Phần 48: ĐOẠT NGƯỜI
Không còn nhịp tim? Câu này khiến đầu tôi ong lên, lão Lưu đã chết???
Còn vừa đi cùng lão đến tìm Hà tiên sinh, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Vì cứu người mà lão mất mạng, cứ nói ở hiền gặp lành, đâu ra?
Vô lực quỵ xuống góc tường, tuyệt vọng nhìn y tá vừa báo tin, tôi khàn giọng hỏi: “Chết hẳn rồi, không cứu vãn được nữa à?”
Y tá lắc lắc đầu.
Tôi đang chìm trong cảm xúc bi thương thì cửa phòng cấp cứu két một tiếng mở ra, lão Lưu chống cái gậy cũ, tay ôm gáy, đầu đầy máu bước tới.
Nữ y tá sợ hãi hét lên chạy thục mạng ra hành lang. Tôi mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn lão Lưu đã bị tuyên bố tử vong, chẳng biết phải làm thế nào.
Thấy tôi sững sờ, lão Lưu chợt lên tiếng: “Còn đứng thần người ra đấy, mau đỡ ta!”
Nuốt nước bọt, tôi cắn răng định đi qua thì vó hai y tá và một bác sĩ chạy ra. Bác sĩ mặc blouse trắng nhìn lão Lưu lầu bầu: “Sao cụ không chịu nghe lời thế, miệng vết thương lớn như vậy, không khâu ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Lão Lưu không chết?
Chẳng hiểu gì, tôi bước tới vừa đỡ lão Lưu, vưa hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vừa rồi y tá ra đây còn bảo tôi tim ông ấy ngừng đập. Đã cứu lại được à?”
Bác sĩ lắc đầu: “Ban nãy đưa ông cụ vào trong, đặt tai nghe thì chính xác là không có nhịp tim bên trái, sau đó mới biết tim ông ấy nằm bên phải.”
“Tim bên phải?”
Tôi ngạc nhiên, nghe nói trên thế giới có một số rất ít người có trái tim nằm bên phải, không ngờ lão Lưu lại là một trong số đó. Bác sĩ nói tiếp: “Miệng vết thương hở sau gáy của ông ấy rất lớn, tiến hành khâu thì ông ấy không chịu. Cậu mau khuyên ông ấy vài câu, lớn tuổi rồi mà mất nhiều máu, nguy hiểm lắm!”
Nghe bác sĩ nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chảy ít máu đầu không sao, lão Lưu còn sống thật tốt quá. Vui mừng khôn xiết, tôi cũng chẳng thèm bàn bạc với lão, xốc nách lên đi vào trong phòng cấp cứu, miệng hô: “Bác sĩ, tôi giữ ông ấy cho, ông vào khâu đi!”
Tuy không hề muốn, nhưng dưới sự cưỡng chế của chúng tôi, cuối cùng lão Lưu cũng phải khâu. Xong xuôi, trông lão Lưu quấn đầy băng trắng trên đầu, bộ dạng thật tức cười. Bác sĩ đề nghị lão nằm viện để theo dõi, nhưng lão già ương ngạnh này nào đồng ý, tôi cũng chỉ có thể phì cười mà đưa lão xuất viện.
Điều vui mừng nhất trong cuộc đời, không có gì hơn là nghe tin người thân mình chết sau đó biết được chỉ là một sự hiểu lầm. Cùng lão Lưu đi ra cổng, lão vẫn giữ bộ mặt lạnh như cũ, nói: “Mất nhiều thời gian quá rồi, ta mau đến tìm Hà tiên sinh đi!”
Tìm Hà tiên sinh hoàn toàn là vì tôi, lão Lưu trọng thương mà vẫn một lòng nghĩ cho mình, thật sự cảm động.
“Lão Lưu, không cần gấp, cứ chờ ông dưỡng thương đã rồi tính sau!”
Lão Lưu lắc đầu: “Không, khó gặp được Hà tiên sinh lắm, mau đến tìm ông ta đi!”
Chẳng lay chuyển được quyết tâm của lão, tôi đành theo đến khu chung cư. Lên đến tầng 7 thì phát hiện Hà tiên sinh không có nhà, tôi nản chí thở dài. Lão Lưu suy tư một hồi, dậm chân nói: “Ai da, ta thật đúng là lão hồ đồ, sớm phải biết Hà tiên sinh không có nhà mới đúng.”
Khó hiểu hỏi lý do, lão Lưu thấp giọng đáp: “Chỉ cần Hà tiên sinh có mặt thì bách quỷ bất xâm, khu nhà này không thể có tà ám.”
Tôi kinh ngạc: “Ý ông là, nếu Hà tiên sinh có nhà, thì đại tỷ dưới tầng 3 sẽ không bị ma nhập? Hà tiên sinh lợi hại đến vậy ư?”
Lão Lưu gật đầu: “Đừng nói là chỉ khu chung cư này, mà cô hồn dã quỷ qua đường cũng phải tránh mặt!”
Nghe lão nói thế, trong lòng tôi càng chắc như đinh đóng cột, Hà tiên sinh chính là người đã cứu lão Vũ năm xưa.
Đến tìm người nhưng không gặp, chúng tôi bàn tính quay về thu thập thêm thông tin. Vừa xuống đến dưới lầu thì gặp hai vợ chồng người phụ nữ bị ma nhập, nhìn qua thì chị ta đôi mắt có thần, tâm trạng bình thường, chắc là đã khôi phục.
Người chồng nhìn thấy thì chạy vội lại, nắm tay lão Lưu, cảm kích: “Lão tiên sinh, ông bị thương có nặng không, hai vợ chồng tôi đang định sang viện thăm ngài.”
Người vợ nhìn thấy lão Lưu thì vội quỳ xuống, tôi chạy nhanh tới đỡ dậy: “Đại tỷ, đừng làm thế, lão Lưu không sao!”
Chị gái khóc: “Cảm ơn lão tiên sinh, tôi bị như thế cả nửa tháng trời, nếu không có ông giúp đỡ chắc chẳng trụ được thêm mấy ngày!”
Lão Lưu trời sinh bản tính cộc cằn, chỉ nói câu khỏi cần cảm tạ. Chị gái lau nước mắt hỏi: “Hình như hai người không phải dân ở đây, đến tìm ai à?”
Tôi đáp: “Đi tầng 7, tìm Hà tiên sinh, chị có biết ông ấy đi đâu không?”
Chị gái gật đầu: “Hóa ra là bạn của Hà tiên sinh, chẳng trách bản lĩnh cao như vậy. Tháng trước Hà tiên sinh bị một đám giang hồ lôi đi rồi, nói là phải đến xem bệnh cho người nhà!”
Tôi nghe vậy thì gấp gáp: “Cụ thể là bị ai lôi đi, lôi đi đâu, chị biết không?”
“Đám giang hồ đến đây đông lắm, hôm đó đỗ xe chật nửa bãi, cầm đầu là tên xã hội đen nổi tiếng khu này, tên là Hạt Tử, chúng mang ông ấy đi đâu, tôi cũng không biết.”
Tôi gật gật đầu, nói thêm vài câu với chị gái rồi cáo từ ra về. Nhắc đến xã hội đen, người đầu tiên tôi nghĩ tới là Hoàn Tử Đầu, nếu người tên Hạt Tử này có quen biết với hắn, việc này sẽ dễ dàng hơn. Lấy điện thoại ra bấm số Hoàn Tử Đầu, hắn vừa nghe thấy tên Hạt Tử thì không khỏi cao giọng: “Ai? Hạt Tử? Hạt Tử ở khu Phong Mãn? Hắn là đối thủ một mất một còn với tôi đấy!”
Thấy chuyện không đơn giản, dăm ba câu nói chẳng rõ ràng, tôi bèn gọi Hoàn Tử Đầu tới gặp mình. Trên đường về, tôi kể chuyện ma bắt xe cùng với chuyện gặp Lưu Vân Ba ở Đường Oa Tử cho lão Lưu nghe. Lão Lưu chẳng hề trách việc tôi giấu lão, chỉ thở dài lo lắng: “Bị tên khốn đó bùa chú, dương khí ngươi thất thoát, trông thấy ma quỷ cũng là chuyện bình thường. Nhưng hình nhân giấy vàng và bách quỷ khốc môn thì không đùa được!”
Bách Quỷ Khốc Môn!!!
Trước đó đã nghe tay bảo vệ nói một lần, mười năm trước, chính từ hình nhân giấy vàng dẫn phát bách quỷ khốc môn, sau đó thì lão Lưu hy sinh một con mắt, hỏa hoạn còn thiêu chết mấy trăm mạng người. Tôi không khỏi run lên, mười năm sau, hình nhân giấy vàng lại có trên người tôi, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Thấy tôi hoang mang, lão Lưu nói: “Tên khốn này rốt cuộc dùng hình nhân giấy vàng làm chuyện tà môn gì, ta không rõ lắm. Có điều ngươi cũng không cần quá sợ hãi, chỉ cần tìm ra Hà tiên sinh trước ngày 15 âm lịch, tất cả sẽ được hóa giải!”
Tôi gật gật đầu. Lại là Hà tiên sinh, như vậy xem ra việc tìm được Hà tiên sinh hay không có liên quan mấu chốt đến mạng sống của mình.
Trưa hôm đó, Hoàn Tử Đầu dẫn hai đèn em đến ký túc tìm tôi, vừa gặp đã sốt sắng hỏi: “Sao thế huynh đệ? Người anh cần tìm bị Hạt Tử mang đi à, thông tin có chính xác không?”
Tôi gật đầu: “Khẳng định là chuẩn, có người tận mắt chứng kiến, nghe nói là bắt Hà tiên sinh đi xem bệnh cho ai đó.”
Hoàn Tử Đầu châm điếu thuốc, ngồi bắt chéo chân, chậm rãi nói: “Tôi nghe nói cha của Hạt Tử bị bệnh nan y. Nhưng đó là bệnh thật, hắn mời thầy âm dương qua làm mẹ gì?”
Giờ tôi nào có đầu óc mà suy nghĩ Hạt Tử mang Hà tiên sinh về xem bệnh cho ai, chỉ muốn mau chóng tìm được ông ấy. Mà điều đặc biệt lo lắng là, ông ấy làm việc trong tay đám xã hội đen, rất nguy hiểm!
Thấy tôi ủ rũ, Hoàn Tử Đầu vỗ vỗ vai: “Hạt Tử nắm khu Phong Mãn, tôi với chị dâu nắm khu kinh tế mới, không phải là tôi sợ hắn, mà cái chính là, đến địa bàn của hắn không thể tránh khỏi phiền toái. Nhưng anh yên tâm, chuyện này để tôi lo!”
Tiểu Lục ngồi cạnh cũng nói theo: “Một Hạt Tử đã tính là gì, lẩu bò cạp tiểu Lục tôi đây còn ăn rồi, anh em ta cùng thu thập hắn!”
Tôi không nói nên lời, nhìn Hoàn Tử Đầu và tiểu Lục, hai người huynh đệ với tính cách trái ngược, đang hết sức giúp mình, cảm thấy ấm ấp trong lòng.
Có bằng hữu sát cánh, sợ gì hung hiểm!
Hoàn Tử Đầu không làm phiền đến chị dâu, tự mình gọi 20 đàn em, sáng hôm sau đứng đầy dưới sân công ty. Tôi với tiểu Lục đi xuống, trông thấy người đông như vậy thì thật hoảng sợ.
Tiểu Lục trợn mắt nhìn Hoàn Tử Đầu: “Chúng ta kéo đi đánh nhau à? Ba người đi thôi chứ, nói chuyện ôn hòa!”
Hoàn Tử Đầu liếc xéo: “Thằng mập nhà cậu biết cái gì, đi đàm phán với Hạt Tử mà không dẫn người theo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ai nói trước được?”
Tôi cũng khá lo lắng, nói: “Nhưng anh mang theo nhiều người như vậy, khác nào đi đánh nhau đâu!”
Hoàn Tử Đầu chụp vai tôi: “Ôi dào, yên tâm đi. Cho mấy đàn em này đứng ngoài cửa không vào nhà. Chưa kể đông người, đánh nhau dễ bị bắt lắm, Hạt Tử cũng biết mà.”
Tôi đành gật đầu, cùng tiểu Lục lên xe, chạy tới khu Phong Mãn tìm Hạt Tử. Tuy rằng có đám tay chân đông đảo đi theo, nhưng trong lòng tôi vẫn có nỗi bất an không tên, Hạt Tử không phải người hiền lành gì, hắn sẽ dễ dàng thả người sao?
Vòng đi vòng lại trong thành phố, cuối cùng dừng lại tại một khách sạn năm sao khu Phong Mãn, chúng tôi xuống xe, Hoàn Tử Đầu chỉ tay nói: “Đây là chỗ của hắn, ngày nào cũng ở trong đó, đi thôi!”
Còn chưa vào trong, tiểu tử đứng canh cửa thấy đông người vội chạy vào báo tin. Mới đi đến đại sảnh thì đối mặt với Hạt Tử đi xuống. Tôi vốn cho rằng, một Hạt Tử thanh danh nổi như cồn ắt cũng phải hung thần ác sát như Hoàn Tử Đầu, to lớn thô kệch. Nhưng không ngờ hắn lại là một thanh niên vừa gầy vừa thấp bé. Có điều tuy vóc dáng như vậy, nhưng sát khí hắn rất bức người, ánh mắt lộ hung quang, vừa nhìn đã thấy không phải người lương thiện.
Hạt Tử thấy đông người xông vào cũng chẳng hề sợ hãi, hất hàm hỏi: “Hoàn Tử Đầu, ngươi có ý gì đây?”
Tôi giành nói trước: “Đại ca, mạo phạm rồi, tôi nghe nói có vị Hà tiên sinh được anh mời về, tôi muốn nhờ ông ấy giúp một chút. Có thể châm chước, cho chúng tôi gặp mặt nói chuyện không?”
Hạt Tử liếc mắt một lượt, nói: “Không được, không gặp được, Hà tiên sinh đang xem bệnh cho cha ta!”
Hoàn Tử Đầu nói: “Cha ngươi mắc bệnh nan y, mời thầy âm dương về xem cái con c*c gì?”
Câu này của Hoàn Tử Đầu khó nghe đến cực điểm, tôi vừa định mở miệng giảng hòa thì Hạt Tử trừng mắt phát hỏa: “Hoàn Tử Đầu, ngươi mượn cớ tìm người đến gây chuyện phải không?”
Thời cơ nói chuyện đã bị Hoàn Tử Đầu phá hỏng, tên này trông thấy Hạt Tử liền mất khống chế, chỉ thẳng mặt hắn, quát: “Gây cái c*c, ta con mẹ nó đến đoạt người!”
Hạt Tử càng hung hăng: “Hà tiên sinh ở trên tầng 2 đấy. Ngươi con mẹ nó có mạng lên mà đoạt!”
Dứt lời hắn hô một tiếng, mấy chục tên mặt mũi bặm trợn lục tục đi xuống, tôi thầm than: “Hỏng rồi!”
Tình hình đã mất khống chế, đáng ra từ đầu không nên tin, với tính cách của Hoàn Tử Đầu mà có thể nói chuyện tử tế được. Hai nhóm người dàn thành hình cánh cung, hằm hè nhau ở đại sảnh, tôi vừa định kêu đợi đã thì không biết tên đàn em nào phía sau nóng mắt xông lên đấm một phát vào giữa mặt Hạt Tử khiến hắn té ngã.
Hai đám du côn lập tức xông vào đánh nhau sáp lá cà, Hoàn Tử Đầu tả xung hữu đột đằng trước, gọi to: “Huynh đệ, lên lầu!”
Tôi vội lách qua kẽ hở đám người mà chạy lên trên, đột nhiên một tên cao đến 1m8 chặn lại, giơ hai tay đẩy tôi về. Tiểu Lục thấy thế vội lao tới chắn trước mặt tôi, la lên: “Để tôi lo tên cốt đột này, anh lên trên đi!”
Nói rồi liền xông vào đánh nhau với gã giang hồ. Tôi lách qua hai người, vội vội vàng vàng lao lên tầng hai. Trên tầng 2 phòng rất nhiều, nhưng rõ ràng nhất là căn phòng đầu cầu thang. Tôi đẩy cửa vọt vào phòng, không khỏi trợn tròn mắt, nào có Hà tiên sinh ở đây, chỉ có một thanh niên 17, 18 tuổi đang nhàn nhã xem TV!