Phần 47: MA NHẬP
Người chồng kinh hãi, hỏi: “Lão tiên sinh, ý ông nói là ngoài bà cô thì còn có hồn ma khác nhập vào vợ tôi?”
Lão Lưu gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi dựng cái đũa chỉ nhìn ra được bà cô, không ngờ còn một hồn ma nữa!”
Người chồng ủ rũ: “Vậy phải làm sao?”
Tay mặc áo khoác thấy vậy, đắc ý: “Nếu không phải lão quấy rầy tôi châm kim, vợ anh đã sớm không việc gì.”
Lão Lưu tức giận lườm hắn, nói: “Bách gia thập tam châm quá bá đạo, chỉ dùng để đuổi ác ma, ngươi chưa rõ trắng đen đã ra tay, không sợ trời phạt?”
Bị câu nói của lão Lưu chọc giận, tay áo khoác hùng hổ: “Cái gì mà trời phạt, theo tôi ông mới là kẻ lừa đảo. Giờ nhân dịp có hai hồn ma nhập thân, nếu ông không phục, hai ta mỗi người trị một hồn ma, xem ai thắng?”
Lão Lưu cười lạnh: “Nếu cho ngươi trị ác ma kia thì bắt nạt ngươi quá, ngươi tự chọn đi!”
Tay áo khoác tuy kiêu ngạo, nhưng biểu hiện rất mất tự nhiên, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa ngất, rồi lại nhìn sang bà lão, hiển nhiên là không tự tin, sợ mình sẽ chọn nhầm ác ma.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, tròng mắt đảo một cái rồi chỉ vào người phụ nữ trung niên: “Tôi đoán hẳn là ác ma nhập vào người trẻ hơn này, tôi chọn cô ấy, coi như là nhường nhịn ông!”
Nghe xong câu này tôi suýt thì bật cười, nhất định là hắn thấy người phụ nữ trẻ thì dương khí mạnh, khả năng ác ma trong người sẽ ít hơn, cho nên mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Lão Lưu chẳng hề tính toán, gật đầu nói: “Được, tùy ngươi!”
Phân công xong, lão Lưu đến bên cạnh bà lão còn tay áo khoác kia đỡ người phụ nữ dậy. Người nhà chị gái nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải, càng chẳng biết tin ai trong hai người. Tay áo khóa ho khan một tiếng, rút cái bút lông tròn tay áo ra, miệng lẩm bẩm niệm chú, sau đó dùng bút vẽ gì đó trên trán chị gái.
Chị gái bỗng như bị điện giật, người khẽ rùng mình, người trong nhà đều hoảng sợ, lùi về sau một bước. Lão Lưu liếc qua, cười lạnh: “Ai da, còn biết dùng Tương Tây bút điểm quỷ môn, không hề cùng đường với bách gia thập tam châm, tiểu tử này học đạo cũng tạp nham đấy.”
Tay áo khoác đắc ý cười: “Ông già, có phục không? Đây chỉ là một trong số cả tá bản lĩnh của tôi thôi!”
Lão Lưu cúi đầu nhếch mép, chẳng quản nữa, nhìn thẳng vào bà lão đang nằm trên giường, nói với tôi: “Đỡ bà ta dậy, nhẹ thôi!”
Tôi vội ngồi xuống giường, đỡ bà lưng bà lão dậy, lão Lưu chẳng lấy ra pháp bảo gì, cũng chẳng niệm chú như tay áo khoác, chỉ ghé đầu vào tai bà ta, nói nhỏ: “Gặp người nhà rồi, đi thôi!”
Nói xong, bà lão vẫn nhắm nghiền hai mắt, không động đậy. Không biết là ai mở đầu bật cười, sau đó cả căn phòng không nhịn được mà cười nhỏ. Người chồng nói: “Lão tiên sinh, sao lại nói chuyện nhẹ nhàng với hồn ma như vậy?”
Lão Lưu chẳng để bụng, nhấc đầu ra, nhếch mép vỗ vỗ vai bà lão, nói tiếp: “Đủ rồi đấy, còn không đi, lão nhân ra không khách khí đâu!”
Bà lão vẫn nhắm mắt chẳng hề có phản ứng, lúc này người trong nhà đã không còn cười như nãy nữa mà bắt đầu mỉa mai: “Ở đâu ra lão già này, bị bệnh à?”
Tiếng lầm bầm mỉa mai không nhỏ cũng không lớn, tôi nghe rõ ràng, đang định mở mồm phản bác thì đột nhiên lão Lưu hét lên một tiếng: “Cút!”
Sau đó giơ cây gậy lên làm động tác đánh. Một tiếng quát đầy uy lực khiến đám người xung quanh choáng váng, bất thình lình giật mình. Ngay cả tay áo khoác kia cũng giật thon thót.
Người chồng vừa thấy lão Lưu giơ gậy lên thì hoảng hốt lao tới giữ chặt tay ông ta, nức nở: “Lão tiên sinh dừng lại đi, cần tiền thì tôi cho, đừng làm gì nữa, ông đi đi, không lát nữa ma chẳng đuổi được mà mạng người cũng mất mất!”
Gã áo khoác nghe vậy thì bật cười ha hả, đang định mở mồm mỉa mai thì đột nhiên bà lão mở to hai mắt. Đám người xung quanh cả kinh, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Cây gậy của lão Lưu vẫn giơ trên không, bà lão mở to mắt nhìn, lắc đầu chảy hai hàng nước mắt, sau đó lại ngất đi. Lão Lưu hừ lạnh một tiếng, buông gậy xuống, nói với người chồng: “Không sao, hồn ma nhập thể, lúc rời đi không tránh khỏi khiến chủ thể mất sức lực. Lát nữa bà lão sẽ tỉnh, tối nay ngươi nhớ đốt ít vàng mã cho bà cô!”
Người chồng bán tín bán nghi đi tới đỡ bà lão dậy, chỉ lát sau bà lão đúng là đã tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Con trai, mẹ bị sao vậy?”
Lần này thì không ai cười được nữa, người chồng kích động không ngậm được mồm, nắm tay lão Lưu cảm ơn rối rít. Tất cả chuyện này tay áo khoác đều chứng kiến, vừa rồi hắn cầm bút lông vẽ bùa nhưng chị gái kia cũng chỉ rùng mình một cái, còn lại chưa hề có phản ứng nào khác.
Hồn ma trên người bà lão đã đuổi đi, hiện giờ chỉ còn lại người phụ nữ trước mặt hắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tay mặc áo khoác. Gã đã toát đầy mồ hôi trán, lại lục trong túi hồi lâu, cầm ra một tờ giấy vàng, một hộp chu sa. Sau đó chấm đầu bút lông vào chu sa, rồi vẽ vẽ gì đó lên tờ giấy.
Lão Lưu thấy tờ giấy cũng ngạc nhiên nói: “Ai da lợi hại! Ngươi còn biết dùng cả hoàng phù Mao Sơn?”
Gã mặc áo khoác nhếch mép, tay trái làm một cái dấu lạ mắt, tay phải cầm tờ hoàng phù dán lên đầu chị gái.
“Á…” một tiếng thét chói tai vang lên.
Đám người xung quanh cũng bất ngờ mà kêu lên thành tiếng, vội vã tìm chỗ nấp. Nấp xong, quay đầu nhìn lại thì thấy chị gái đang lườm tay áo khoác với ánh mắt cực kỳ ai oán. Hắn ngây người, biểu hiện của chị gái hẳn là nằm ngoài dự tính, vội vàng lục lọi trong túi xách, lôi ra một cái cân có quấn chỉ đỏ. Không do dự, hắn tròng luôn nó vào cổ chị gái.
Lão Lưu lại thốt lên: “Ui, Thiên Kim Đà của phái Thanh Vi!”
Cái cân sắt tròng vào cổ, người phụ nữ đột nhiên ngây ra, không có cử động gì thêm. Gã áo khoác cười khẩy: “Tiểu quỷ, còn dám ở trước mặt ta…”
Còn chưa nói hết câu, đột nhiên người phụ nữ khôi phục, như phát điên duỗi tay về phía trước, gã áo khoác không kịp tránh né, mặt đã bị cào mấy vệt, bật máu.
Mấy người chúng tôi vội xông tới đè chị gái lại, người chồng thật sự không chịu nổi, cầu xin lão Lưu: “Lão tiên sinh, cầu xin ngài giúp đỡ, không thể cứ để như vậy được!”
Lưu Khánh Chúc gật đầu, lần này chẳng hề thương lượng nữa mà nằm ngoài dự đoán của tất cả, lão giơ gậy đập thẳng vào vai chị ta. Người chồng biết sự lợi hại của lão, lần này không dám can ngăn, chỉ không đành lòng mà nhắm mắt.
Một gậy đập xuống, người phụ nữ hét lên, đột nhiên sức lực tăng mạnh, bốn người đàn ông chúng tôi mà không giữ nổi, chị ta vụt ra, lao về phía lão Lưu.
Lão Lưu không kịp tránh, bị xô ngã ra sau, gáy đập mạnh vào tủ TV. Đám người trong nhà sợ hãi, la lên rồi chạy ra ngoài. Người phụ nữ hung tợn lườm lão Lưu, như muốn ăn tươi nuốt sống, tiếp tục lao tới.
Tôi vội xông ra, ôm chặt lấy chị ta, hét: “Lão Lưu, chạy mau!”
Lưu Khánh Chúc ôm gáy, từ từ đứng dậy, tay dính đầy máu, lão thoáng nghĩ ngợi rồi bôi máu lên cây gậy, giơ lên đập một nhát xuống đầu đối phương.
“Choang” một tiếng khô khốc, tất cả kính trong nhà, bao gồm cửa sổ đều vỡ nát, văng đầy đất. Người phụ nữ trúng gậy vào đầu, trợn trắng mắt, ngất đi. Người chồng ngoài cửa thấy vợ ngất, e dè đi vào, lão Lưu yếu ớt ôm gáy, miễn cưỡng đứng vững, nói: “Cô ta ổn rồi, đỡ dậy đi!”
Nói xong thì lão như con diều đứt dây, ngã phịch xuống đất. Người chồng thấu vậy vội la lên: “Bên phố đối diện có bệnh viện, mau đưa ông ấy qua!”
Trên đường đi, càng ngày lão Lưu càng chảy nhiều máu, trong lòng tôi hốt hoảng, sau khi đưa lão vào phòng cấp cứu rồi vẫn chưa an tâm, đi đi lại lại trước cửa.
Lát sau, y tá hé cửa trông thấy tôi thì hỏi: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
“Đúng vậy, ông ấy sao rồi?” Tôi vội gật đầu.
Y tá nhăn mặt bất đắc dĩ: “Không còn nhịp tim!”