàn Tử Đầu xông tới, hai bên lại lao vào đánh nhau. Tôi chẳng màng để ý, kéo Hà tiên sinh liều mạng chạy về phía trước. Nhưng vừa định mở mồm dặn Hà tiên sinh cẩn thận thì đột ngột, ngực ông ta lộ ra một lưỡi đao!
Máu chảy lập tức thấm ướt đẫm bộ quần áo Hà tiên sinh mặc trên người. Phía sau, Hạt Tử cầm chuôi đao, trợn mắt hung tợn cười: “Không cứu được cha, lão tử cũng không cho các ngươi sử dụng được hắn!”
Tôi như phát điên, tung chân đá bay Hạt Tử, vội vàng rút thanh mã tấu ra, đỡ lấy Hà tiên sinh. Mã tấu đâm xuyên ngực, có trời mới cứu nổi, Hà tiên sinh lại không tỏ ra quá đau đớn, gắng gượng nói: “Đời ta xem bệnh cứu người vô số, đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, kết cục này, ba năm trước đã được dự báo…”
Nhìn Hà tiên sinh càng lúc càng yếu, lòng tôi như đống tro tàn.
“Vốn định giúp cậu, nhưng duyên đã cạn, đây cũng là trời cao an bài. Trước khi chết, tuy không thể tiết lộ thiên cơ, nhưng ta có thể chỉ điểm cậu vài ý!”
Hà tiên sinh bảo tôi ghé tai vào, nói với tôi hai câu. Nghe xong hai câu này, một câu khiến tôi nhìn thấy ánh sáng, nhưng câu còn lại thì khiến tôi rơi xuống đáy vực.
Một trong hai câu nói là: “Trong số những người cậu tin tưởng nhất trên đời, có một người vẫn luôn lừa cậu!”